Quan Lộ Thương Đồ

Chương 288: Chương 288: Con gái nhà hào phú




Từ sân bay trở về thành phố, Trương Khác lái xe rất chậm, một tay cầm vô lăng, một tay nắm tay Hứa Tư, hưởng thụ hạnh phúc tĩnh mịch.

Chiếc VS 40 thời đó là chiếc xe thể thao rất phong cách, Trương Khác lại lái chậm như thế, nên càng bắt mắt. Xe mới chưa có biển, người đi đường hiển nhiên coi người lái xe thành mới tập lại, bụng không tránh khỏi rủa thầm: Mới tập lại còn đi xe ngon như thế.

Trương Khác chẳng qua chỉ muốn thời gian ở bên Hứa Tư được nhiều hơn một chút, mãi tới 5 giờ mới đến được Đại học Đông Hải, lúc này tuyết vẫn chưa dừng, xuống xe, Trương Khác cởi áo ngoài khoác lên người Hứa Tư:

- Chị ở Hong Kong lâu rồi, chắc là quên cái lạnh ở nội địa phải không?

Cái áo lông màu trắng của Hứa Tư đẹp thì đẹp đấy, nhưng căn bản không đủ ấm.

Hứa Tư thấy Trương Khác chỉ mặc một chiếc áo gió, bên trong chỉ có áo len mỏng, y phục ít hơn cả cô, lòng cảm thấy ngọt lịm, khoác một lúc rồi trả lại áo khác cho y:

- Tôi tới túc xá của Hứa Duy mượn áo mặc là được.

Hôm nay là cuối tuần, lại gần kỳ nghỉ, đám ong bướm hoạt động càng tích cực, ba quản lý túc xá họ Trương mang cái ghế đặt trên đường qua phòng quản lý, mắt gườm gườm nhìn người qua lại, trừ khi Trương Khác biến thành ruồi nếu không đừng hòng bay vào được, đành để một mình Hứa Tư vào tìm đám Hứa Duy.

Khi Hứa Tư cùng nhóm Hứa Duy đi ra, cô mặc đã khoác thêm một chiếc áo choàng dài màu tím, Giang Đại Nhi cũng ở túc xá, theo ra cùng.

Lúc này đã tới giờ cơm tối của ĐH Đông Hải, rất nhiều chàng trai đứng đợi ngoài ký túc xá nữ đưa bạn gái đi ăn cơm, thấy Hứa Tư và Giang Đại Nhi đi sóng vai bên nhau, tức thì nhìn như ngây dại, không ít anh chàng tội nghiệp bị bạn gái thưởng cho cái véo tai đau điếng, sau đó chạy *** ton đằng sau xin lỗi trông tới tối nghiệp, nhưng còn thi thoảng quay đầu lại nhìn trộm hai đại mỹ nhân, đúng là đánh chết cái nết không chừa ...

Giang Đại Nhi lúc này sớm đã nổi danh khắp ĐH Đông Hải, nếu làm điều tra trong hai mấy cơ sở đào tạo đại học ở tỉnh thành, độ nổi tiếng không hề kém các minh tinh đang nổi.

Trương Khác vội dựng cổ áo lên, rồi chui vào trong xe, đứng cùng năm mỹ nhân, trong đó có ba cái mầm họa siêu cấp, không làm người ta hận chết mới lạ.

Không giống như mùa hè, thời tiết này mọi người mặc y phục dầy cộp, may mà bốn cô gái ngồi sau luôn giữ được hình thể không tệ, cho nên không chật lắm, Trương Khác lái xe tới nhà khách trường trước, đặt hành lý vào phòng, còn gọi Chu Tiểu Quân, hắn tới rất nhanh.

Lâm Băng cũng có bạn trai, là anh chàng học cùng khoa với bọn họ, còn là đồng hương với cô, Trương Khác bảo Lâm Băng gọi cả hắn tới, thế là xe không còn đủ chỗ nữa, mọi người gửi xe trong bãi, đội tuyết đi bộ tới ngõ Học Phủ ăn cơm.

Đại học đã gần như lục tục cho nghỉ rồi, đáng lẽ rất nhiều sinh viên lúc này túi đã trống không, nhưng người còn dư tiền thì quá nửa sẽ tiêu trong khoảng thời gian cuối cùng này, vì thế ngõ Học Phủ nằm giữa ba trường đại học rất là náo nhiệt, trong học viện âm nhạc có rất nhiều cô gái con nhà giàu, chỗ ăn tiêu đắt đỏ ở ngõ Học Phủ đã bị bao hết rồi.

Ngõ Học Phủ là con ngõ lâu đời, hai bên đường là tòa nhà Châu Âu hai ba tầng kiểu cổ, mang phong cách Bavaria, song viện tử đằng sau lại có phong cách tứ hợp viện, đúng là điển hình của kiến trúc đông tây kết hợp mỗi tội là hơi cũ kỹ.

Đám Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến đề nghị ăn lẩu, Trương Khác không thích, vì ăn xong trên người sẽ toàn mùi thức ăn, nhưng thấy Hứa Tư có vẻ thích ăn lẩu nóng hầm hập, tất nhiên là thuận theo ý cô, bọn họ lền chọn một phòng bao lớn, không lâu sau bạn trai Lâm Băng tới, là anh chàng trắng gầy, ngoài áo khoác còn quấn khăn quàng cổ, rất có khí chất văn nghệ, tỏ ra rất thân quen với đám Hứa Duy.

Hứa Tư xa nhà lâu ngày nói chuyện với em gái không dứt, ăn bữa lẩu mà tốn gần hai canh giờ, Trương Khác và hai chàng trai còn lại uống rất nhiều bia, nhân lúc y đi nhà vệ sinh thì Chu Tiểu Quân tranh trả tiền trước.

Gia cảnh Chu Tiểu Quân vốn khá, hiện lại điều tới chính phủ tỉnh làm việc, thu nhập hơn đám sinh viên Hứa Tư nhiều, ở chính phủ tỉnh hắn mới chỉ là mượn dùng, mục tiêu của hắn là muốn nghĩ cách chuyển hẳn sang, cho nên cần Trương Khác nói giúp, sao chẳng ân cần lấy lòng?

Ăn tối xong Chu Tiểu Quân đề nghị tới quán bar một lúc, gần kỳ nghỉ đông, túc xá không quản lý quá nghiêm, không nhất thiết phải về đúng giờ đóng cửa túc xá, đám Hứa Duy đều đã thi xong rồi, cũng muốn thả lỏng một chút.

Rời khỏi quán lẩu, mọi người thương lượng xem đi đâu, ngõ Học Phủ có rất nhiều quán bar, Lệnh Tiểu Yến hăm hở đề nghị:

- Tới 1978, ở đó rất có cảm giác ...

Trương Khác không thể nói là không đi được, đành dựng cổ áo cao lên theo sau bọn họ vào 1978, thấy Tôn Tĩnh Hương điềm đạm đứng sau quầy bar, liền vẫy tay rồi mau chóng rụt về, Lệnh Tiểu Yến rất tinh mắt, đợi ngồi xuống bàn hỏi Trương Khác:

- Cậu quen bà chủ quán bar à?

Trương Khác không muốn phá hỏng chỗ riêng tư của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, tỉnh queo nói:

- Nhìn thấy mỹ nữ tôi đều chào hết, xem tôi khá có sức hấp dẫn, lát tới bắt chuyện xem sao.

Khiến năm cô gái đồng loạt ném cho năm cái lườm sắc lẻm.

"Cộp!" Một chai bia Budweiser nện xuống bàn, cầm chai bia là một bàn tay thon nhỏ trắng trẻo, Trương Khác ngạc nhiên ngẩng đầu lên thấy Tôn Tĩnh Mông đang cúi xuống nhìn mình:

- Có phải là lần này cũng vờ như không quen biết không?

Tôn Tĩnh Mông mặc trang phục của phục vụ tạp dề màu cà phê nhạt còn có riềm hoa màu tím, vẫn phong cách trang điểm theo phong cách dữ dằn, chẳng lẽ cô gái này không biết vẻ đẹp tự nhiên của mình mê người ra sao? Nhưng nếu gặp trước cô ta đứng ở cửa, Trương Khác nhất định kéo mọi người sang quán khác.

Hứa Tư và đám Hứa Duy ngạc nhiên đồng loạt nhìn Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông.

- Tĩnh Mông, chị quen Trương Khác à? Sao chị quen cậu ấy?

Giang Đại Nhi hỏi, thời gian qua cô luyện tập ở học viện âm nhạc, thường xuyên gặp Tôn Tĩnh Mông ở phòng vũ đạo, còn là Tôn Tĩnh Mông chủ động bắt chuyện với cô, không ngờ lại quen Trương Khác.

Tôn Tĩnh Mông đáp rất ám muội:

- Coi như là quen, nhưng thi thoảng lại vờ không quen ...

Trương Khác vuốt mũi, thật không biết phải giới thiệu Tôn Tĩnh Mông ra sao, nhưng y cũng kinh nghiệm rồi, dễ dàng hóa giải trò ác của Tôn Tĩnh Mông, mỉm cười nói:

- Con gái nhà hào phú, lưu lạc tới quán bar làm phục vụ, tôi cứ vờ như không quen thì tốt hơn.

Đám Hứa Duy nghe thế liền vỡ lễ, trong mắt các cô, Trương Khác là con cháu nhà phú quý, nên quen biết Tôn Tĩnh Mông là quá bình thường.

Trương Khác khẽ chọc tay Hứa Tư, bảo cô theo mình tới quầy bar:

- Chúng ta qua chào hỏi một chút.

Đám Hứa Duy chỉ coi như chuyện giao tế công việc nên không nghĩ nhiều.

- Chị Tôn ...

Trương Khác vẫy tay, còn chột dạ quay đầu nhìn đám Hứa Duy, mới nói với Tôn Tĩnh Hương:

- Chị gọi điện bảo anh Diệp đừng tới, ở đây có người nhận ra anh ấy.

- Kiến Bân tối nay ăn cơm ở trạch viện cũ, có tới cũng phải sau mười một giờ.

Tông Tĩnh Hương là cô gái rất thông minh sắc sảo, liếc một cái là đoán ra thân phận đặc biệt của Hứa Tư, đặt hai chiếc ly trước mặt họ, mỉm cười với Hứa Tư:

- Nghe Kiến Bân kể về cô rồi, hôm nay được gặp, quả nhiên rất xinh đẹp.

Trương Khác chưa kể cho Hứa Tư nghe chuyện giữa Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân, nhưng mẩu đối thoại ngắn vừa rồi, cô cũng hiểu ra phần nào, nghe Tôn Tĩnh Hương khen mình, hơi xấu hổ gật đầu chào hỏi.

- Cô uống giống Trương Khác chứ?

Tôn Tĩnh Hương hỏi, rồi rót chivas pha nước khoáng và đá cho Hứa Tư.

Tôn Tĩnh Mông lúc này cũng tới, nhìn Trương Khác hỏi:

- Anh nghe ngóng tin tức về nhà chúng tôi đấy à?

- Cần phải nghe ngóng sao? Hỏi anh Diệp là biết thôi.

Trương Khác nhún vai thản nhiên nói.

- Anh Kiến Bân sẽ chẳng lắm mồm nói những chuyện như thế với anh.

Tôn Tĩnh Mông đanh đá nói :


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.