Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1117: Chương 1117: Cú điện thoại chúc tết đặc thù






- Trẻ con đừng hỏi lung tung. Trần Dục cười lảng đi.

- Biết ngay là anh biết mà. Vợ Trần Dùng lườm chồng: - Em cũng rất muốn biết làm sao anh lại biết đấy, có phải đã vào đó phong lưu khoái hoạt rồi không?

- Thì anh cũng nghe đồn thôi mà. Trần Dục cười hì hì ứng phó với chất vấn của vợ: - Cái nơi chém người không thấy máu đó tới một lần thì nhà ta uống gió trừ cơm cả tháng. Mùa hè đó, cái thằng ấy chỉ biết sinh sự thị phi ở Tân Vu, nghe nói nó đánh con trai Bân lão đại một trận trước cửa tiểu khu nhà mình, Bân lão đại còn phải xin lỗi nó, cuối cùng nó không vừa ý còn lật tung hộp đêm Hoàng Hậu lên.

Cố Hiểu Mai thân với mẹ Vệ Lan, biết con trai Bân lão đại lái xe va phải thím Vệ không chịu xin lỗi, về sau gây ra nhiều chuyện lớn như thế, có vẻ giống Trương Khác cố ý sinh sự thị phi, rồi vụ án La Quy Nguyên, Bân lão đại bỏ công rất lớn, nói vậy đây là một âm mưu dàn xếp tinh vi. Chỉ là chuyện này liên quan quá lớn, Cố Hiểu Mai không thể nói bừa như đám Trần Dục.

Vu Tinh không thích nghe Trần Dục dùng giọng điệu khinh bỉ nói về Bạch mã hoàng tử của mình, bám lấy Trần Ninh: - Về sau thế nào chị nói đi, anh em là cái loại vô dụng, ngay cả buộc dép cho con gái cũng không dám, nếu chị tìm bạn trai phải tìm người như Trương Khác.

- Đừng nói lung tung. Trần Ninh ngượng ngùng nói: - Anh ấy tự nhiên buộc dép cho chị rồi đi mất, trước ngày hôm nay chị không biết anh ấy là ai, có lần chị nhìn thấy anh ấy trước cổng trường, có điều anh ấy ngồi trong xe, hôm nay cũng nhìn thấy, anh ấy không nhận ra chị và Vu Trúc nữa rồi ...

Hôm tới trường Đh Đông Hải báo danh, dù Trương Khác không nỏi gì, nhưng nhìn phản ứng của y, chắc chắn Trương Khác đã nhận ra mình, không lý nào lại quên được Trần Ninh, nhưng Vu Trúc sẽ không nói ra điều này.

Cố Hiểu Mai nhìn vẻ mặt Trần Ninh ửng hồng có chút thất vọng lại có chút chờ mong, còn con trai mình cúi mặt đau khổ, thầm thở dài, bà đã qua thời trẻ, ít nhiều được tâm tư của hai đứa, cho dù không nghĩ tới bí mật ẩn kín sau lưng Trương Khác, riêng khí chất và ngoại hình anh tuấn Trương khác đủ hấp dẫn với con gái rồi.

Di động vang lên, Cố Hiểu Mai lấy ra xem, là số lạ, ấn nghe thì thấy tiếng của Quý Bân: - Thư ký trưởng Cố, tôi là đội trưởng đội CSHS Quý Bân, tôi báo với chị tin mới nhất, tên lừa đảo bị đưa tới cục công an, biết đá phải sắt, liền ngoan ngoãn khai ra rất nhiều điều, Tân Vu có khả năng tồn tại tập đoàn chuyên môn ăn vạ kiếm tiền, phó cục trưởng của chúng tôi đang chuẩn bị lật nhào cái tập đoàn tội phạm này ... Tôi tới Bệnh viện Nhân dân không gặp được công tử thị trưởng, nhưng gặp được chủ nhiệm Giang Thượng Nguyên đang thị sát bệnh viện .... Một cỗ xe của Cty vận tải hồi trưa xuất phát từ Tân Vu, trên xe có cô bé sốt cao nôn ọe, cô bé và cha mẹ bị coi là mắc bệnh truyền nhiễm đuổi xuống đường cao tốc. Trương công tử lái xe về Tân Vu nhìn thấy, đưa cô bé tới Bệnh viện Nhân dân, vừa rồi còn lái xe tới đưa cô bé và cha mẹ về quê, chủ nhiệm Giang thị sát biết việc này, chỉ thị cho công ty vận tải tới Tân Huyện xin lỗi, tôi cũng sắp đi cùng họ ....

Cố Hiểu Mai giờ mới biết vì sao chiếc xe Porsche của Trương Khác có mùi lạ, cầm di động đứng ngây hồi lâu mới nói: - Vậy làm phiền đội trưởng Quý và giám đốc Tiêu của công ty vận chuyện tới tiểu khu Tân Áp đón tôi, tôi đi cùng mọi người tới Tân Huyện.

Tân Vu vì phát triển sản nghiệp du lịch nên rất coi trọng phối hợp quản lý chuỗi sản nghiệp liên quan, hình thành tiểu tổ lãnh đạo chuyên môn, vừa vặn Cố Hiểu Mai là lãnh đạo tiểu tổ giao thông vận tải. Đương nhiên chuyện này Cố Hiểu Mai có thể không quản, nhưng có cơ hội để hiểu thêm về Trương Khác sao có thể bỏ qua được.

- Hả? Em tới Tân Huyện lúc này à? Vu Vệ ngạc nhiên hỏi, trời u ám, một tiếng nữa là tối rồi, hôm nay lại là giao thừa.

- Lãnh đạo vất vả quá, có phải Tân Huyện xảy ra chuyện rồi không? Trần Dục đùa, dù thấy Cố Kiến Mai lúc nghe điện thoại sắc mặt biến đổi, nhưng có vẻ không giống nghe được tin tức xấu gì.

- Có một đôi vợ chồng nông dân đưa đứa con bị bệnh lên xe của Cty vận tải từ Kiến Nghiệp về, đứa bé nôn lên xe, đôi vợ chồng đó bị đuổi xuống xe .... Chủ nhiệm Giang biết chuyện yêu cầu người phụ trách công ty vận tải tới xin lỗi, em là lãnh đạo tiểu tổ giao thông, nếu đã biết chuyện không thể ở nhà. Cố Hiểu Mai giải thích nguyên do, nghĩ một lúc lại nói thêm: - Buổi chiều trên đường cao tốc không có xe, Trương Khác lái xe đi qua, đưa đôi vợ chồng và đứa bé đó vào bệnh viện, vừa rồi cậu ấy vội lái xe đi là tới bệnh viện để đưa đôi vợ chồng vừa đứa bé kia về quê ... Anh nhớ cậu ấy rửa xe không, là bị đứa bé bị sốt nôn lên đấy.

Trần Dục và Vu Vệ đưa mặt nhìn nhau, mặc dù đôi vợ chồng kia bị đuổi xuống xe giữa đường cao tốc làm người ta xót xa, nhưng Trương nha nội đưa hai vợ chồng và đứa con đó vào bệnh viện, rồi đêm giao thừa đích thân lái xe đưa họ về quê làm bọn họ không tin, hoàn toàn đảo lộn hết cả rồi. Trong ấn tượng của bọn họ, nếu trên đường có gặp một mỹ nữ bị nạn mới làm tên nha nội danh tiếng thối hoắc này sinh lòng thương xót.

- Thảo nào hôm nay tuyết rơi, mặt trời chẳng thấy đâu. Trần Dục cười hăng hắc:

Vợ Trần Dục đưa tay nhéo ông ta: - Suốt ngày chỉ nghe anh nói xấu sau lưng người ta, một vị thị trưởng tốt như thế, làm sao sinh ra được đứa con hư hỏng? Anh một lần nào tiếp xúc với cậu ấy chưa, không không có quyền phán xét người ta … em thấy anh mới có tâm địa xấu đấy.

- Mẹ, con đi cùng mẹ... Vu Tinh đầu óc vận chuyển rất nhanh, nhận ra cơ hội làm quen Trương Khác ở ngay trước mắt, lập tức hết sức nhiệt tình bám lấy tay Cố Hiểu Mai làm nũng.

- Đây là mẹ đi công tác con theo làm cái gì? Cố Hiểu Mai nghiêm mặt tách tay con gái ra, nhìn con gái quay đầu đi, con tưởng cô bé giận rồi, lắc đầu thở dài: - Hiện giờ trẻ con thật khó quản.

Vu Trúc mặt âm trầm liếc mắt nhìn Trần Ninh, thấy cô mỉm cười mắt hướng về phía trước chẳng biết thả hồn về đâu, cắn răng cúi mặt xuống.

Đợi ở cổng tiểu khu một lúc xe của công ty vận tải và xe của Quý Bân đi tới, Cố Hiểu Mai nói với chồng: - Em có khả năng về hơi muộn, lại làm anh khổ cực rồi.

Vu Vệ cười: - Đây gọi là sau lưng mỗi nữ nhân thành công, đều có một nam nhân âm thầm dâng hiến.

- Anh cũng ba hoa từ khi nào thế? Cố Hiểu Mai lườm chồng, thấy có một chiếc xe của ĐTH rẽ tới, biết là công ty vận tải đi xin lỗi nông dân được lập làm ý nghĩa điển hình rồi.

Phụ trách Cty vận tải và Quý Bân đi xuống chào hỏi, Cố Kiến Mai vào xe, lúc này thấy con gái cầm một cái túi chạy tới, vẫy tay không cho xe đi.

- Con muốn làm cái gì? Cố Hiểu Mai thò đầu ra khỏi cửa sổ, nghiêm mặt muốn giáo huấn đứa con gái ương bướng ngang ngạnh này.

- Mẹ thế nào cũng phải mang quà đi xin lỗi phải không? Đặc biệt là cho em bé bị bệnh. Vu Tinh rụt rè nói, nhưng giấu túi đồ ra sau lưng, nhìn vẻ mặt đó như không cho cô bé lên xe thì đừng hòng lấy được đồ của nó.

Cố Hiểu Mai dở khóc dở cười, chỉ đành nói: - Chỉ lần này thôi đấy.

Vu Tinh tức thì mặt mày hớn hở, mặt sáng bừng, quay đầu lại gọi Trần Ninh: - Chị Tiểu Ninh, nhanh lên nào.

- A.. Chị á? Trần Ninh rất muốn đi, nhưng vẫn ngượng ngùng lắc đầu.

Vu Tinh thì bất chấp Trần Ninh lắc đầu, chạy tới nắm lấy tay cô lôi lên xe, nhìn Trần Ninh "tình trong như đã mặt ngoài còn e" thế kia, Cố Hiểu Mai càng dở khóc dở cười, Trương Khác đưa vợ chồng nông dân kia về rồi sẽ quay lại Tân Vu, bọn họ lúc này tới, chắc chắn là không gặp được Trương Khác, chẳng biết đám tiểu cô nương này suy nghĩ gì, cứ như fan hâm mộ vậy.

- Hai cô con gái thư ký trưởng thật xinh đẹp. Giám đốc Cty vận tải thức thời ngồi vào ghế phụ lái, còn không quên quay đầu khen một tiếng.

- Cô bé này tuy không phải con gái tôi, nhưng tôi cũng coi như con gái ... Cố Hiểu Mai cười kéo Trần Ninh ngồi bên người, để Vu Tinh gây phiền hà ngồi ngoài, cầm túi của cô be mở ra xem, đều là văn phòng phẩm cô bé mới mua, rất thích hợp làm quà an ủi trẻ con, con bé này suy nghĩ cũng chu đáo đấy.

Vợ chồng nông dân có đăng ký chỗ ở tại bệnh viện, mặc dù không có điện thoại, cũng không có cách nào liên hệ được, nhưng nếu như Giang Thượng Nguyên đã đích thân chhir thị, cho dù đi một chuyến uổng công, bọn họ cũng không dám nửa câu oán trách.

Giang Thượng Nguyên tới HDND làm chủ nhiệm, nhưng không vì lui về tuyến hai mà sa sút, thực tế đã hình thành cách cục ba cự đầu ở Tân Vu, cũng không gây ra mâu thuẫn gì. Trước kia HDND bị coi là đồ trang trí do có Giang Thượng Nguyên thời gian qua hoạt động tích cực hơn nhiều.

Cố Hiểu Mai xem đồng hồ, đã hơn 40h 30, nếu không có gì bất ngờ, trừ lãnh đạo trực ban và ra ngoài thăm hỏi thị sát, thì tất cả đã về nhà chuẩn bị đón năm mới, không biết Trương Tri Hành có biết việc này chưa.

Nghĩ thế, Cố Hiểu Mai liền gọi điện cho Thành Dư Đông, thì ra Trương Tri Hành vừa biết chuyện này, bảo Thành Dư Đông dặn Cố Hiểu Mai chú ý một chút, biết bà ta đã lên xe đi, vậy là tốt rồi.

Xe rời khỏi thành phố, đi qua đường vành đi, thấy chiếc Porsche của Trương Khác quay trở lại, Vu Tinh kích động hét lớn: - Mẹ, xe của Trương Khác, là xe của Trương Khác ...

Đường quốc lộ có dải xanh hóa ngăn cách, Cố Hiểu Mai lại không có số điện thoại của Trương Khác, chỉ biết nhìn chiếc Porsche phóng vút qua, bọn họ có muốn đuổi cũng không đuổi kịp.

Vu Tinh thất vọng ra mặt, còn Trần Ninh ánh mắt có chút bâng khuâng.

Giám đốc Cty vận tải quay đầu lại nói với Cố Hiểu Mai: - Chiếc Porsche đó hồi tết tây vừa mới triển lãm ở Nhật, còn chưa bán chính thức, không ngờ Trương công tử lại có rồi ... Chủ nhiệm Giang dặn chúng ta tới xin lỗi không nên gây thêm phiền toái tiết lộ thân phận Trương công tử, thư ký trưởng có gì khác căn dặn chúng tôi không?

Cố Hiểu Mai "ồ" một tiếng, lúc này bà ta càng khẳng định người bên trên đều ăn ý ngầm giữ bí mật về con trai Trương Tri Hành, bí mật này tạm thời chưa thể để cán bộ phổ thông và công chúng biết.

Tân Huyện nằm sát thành phố Tân Vu, cũng là khu vực tài nguyên du lịch trọng điểm, Trương Tri Hành sau khi thúc đẩy du lịch, bề ngoài Tân Huyện có thay đổi lớn nhất là ở phương diện giao thông.

Hai chiếc xe của bọn họ nửa tiếng sau tới được nhà đôi vợ chồng nông dân.

Thời buổi này người dân gặp chút oan ức không có đường mà kêu, đã bao giờ thấy kẻ làm quan chủ động tới xin lỗi người dân? Đoàn người Cố Hiểu Mai tới xin lỗi, làm đôi vợ chồng nông dân lúc nhận phỏng vấn của ĐTH vừa sợ hãi vừa kích động, gần như chẳng còn chút oán khí nào vì bị đuổi khỏi xe giữa đường cao tốc, đương nhiên luôn mồm ca ngợi chàng trai trẻ giữa đường chở bọn họ tới bệnh viện khám bệnh cho con, lại chuyên môn đưa bọn họ về nhà, nếu không lúc này đúng là không có xe khách về nhà nữa.

Đối với Vu Tinh, Trần Ninh mà nói, mặc dù có chút tiếc nuối vì không gặp được Trương Khác, nhưng bị tâm tình của hai vợ chồng nông dân cảm nhiểm, vành mắt đỏ hoe.

Cố Hiểu Mai với một vài chuyện đã lãnh đạm lắm rồi, nhìn thấu lắm rồi, cũng có chỉ chút cảm động thôi, nhưng cảm động chuyện khác, chiều giao thừa Trương Khác lái xe chở người không quen biết về nhà, nghĩ tới sự cao thượng của y, dù là thuận tay làm việc tốt cũng không sai phái người khác làm.

- Trương Khác khẳng định không xấu như Vu Trúc nói, may mà con và chị Trần Ninh luôn kiên trì tin rằng anh ấy vô tội. Trên đường về, Vu Tinh lại hưng phấn líu lo luôn miệng, cô bé càng ngày càng tin vào phán đoán của mình.

- Xem như con nói đúng. Cố Hiểu Mai ôm con gái vào lòng, thấy Trần Ninh từ lúc lên xe cứ im lặng, thi thoảng ánh mắt có chút thẹn thùng, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu.

Quay về thành phố trời đã tối đen, không phải là quá muộn, còn kịp ăn cơm đoàn viên.

Ăn cớm xong, chỗ đất trống trong tiểu khu bắt đầu có người đốt pháo, nổ đì đùng mãi không ngớt.

Tuyết cứ rơi không ngừng, mặt đất, cây cối đều có tuyết đọng, Vu Tinh lại chạy tới nhà Trần Dục tìm Trần Ninh chơi rồi, Cố Hiểu Mai thu dọn xong, ra phòng khách chuẩn bị xem liên hoan giao thừa của DTH TW, Vu Tinh lại hùng hục chạy vào, kéo theo cả Trần Ninh, hét lên: - Mau chuyển sang kênh Tân Vu 2, chúng ta lên TV rồi ... Rồi cuống cuồng cướp lấy điều khiển, chuyển kênh, đang phát tin buổi phóng vấn xin lỗi buổi chiều, tên TV, Trần Ninh và Vu Tinh đều xuất hiện.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

- Đó là con gái của chủ nhiệm Tiểu Cố à? Cô bé xinh đẹp quá, có thể so với Tiểu Thanh và Phi Dung rồi ... Lương Cách Trân ngồi trên ghế sô pha tầng hai xem thời sợ, nhìn thấy Trần Ninh xuất hiện trên TV, kinh ngạc hỏi chồng.

- Không phải đâu mẹ, là cô bé nhìn như không có gì nổi trội bên cạnh cơ ... Trương Khác ở bên nói:

- Mẹ suốt ngày ở Tân Vu mà không biết, con chẳng mấy khi về, sao lại biết? Lương Cách Trân nhìn con trai một lúc, đột nhiên nói: - Con bớt gây họa cho các cô bé khác đi.

Trương Khác nghe mà khiếp vía, không muốn để lộ trước mặt mẹ, vịt chết còn mạnh miệng: - Nói bậy bạ, đừng tưởng là mẹ con mà con không thể tố cáo mẹ tội phỉ báng.

- Á à, thằng này to gan, có giỏi thì tố cáo mẹ đi. Lương Cách Trân cười, giơ chân muốn đá Trương Khác: - Tưởng mẹ không có chứng cứ à, thế đưa hai con tiểu yêu tinh vào bộ phận thư ký hành chính làm gì?

Trương Khác thấy mẹ nói tới Trần Phi Dung và Hà Huyền, thiếu chút nữa đưa tay lên lau mồ hôi: - Cái bộ phận thư ký hành chính ấy một năm con chẳng tới vài lần, mẹ có phải cả nghĩ quá rồi không?

- Nếu con thanh bạch, sao lại biết ai là con gái chủ nhiệm Tiểu Cố hơn cả mẹ? Mẹ nói hôm nay sao con lãnh đạm với nhà chủ nhiệm Tiểu Cố, ra chê cô bé nhà người ta không xinh. Con trai, lần này con nhìn nhầm rồi, cô bé đó mặc dù có vẻ như phát triển không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng là cái mầm mỹ nhân đấy, con không chú ý thấy cô bé đó đường nét giống hệt Tiểu Thanh à? Lớn lên nó sẽ không thua kém gì Tiểu Thanh đâu, nhắc cho con biết, ngày khác chắc con nhiệt tình với nhà chủ nhiệm Tiểu Cố hơn đấy nhỉ? Lương Cách Trân mỉa mai con trai:

Tv đã chuyển sang tin tức khác, Trương Khác không nhìn kỹ em gái Vu Trúc giống Đường Thanh ở chỗ nào, không có ấn tượng lắm về cô bé này, chỉ nhớ gầy gò, dáng vẻ hấp thu dinh dưỡng không tốt.

Trương Khác thấy mẹ còn có vẻ chưa tận hứng, nhìn cha thương hại, nói: - Cuối cùng cũng biết mấy năm qua ba sống ra sao, tài vu oan giá họa của mẹ mà không làm thẩm phán trưởng thì quá lãng phí tài năng, hay là ba tính xem đổi công việc cho mẹ đi.

- Này, hai mẹ con đấu khẩu, đừng có đem lửa cháy sang phía ba ... Trương Tri Hành vội tuyên bố không liên quan: - Ánh mắt con nhìn cô bé kia rất bất thường, đừng trách mẹ con đoán bừa.

- Thôi con nhận thua, con làm sao đấu lại ba mẹ được, còn nữa, tuổi ba mẹ cộng lại với nhau cũng hơn 90 rồi mà xem TV cứ nhất định phải dính lấy nhau thế à?

- Thằng nhóc này về là bắt đầu đắc ý trêu chúng ta ... Lương Cách Trân cười mắng: - Tưởng thân mật khăng khít là đặc quyền của đám trẻ các con đấy à? Bất tri bất giác bị Trương Khác di chuyển đề tài: - À ... Mẹ nói rồi đấy, trước khi kết hôn đừng để Tiểu Thanh mang bầu ...

- Ôi mẹ ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.