Khi tiếp đón tân sinh, Mông Nhạc chỉ thấy qua Trần Phi Dung một lần,
nghe Trương Khác chỉ vào Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ mơ hồ nói
đều là hành lý có chủ, cũng không tỉ mỉ hỏi là bạn gái của ai.
Trong khoảng thời gian này, Mông Nhạc thấy được Tôn Tịnh Mông, Địch Đan Thanh xuất hiện ở bên cạnh Trương Khác, vẫn chưa lại nhìn thấy Trần Phi Dung, Đường Thanh, cũng không có thời gian như trước đây nằm vùng trong
trường lưu lãm mỹ sắc mới.
Hắn vẫn nghe người khác nhắc tới tân
hoa khôi mới của ĐH Đông Hải, Trần Phi Dung, đương nhiên không biết thì
ra đã sớm gặp qua Trần Phi Dung.
- À.
Trương Khác ngớ ra, tự nhiên sẽ không giải thích cho Trần Phi Dung những cái này, chỉ là cười nói với Mông Nhạc:
- Bạn ấy hả, bạn ấy bị Đỗ Phi gạt vào, tao cũng không biết bạn ấy có phải có chủ...
Đám tiểu tử quay đầu lại nhìn chằm chằm Trần Phi Dung, lại đột nhiên chuyển biến thái độ đối với Mông Nhạc, khúm núm lấy lòng hắn:
- Lão đại,
sau này huynh đệ sẽ lăn lộn với lão đại, mấy cái quản lý, trưởng phòng
tao không đòi hỏi xa đâu, lão đại an bài cho tao chạy việc cho Trần mỹ
nữ đi...
- Ặc...
Mông Nhạc đắn đo tư thái, sửa sang lại cổ áo cho đám tiểu tử này:
- Hiệp hội chúng ta dù tuyển người mới cũng có yêu cầu. . .
- Lão đại không phải được voi đòi tiên đấy chứ, tụi tao cũng đã khúm núm
cầu mày nhận tụi tao làm tiểu đệ rồi, có cần tụi tao quỳ xuống luôn
không...Tụi tao chân chính quỳ đây...
Mông Nhạc cười nói, giúp Trương Khác, Trần Phi Dung giới thiệu người hắn dẫn qua.
Có hai người còn là thành viên của CLB Côn Trùng, chẳng qua cũng như Mông
Nhạc, đều bởi vì không phải xuất thân học máy tính, một người là Đổng
Dược Hoa, sinh viên năm 3 của Học viện Luật, một người là Thời Học Bân,
sinh viên năm 2 Học viện Tin tức tuyên truyền -- vừa rồi to mồm ở lối đi nhất chính là hắn.
Khi CLB Côn Trùng chân chính muốn bắt đầu
khai phát game cũng trình đơn xin huy động vốn với trung tâm sáng nghiệp đầu tư Vườn Sồi, loại bỏ những nhân viên phi kỹ thuật như họ ra ngoài.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân không nhận phải chịu tình thương gì, chỉ là
không cam lòng giá trị của mình bị bỏ qua, lại có quan hệ tốt với Mông
Nhạc, thấy Mông Nhạc triệt để thoát ly CLB Côn Trùng, hai người bọn họ
họ cũng rất ít lên BBS nữa, coi như nửa chính thức đã thoát ly câu lạc
bộ rồi.
Đổng Dược Hoa, Thời Học Bân, còn có hai người khác, Trương Khác cũng biết, chỉ là họ đều không biết Trương Khác mà thôi.
Khi Mông Nhạc giới thiệu đến tên của Trương Khác, những người này đều vô ý
thức bĩu môi, khắc chế không để cho những lời "thì ra là thằng sida này
à" nhảy ra khỏi miệng, đều cười nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, quả thật là ngưỡng mộ đã lâu đấy. Ít nhất phân nửa nữ sinh của ĐH
Đông Hải đều biết anh bạn, còn tưởng rằng mới vừa vào ĐH Đông Hải cuộc
sống của anh bạn sẽ rất đau khổ chứ, không ngờ anh bạn sống còn thoải
mái hơn bọn tui nhiều...
Hắn tiến đến thấy được Trương Khác viết
áp phích, Trần Phi Dung thì sắn tay áo giúp hắn đè giấy. Hắn nhìn mà
thèm muốn chết.
Trần Phi Dung mím môi cười, biết những người này "ngưỡng mộ đã lâu" Trương Khác vẫn là
ảnh hưởng của hiệu ứng bong bóng trước KTX nữ.
Mông Nhạc đẩy đám tiểu tử này ra đứng trước bàn công tác, nghiêm túc giới thiệu tình huống cho họ:
- Còn có một tiểu tử tên Đỗ Phi, quản lý hiệp hội, tạm thời chỉ có ba
người tụi tao thôi. Bí thư Cung còn có Tần Cương của Học viện Thương mại Quốc tế, đảm nhiệm thầy chỉ đạo của hiệp hội. Như vậy, mọi người đại
khái biết phân lượng của hiệp hội rồi đấy. Không phải là không phân quan tứ tước cho tụi mày, chủ yếu là tính chất của hiệp hội chúng ta có điểm khác với các tổ chức học sinh khác...
Vừa định tường tận giới thiệu tình huống, nghe trong lối đi có người gọi:
- Mông Nhạc, Mông Nhạc. . .
Mông Nhạc thưa lại, một lát sau không thấy người đi vào. Vị trí của Trương
Khác đứng gần cửa, y mở cửa thò đầu ra nhìn hành lang một chút. Trong
hành lang không một bóng người. Y bĩu môi, nói đùa:
- Gặp phải quỷ rồi hả?
Trương Khác đóng cửa lại, ra hiệu cho Mông Nhạc tiếp tục giới thiệu tình huống cho mọi người, lại nghe thấy có người ở hành lang gọi Mông Nhạc, mở cửa thấy Tịch Nhược Lâm đi cùng một nam sinh vóc dáng cao to, là người ngày đó rời khỏi sân tennis chở cô đến căn tin nhân viên trường, cũng là một trong những thành viên của CLB Côn Trùng. Hai người từ phòng làm việc
của Hội Sinh viên đi tới. Thì ra họ nghe được Mông Nhạc thưa lại, cho
rằng Mông Nhạc đang ở trong phòng làm việc của Hội Sinh viên, liền chạy
đến phòng làm việc của Hội Sinh viên tìm người.
- Mông Nhạc ở chỗ này, hai người tìm lộn chỗ rồi...
Trương Khác thò đầu ra nói với Tịch Nhược Lâm, gọi họ qua đây.
Tịch Nhược Lâm thấy Trương Khác ở chỗ này, có chút hứng thú. Buổi sáng
Trương Khác không đến văn phòng khóa, nên không có ai viết áp phích.
Trương Khác mở cửa cho Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia đi vào, nhìn tiểu tử
Mông Nhạc bắt đầu khẩn trương, y bĩu môi cười: Một người bình thường
tiêu sái, cũng luôn có lúc không tự nhiên.
Biết rõ Tịch Nhược Lâm cùng nam sinh kia vì sao tìm tới, Trương Khác vẫn hỏi:
- Hai người qua đây tìm Mông Nhạc có chuyện gì?
Nam sinh kia nhìn Trương Khác một cái, không để ý đến y, trực tiếp hỏi Mông Nhạc:
- Mày rột cuộc đang làm trò quỷ gì, vì sao sáng sớm hôm nay bọn tao nhận
được thông tri, nói kế hoạch hạng mục kia đang ở trong tay mày?
Giọng điệu có chút bực mình, hình như đã bị mạo phạm vậy.
- Thiệu Bân, kế hoạch hạng mục gì, sao mày vừa qua đây liền nói chuyện không đầu không đuôi gì vậy?
Trước đây Thời Học Bân là thành viên của CLB Côn Trùng, cũng tham dự vào
thiết lập game lúc đầu, nên nhận ra nam sinh kia đi vào cùng Tịch Nhược
Lâm.
- Giả bộ cái gì, tụi mày làm ra trò quỷ, không biết là kế hoạch hạng mục gì hả?
Nam sinh đi vào cùng Tịch Nhược Lâm nói hơi nặng lời, lúc trước bài trừ
nhân viên phi kỹ thuật ra ngoài, liền hiểu được trong lòng họ không
thoải mái. Sáng nay hắn nhận được điện thoại của trung tâm sáng nghiệp
đầu tư Vườn Sồi thông báo là hạng mục [Tam Quốc Liệt Truyện] đã rơi vào
tay Mông Nhạc. Hắn đầy bụng khó hiểu, chạy tới đây lại thấy Mông Nhạc
cùng hai thành viên thoát ly khỏi CLB Côn Trùng đang ở chỗ này, hắn khó
tránh khỏi nghĩ đến điểm khác.
- Tụi Thời Học Bân quả thật không biết tình huống.
Trương Khác bước tới trước một bước:
- Để tôi giải thích với anh chuyện là sao -- trong kế hoạch kinh doanh
của anh không thấy có tinh thần hợp tác đoàn đội gì hết. Bên Vườn Sồi
không cho rằng chỉ là một số người xuất thân học máy tính là có thể làm
tốt một hạng mục thương nghiệp khai phát Game -- cho nên, kế hoạch của
các anh bị phán định là không có giá trị thương nghiệp bao nhiêu, sáng
sớm bị bên Vườn Sồi loại bỏ rồi.
Nói đến đây, Trương Khác dừng
lại một chút, nhìn Tịch Nhược Lâm một cái,, lại không chút khách khí,
lấy giọng điệu dạy bảo nói với nam sinh cao ráo đứng bên cạnh cô:
-
Thật đáng tiếc không kịp thời thông tri cho anh và các thành viên khác
của CLB Côn Trùng. Về phần kế hoạch hạng mục vì sao nằm trong tay Mông
Nhạc? Để tôi nói cho mọi người, Mông Nhạc cùng kế hoạch thương nghiệp
của chúng tôi lấy được khoản đầu tư 10 triệu từ Vườn Sồi, Mông Nhạc cho
rằng kế hoạch khai phát Game của CLB Côn Trùng vẫn còn có đường sống cứu vãn, chủ động yêu cầu nhận lấy hạng mục. Cho nên, vốn huy động của các
anh xin đã từ Vườn Sồi chuyển tới tay chúng tôi.
- Về phần chúng
tôi là ai? Tôi nói cho anh biết, thời gian rất gấp, hôm qua mới đề xuất
với bí thư Cung thành lập Hội nghị sáng nghiệp, còn chưa kịp treo bảng
hiệu lên. Sau này ở đây là địa bàn của Hiệp hội sáng nghiệp, hiệp hội
mới thành lập. Chúng tôi từ Vườn Sồi lấy được 10 triệu tài chính, chủ
yếu là ủng hộ học sinh sáng nghiệp, có một số hạng mục Vườn Sồi cho rằng không có bao nhiêu giá trị thương nghiệp, chúng tôi cũng sẽ cân nhắc từ góc gộ giúp đỡ học sinh sáng nghiệp mà duy trì.
- Rất xin lỗi,
ngày hôm qua vừa mới lấy kế hoạch hạng mục, còn chưa kịp liên lạc với
bên các anh. Nghe giọng điệu của anh, hình như chịu oan ức lắm. Nếu như
anh có thể đại biểu các hội viên khác của CLB Côn Trùng, hiện tại có thể cầm lại kế hoạch hạng mục, rút...Anh tên Thiệu Bân đúng không? Anh cũng không phải người liên lạc mà kế hoạch này chỉ định mà. Anh cũng không
có tư cách đề xuất rút yêu cầu về.
Trương Khác quay đầu lại hỏi Mông Nhạc:
- Người liên lạc là ai? Hình như nhớ kỹ tên Thi Tân Phi...
Bị Trương Khác lên mặt dạy bảo một trận, Thiệu Bân hết dám ho he, có chút
khó tin nhìn Mông Nhạc, sao họ có khả năng từ trung tâm đầu tư sáng
nghiệp của Vườn Sồi lấy được nhiều tiền như vậy?
Có Trương Khác giúp mình ngăn cản lần này, Mông Nhạc phục hồi tinh thần lại, tầm mắt rời khỏi Tịch Nhược Lâm, nói với Thiệu Bân:
- Mày đi tìm tụi Thi Tân Phi qua đây nói chuyện với tao -- trừng mắt, sắn tay áo cái gì, ở đây không ai thiếu tiền mày đâu.
Giọng điệu ít nhiều có chút không khách khí. Lúc trước chính là tiểu tử này
kiên trì loại bỏ các nhân viên phi kỹ thuật khác, lại là tiểu tử này cả
ngày cứ quấn lấy Tịch Nhược Lâm, mặc dù nói Tịch Nhược Lâm có bạn trai
khác, nhưng Mông Nhạc ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu với hắn, chỉ là
vừa mới nhìn thấy Tịch Nhược Lâm cùng đi vào, còn chưa chuẩn bị đối mặt
với Tịch Nhược Lâm thế nào, có chút bất an cùng khẩn trương. Lúc này thì tốt hơn nhiều rồi.
Tay Trương Khác bỏ sau lưng dựng thẳng một
ngón cái với Mông Nhạc, hy vọng hắn có thể cường thế một chút, như vậy
mới có thể trấn áp cục diện.
Tịch Nhược Lâm cũng cảm thấy rất khó tin, thấy Mông Nhạc muốn trở mặt đuổi Thiệu Bân ra ngoài, cô mới nói:
- Sáng sớm nhận được điện thoại báo tin của Vườn Sồi, liền cùng nhóm Thi
Tân Phi tìm bạn khắp trường, mình cùng với Thiệu Bân nghe nói bạn ở bên
Tiểu Hồng lâu. Bên Thi Tân Phi lập tức sẽ chạy tới thôi...
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Thời Học Bân đi tới cửa nhìn một chút, gọi bọn Thi Tân Phi:
- Ở chỗ này.
Đỗ Phi cũng từ bên ngoài gấp gáp trở về, vừa đi vào liền kinh ngạc:
- Mới ra ngoài còn chưa đến hai giờ, tiểu tử Mông Nhạc này lại gạt được nhiều người đến như vậy à...
Thấy được Tịch Nhược Lâm cũng đứng ở đây, Đỗ Phi nói:
- Ơ, còn tưởng rằng tiểu tử này không dám nói với Tịch sư tỷ chứ, không ngờ mày có gan gạt cả Tịch sư tỷ cơ đấy...
Bầu không khí trước đó ít nhiều có phần giương cung bạt kiếm, lại bị Đỗ Phi làm nhạt đi.