Biết sáng sớm ngày mai Trương Khác còn bay tới Bắc Kinh, ba người bọn họ ngồi ở phòng trà chưa tới 12 giờ đã giải tán.
Khi quay về Trương Khác tự mình lái xe, nhìn chiếc xe thương vụ màu đen theo sau tới cửa chung cư Thanh Niên thì rời đi, y quay đầu xe lái tới biệt thự của Trần Tĩnh ở Yến Viên.
Lúc này toàn bộ biệt thự tối om, đoán chừng Trần Tĩnh đã ngủ rồi, Trương Khác không muốn gây ra tiếng động đánh thức cô, liền tắm rửa ở tầng dưới rồi mới lên lầu, đẩy cửa vào phòng ngủ.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, Trương Khác đi thật nhẹ nhàng tới bên cạnh Trần Tĩnh nằm xuống, khẽ thở một hơi, quay sang nhìn thấy đôi mắt của cô, dưới ánh đèn lờ mờ sáng như trăng sao, đang mỉm cười nhìn mình.
- Bữa tiệc tối nay gặp phải vấn đề gì à? Trần Tĩnh đưa bàn tay mềm ấm áp vuốt trán Trương Khác, như muốn dãn đôi mày nhíu lại của y, dịu dàng hỏi:
- Tiệc gì mà tiệc chứ, đúng là một một bữa Hồng Môn Yến, La Quân chuẩn bị ỷ vào Cẩm Hồ rồi, hôm nay thiếu điều bắt anh viết thư đảm bảo kế hoạch đầu tư mới chịu cho anh đi. Trương Khác ôm cơ thể ngọc ngà của Trần Tĩnh vào lòng, ngửi mùi thơm mê người trên cơ thể cô, miệng cười nhưng mày vẫn hơi nhíu lại: - Thở dài vờ đau đầu chỉ là muốn làm em không vờ ngủ nữa, chủ động nói chuyện với anh thôi.
Tiến cử Tiêu Minh Kiến và Vương Duy Quân làm bí thư thành ủy và thị trưởng Kiến Nghiệp, thêm vào Hoàng Khắc Quần cộng tác Diêu Văn Thịnh cộng sự ở khu cao tân, là bố cục thuận tiện nhất giúp Cẩm Hồ phát triển theo quy hoạch của mình, phần ân tình này của La Quân có thể nói là dày nặng, nhưng đời này, ân tình là thứ thế nào cũng phải trả, mặc dù Trương Khác cũng đau đầu sau này lấy hạng mục gì mà trả, chỉ là với tốc độ phát triển hiện nay của Cẩm Hồ, đoán chứng tới lúc đó không còn là vấn đề gì nữa.
- Cẩm Hồ có nhiều hạng mục như thế, tùy tiện lấy ra một cái là đủ người ta no bụng rồi, cái đó làm anh đau đầu sao được. Ánh mắt Trần Tĩnh ánh lên vẻ giảo hoạt.
- Thật ra là anh hối hận về muộn quá, lãng phí mất bao nhiêu thời gian tốt đẹp, trên đường rơi mất bao nhiêu vàng. Trương Khác cười cợt nói:
- Lại lấy mấy lời lừa tiểu cô nương ra rồi, cuốn băng ghi hình ai đó vờ say rượu vẫn nằm trong ngăn kéo ở văn phòng làm việc của em kia kìa.
Nhắc lại chuyện xấu, Trương Khác biết lúc này người thông minh không nên nói nhiều, trở mình đè Trần Tĩnh xuống, lúc này tất cả phải nhìn vào hành động.
- Á ... Đừng, đừng hôn chỗ đó, chỗ đo không .. Ư... Tiếng la hoảng của Trần Tĩnh lập tức biến biền thành tiếng rên rỉ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần đây tính khí Liêu Hồng Hôi hết sức nóng nẩy, mấy vị phó tổng giám đốc liên tục bị gọi tới quát mắng tàn tệ, nhưng chẳng xua đi được đám mây đen trong lòng ông ta.
Đông Hưng năm 2000 lỗ là cái chắc rồi, trên chiếc bàn lớn màu nâu sậm là báo cáo tài vụ cho tới tháng 11, hàng cuối cùng là con số - 18 vạn, trông cực kỳ nhức mắt, con số lỗ không đáng kể nhưng nó làm Liêu Hồng Lôi mất ngủ.
Tháng 12 chỉ còn lại vài ngày nữa thôi, nhưng tình thế chẳng có chút dấu hiệu chuyển biến nào, thua lỗ toàn năm thế nào cũng khó tránh khỏi, nhớ lại năm 99, Đông Hưng còn là một xí nghiệp ưu tú doanh thu trên 3 tỷ, lợi nhuận gần 500 triệu. Mặc dù khi đó biểu hiện của Liên Tín còn nổi bật hơn, nhưng Liêu Hồng Lôi chẳng hề hâm mộ Tiêu Thụy Dân, ai chẳng biết Liên Tín có thành tích đó là nhờ kết của "phản bội hàng địch", câu kết với Cẩm Hồ, Cát Kiến Đức coi Cẩm Hồ như rắn độc, Liêu Hồng Lôi tin rằng sau khi Cát Kiến Đức cắm chắc rễ ở Hoa Hạ, thì Tiêu Thụy Dân chắc chắn là kẻ bị xử lý đầu tiên.
Liêu Hồng Lôi bội phục cái gan của Tiêu Thụy Dân, cũng ngầm cười mỉa Tiêu Dụy Dân không nhìn rõ tình thế, điện tử Hoa Hạ tách khỏi bộ thông tin liệt vào ủy ban thương mại, Tiêu Thụy Dân xuất thân tự bộ bưu điện, sự hỗ trợ nhận được từ nhà mẹ đẻ bộ thông tin rất hữu hạn. Chỉ cần điện tử Hoa Hạ tiếp tục giữ được xu thế phát triển, duy trì được lợi nhuận, khi đó với kẻ gian xảo như Cát Kiến Đức, dùng chiến thuật ngoài thăng trong giáng, nhổ đi mấy cái gai không chịu nghe lời căn bản không phải là vấn đề.
Khi nghe tin Tôn Chí Cương của Liên Tấn vào tháng 8 năm nay có tiếp xúc riêng với Cẩm Hồ, lập trường dao động, xuất phát từ tình nghĩa trước kia ở cùng bộ công nghiệp điện tử, Liêu Hồng Lôi còn khuyên ông ta đừng phạm phải sai lầm không nhìn rõ tình thế. Nhưng không ngờ rằng nửa cuối năm tình thế quay ngoắt 180 độ, mạng GPRS của Di Động được nâng cấp trước thời hạn, đại bộ phận di động sản xuất trong nước đều chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong khi đó cự đầu di động thì liên tục đưa ra di động mới với công năng phong phủ, cuộc đại chiến di động đã mở màn.
Nếu như mọi người cùng thua lỗ, mọi người cùng mông trần cả thì Đông Hưng lỗ vốn cũng không tới mức ép cho Liêu Hồng Lôi không thở nổi như thế. Nhưng trên bàn còn có hai con số tài vụ khác của Liên Tín và Liên Tấn, dự đoán năm nay Liên Tín sẽ lãi gần 900 triệu, thành tích của Liên Tấn tuy có sụt dảm nhưng cũng có lợi nhuận trên 200 triệu. Dù chỉ là dự đoán, sẽ có chênh lệnh với tình hình thực tế, nhưng cũng chuẩn xác tám chín phần mười rồi.
Cùng là ba cỗ xe ngựa của điện tử Hoa Hạ, thành tích cùng kỳ tương phản mạnh mẽ như thế làm sao người ta chịu nổi, đó chính là tảng đá lớn đè lên ngực Liêu Hồng Lôi.
- Người anh em đây trầm luân trong bể khổ, thỉnh kinh từ lão ca đây. Nhớ tới động tác nửa đầu năm của Liên Tấn, Liêu Hồng Lôi gọi điện cho Tôn Chí Cương.
- Trong mắt kẻ nào đó tôi đã là phần tử phản động, còn khó sống hơn cả anh.
- Anh nói thế làm tôi phải đỏ mặt đấy. Tôn Chí Cương hình như đang họp, từ trong điện thoại có thể nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện, giọng quen quen, loáng thoáng còn nghe thấy Tôn Chí Cương nhắc tới tên mình với người kia.
- Nếu như anh rảnh rỗi, lại không sợ ai đó không vui, thì tôi đợi anh ở biệt thự trong rừng ở trấn Hương Lâm. Tôn Chí Cương báo một cái địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Liêu Hồng Lôi biết đó là chỗ ở của ai, do dự một lúc rồi hạ quyết tâm, một mình lái xe tới tiểu trấn Hương Lâm, rẽ vào biệt thự trong rằng, xuống xe thấy trong sân có mấy cỗ xe khác, có thể đoán ra những ai ở trong biệt thự.
Liêu Hồng Lôi được nhân viên công tác mời vào trong nhà, những nhân vật ngồi trong đại sảnh, trừ mỹ nữ giám đốc của Cao Khoa KV làm người ta hơi bất ngờ, thì những nhân vật trọng yếu của sản nghiệp di động trong nước Trương Khác, Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Tôn Chí Cương đều đông đủ, không khác bao so với suy đoán của của ông ta lúc ở trong sân.
Không ngờ vừa chào hỏi xong ngồi xuống, ngay câu đầu tiên Trần Tín Sinh nơi với Tiêu Thụy Dân đã làm Liêu Hồng Lôi cả kinh.
- Liên quan tới kỹ thuật độc quyền di động âm nhạc màn hình màu và tích hợp FM, sau Tết Cẩm Hồ có thể thông qua hiệp hội cấp quyền cho xí nghiệp thành viên phù hợp với yêu cầu, một số linh kiện quan trọng do Cẩm Hồ trực tiếp cung cấp.
Di động âm nhạc màn hình màu của Cẩm Hồ có thể nói là đại biểu kiệt suất nhất trong phân khúc di động cao cấp trong nước hiện nay, màn hình màu SNT cùng với kỹ thuật tích hợp âm nhạc, cho dù phóng mắt nhìn khắp toàn cầu cũng thuộc kỹ thuật hàng đầu. Liêu Hồng Lôi biết chiếc di động này của Cẩm Hồ từ lúc ra đời vào tháng 9 năm nay đã được hưởng ứng nhiệt liệt, cho dù giá bán tới 10.999 đồng, nhưng ngay tháng đầu tiên dự định bán trên 5 vạn chiếc, mặc dù vì vấn đề sản lượng của Cẩm Hồ, tháng đầu tiên chỉ cung cấp được 1 vạn chiếc, tới giờ ba thang trôi qua, Liêu Hồng Lôi tin rằng lượng tiêu thụ của nó dứt khoát phải hơn 5 vạn chiếc. Với chuỗi sản nghiệp của Cẩm Hồ, lợi nhuận của chiếc di động này không thấp hơn 40% giá máy, một chiếc di động trong vòng 3 tháng đem về khoản lợi nhuận 650 triệu, đúng là một con bò sữa siêu cấp, huống hồ Cẩm Hồ còn có thị phần di động tầm trung lớn hơn nữa.