Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1157: Chương 1157: Dứt điểm nhanh gọn




- Sao anh vô trách nhiệm thế? Gọi anh qua đây không phải để anh bóc trần ra rồi bỏ mặc. Tôn Tĩnh Mông trừng mắt lên nhìn y: - Chị tôi theo anh Kiến Bân bao năm, nhưng không muốn mang tiếng xấu phá hoại hôn nhân của người khác, cũng không muốn thành công cụ nối dõi tông đường cho Diệp gia, còn phía cha tôi nữa, phải làm sao đây?

- Đúng thế, đúng thế, bạn có kinh nghiệm phong phú, thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ. Đường Thanh hùa theo:

Trương Khác chỉ thấy như có gió lạnh thổi vù vù sau lưng, có cho y 10 lá gan cũng chẳng dám thể hiện mình kinh nghiệm phong phú trước mặt Đường Thanh, lại thêm Hứa Duy đưa mắt nhìn, làm da gà da cóc của y nổi hết lên.

Một lúc sau Diệp Kiến Bân đỡ Tôn Tĩnh Hương đi ra, vừa đi vừa quan tâm hỏi: - Cảm thấy người không thoải mái, sao em không bỏ công việc qua, nghỉ ngơi cho khỏe? Dặn Hứa Duy: - Chị Tôn em cứ làm việc là quên hết mọi sự, em phải giúp anh ngăn cản, nhìn này so với lần trước gầy xọp đi rồi.

- Không sao, không sao, công việc vất vả thì bổ xung dinh dưỡng là được, hôm nay phải tìm quán ăn có thị Đông Pha làm một bữa rồi, mỗi người ăn hai đĩa thịt ú ụ là có sức ngay ... Trương Khác tiếp tục trò của mình:

Khỏi tới Tôn Tĩnh Hương, cả Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông bị y nói cho lợm giọng, các cô gái vốn sợ các món ăn mỡ màng, nghe Trương Khác lần nữa miêu tả sống động, Tôn Tĩnh Hương lại buồn nôn, Đường Thanh và Tôn Tĩnh Mông cùng lên tiếng: - Đừng nói nữa, hôm nay không ai được ăn thị Đông Pha.

"Ọe" Tôn Tĩnh Hương vừa rồi mới nôn một trận ở phòng vệ sinh, lần này chỉ nôn khan, tay bịt chặt miệng, cố áp cơn buồn nôn xuống, cau mày lại dùng ánh mắt ngăn cản Trương Khác tiếp tục chủ để ghê tởm này.

Đường Thanh dẫm chân Trương Khác một cái, ghé vào tai y rít lên: - Còn nói nữa mình sẽ nôn lên người bạn đấy.

Trương Khác nhìn dáng vẻ khổ sở của Tôn Tĩnh Hương, nói: - Chị thấy người không khỏe thì lên phòng nghỉ trước đi, còn chưa tới giờ cơm mà ...

Tôn Tĩnh Hương gật đầu, bảo Diệp Kiến Bân dìu mình lên phòng, túi sách đưa cho Hứa Duy cầm, đi thang máy lên tầng thượng, lúc sắp vào phòng thì đột nhiên Trương Khác nói: - Phải rồi, nói tới chuyện trung tâm chế tác điện ảnh, tôi nhớ ra một cảnh kinh điển, nữ diễn viên nào che miệng làm động tác buồn nôn trên bàn ăn, người xem sẽ liên hệ ngay tới có mang, thủ pháp này gọi là gì nhỉ? Chị Tĩnh Hương hôm nay diễn giống y hệt ...

- Tĩnh Mông. Tôn Tĩnh Hương quay lại quát em gái.

Tôn Tĩnh Mông giơ hai tay lên nói vội: - Em không biết gì hết, em không nói gì hết. Rồi chạy như bay vào phòng Trương Khác.

Diệp Kiến Bân mặt thuỗn ra như con chim cánh cụt ngốc nghếch, Trương Khác đã hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm tới xử lý hậu quả, đẩy Đường Thanh và Trần Phi Dung trốn vào phòng, để lại không gian cho hai người bọn họ, sự việc phát triển thế nào, phải xem quyết định của họ, người ngoài không thể quyết định thay.

Đám Trương Khác ngồi cả ở phòng khách, nói chuyện rất ít, mọi người đều hiểu chuyện rất khó giải quyết, nói ra Tôn Tĩnh Hương không muốn vào Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân.

Tôn Thượng Nghĩa không thể không phát hiện ra chuyện giữa con gái và Diệp Kiến Bân, trước kia còn có thể giả ngốc bỏ qua, nhưng sau khi thành ông ngoại làm sao mà giả ngốc được nữa? Có lẽ Tôn Thượng Nghĩa muốn giữ lại giống cho Tôn gia, để đứa bé mang họ Tôn cũng chưa biết chừng. Nhưng Diệp lão gia tử biết Tôn Tĩnh Hương giọt máu nhà họ Diệp làm sao ngồi yên được, nhìn chuyện con trai Diệp Tiểu Đồng và Thiệu Tâm Văn mang họ Diệp là đủ thấy Diệp lão gia tử muốn có đứa cháu nối dõi thế nào.

Bọn họ cứ ngồi như thế một lúc thì Diệp Kiến Bân dìu Tôn Tĩnh Mông vào.

- Tôi đã hoài nghi sao mọi người đột nhiên kéo tới Singapore mà. Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống bên cạnh em gái, đưa tay béo má Tôn Tĩnh Mông: - Đúng là không nên tin em. Chỉnh trang lại mái tóc, mắt hơi nheo lại, nói: - Xử lý chuyện này ra sao thì tôi đã có chủ ý rồi, Kiến Bân cũng tôn trọng ý kiến của tôi, công việc khả năng không chiếu cố chu toàn được nữa, dù sao cũng có thể để Tĩnh Mông sớm ra xã hội giúp tôi, hẳn là không thành vấn đề.

Diệp Kiến Bân vui sướng tới mụ mị đầu óc rồi, Tôn Tĩnh Hương ngồi xuống còn cẩn thận đứng sau lưng cô canh chừng, như sợ cái ghế thình lình đổ sụp xuống vậy.

Trương Khác khinh bỉ hắn, biết hắn sẽ dung túng Tôn Tĩnh Hương, chỉ đành làm kẻ ác lần nữa: - Lần trước tới Kiến Nghiệp nói chuyện với Diệp lão, cụ còn nói đây luôn là tâm bệnh của mình, không biết đến khi chết có được nhắm mắt hay không ..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm Singapore, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng dương cầm ưu nhã, làm cảnh đêm tĩnh mịch thêm chút mê ly say đắm, Tôn Tĩnh Mông trở về chung cư của mình rồi, Đường Thanh và Trần Phi Dung uống không ít rượu, mặt đỏ như hoa đào, mắt long lanh như sắc hồ mùa thu.

Ngồi ở phòng khách uống cà phê xong, Trần Phi Dung ý tứ về phòng ngủ trước, Trương Khác ôm Đường Thanh vào lòng, khẽ hỏi: - Sao uống nhiều rượu thế ?

- Mình vui. Đường Thanh giọng mang chút men say, môi mím lại, chăm chú nhìn Trương Khác, đôi mắt trong sáng mê người ấy tựa hồ phản chiếu suy nghĩ trong lòng Trương Khác, đưa tay ôm má y, hôn lên môi một cái, nói ngọt lịm: - Mình yêu bạn biết nhường nào. Rồi ôm lấy cổ y, bàn tay nhỏ nhắm vuốt ve cá cằm râu ria ram ráp.

Một khung cảnh ôn nhu, cứ như sự tầm tĩnh dưới đáy hồ.

Trương Khác đặt Đường Thanh ngồi lên đùi mình, mũi cọ vào gò má trơn như ngọc của cô, hôn phớt lên đó, nói nhỏ: - Chúng ta về phòng đi.

- Bế mình. Đường Thanh ôm lấy cổ y không chịu xuống.

Trương Khác bế cơ thể mềm mại nhẹ nhàng của cô vào trong phòng ngủ, hai người ôm nhau trên chiếc giường rộng, lăn lộn, hôn hít, vuốt ve, thở dốc, chẳng mấy chốc ngọc thể mê người mang trắng non nà, làm người ta mê muội xuất hiện.

Đường Thanh nhắm mắt rên rỉ, hai tay cũng nhiệt tình khám phá da thịt chắc khỏe của Trương Khác, vị trí mẫn cảm trên người bị Trương Khác mơn chớn khiến làn da như nhuộm mộp lớp phấn hồng.

Trương Khác cũng phát ra những hơi thở nặng nhọc, tiếng rên rỉ của Đường Thanh như ma âm khơi lên dục vọng của y, tay nóng vội sờ xuống giữa hai chân cô, Đường Thanh đột nhiên kẹp chặt tay y, miệng khẽ rên: - Hôm nay phải dùng cái đó ... Nếu không sẽ có thai đó. Nói rồi trần truồng nhảy bò xuống giường đi lấy bao cao su trong tủ, quay đầu lại thấy Trương Khác nhìn mông mình không chớp, trừng mắt lên với y, đưa tay che mông, trông càng thêm gợi cảm dụ hoặc.

- Bạn đeo hộ mình đi. Trương Khác nằm ngửa trên giường, mặt dầy muốn Đường Thanh đeo bao cao su cho mình.

- Được, vậy lát nữa chịu khó vào nhé.

Giọng nói mềm mại quyến rũ của Đường Thanh làm xương khớp Trương Khác nhũn ra, đang lâng lâng chờ đại thì trố mắt ra nhìn Đường Thanh cầm tới ba cái bao cao su, ngồi bật dậy lắp bắp nói: - Không phải bạn định bắt mình đeo ba cái liền một lúc đấy chứ.

- Thế cũng chỉ sướng bạn chứ ai. Đường Thanh khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át ánh chiếu ánh đèn mê ly: - Thực sự không nên theo bạn tới Singapore, lòng cứ không yên, mình chẳng quản chuyện bạn và Tĩnh Mông, bạn đừng có chối, một chuyện không liên quan tới bạn, bạn vội vàng chạy tới Singapore làm gì, mình chẳng tin bạn và cô ấy thanh bạch ... Bỏ đi, chuyện chị Tôn mang thai nhất định phải để Diệp lão gia tử biết sao? Như thế chị Đinh sẽ biết ...

- Chuyện này làm sao mà dấu chị Đinh được? Trương Khác dụi đầu vào mái tóc dợn sóng của Đường Thanh, hít hương thơm dịu nhẹ trên đó: - Có một số lời mình chẳng thể nói thẳng với họ, anh Diệp và chị Tĩnh Hương sẽ hiểu thôi.

Đường Thanh thông minh, rất nhiều chuyện Trương Khác không dấu được cô, tình cảnh của Đinh Văn Di làm cô đau lòng, cô có thể không đồng tình với người khác, nhưng không thể thông đồng tình với Đinh Văn Di.

Có lẽ Tôn Tĩnh Hương không muốn tranh giành danh phận với Đinh Văn Di, sợ Đinh Văn Di tổn thương, không muốn phá vỡ sự yên bình giữa ba người bọn họ, cho nên mới nhất định không chịu để lộ chuyện mình có thai, trì hoãn hết ngày này sang ngày khác.

Đây vốn là nút thắt khó cởi, mặc dù tạm thời che dấu có thể chiếu cố tới cảm thụ các phía, nhưng không thể né tránh mãi được, nếu để Đinh Văn Di là người cuối cùng biết được sự thực, tổn thương với cô càng lớn.

- Làm một nam nhân có trách nhiệm thật là khó. Trương Khác nằm xuống, đặt Đường Thanh nằm trong lòng mình, khẽ nói: - Có khi làm đại thiếu phu nhân của Diệp gia là chuyện đau khổ, có lẽ chị Đinh chỉ đợi anh Diệp nói thật với mình.

Đường Thanh chống người lên, nhìn Trương Khác: - Có khả năng như thế sao?

- Bất kể thế nào thì đó là chuyện giữa ba người bọn họ, nên để ba bọn họ thương lượng giải quyết, không nên dấu chị Đinh, còn những người khác không liên quan ...

- Nghe bạn nói thế mình nhẹ lòng hơn nhiều. Đường Thanh hôn Trương Khác một cái, lại hỏi: - Nếu chuyện này xảy ra với bạn, đừng để mình là người cuối cùng được biết, nếu không mỗi lần bạn ngoan ngoãn đeo bao cái cho mình. Rồi mò trên giường lấy ba cái bao cao su lắc lư trước mặt Trương Khác, đôi mắt hạnh mỹ lệ trừng lên uy hiếp y.

- Hay là bây giờ chúng mình sinh con đi. Trương Khác ném ba cái bao cao su lên đầu giường, mân mê cặp mông trơn mịn của Đường Thanh, nếu mỗi lần đeo ba cái áo mưa, cuộc đời còn lạc thú gì nữa, ngon ngọt nói: - Mình có chuyện gì sao dấu bạn được.

- Vậy nói cho mình biết, trừ chị Hứa Tư, chị Đan Thanh và Tĩnh Mông ra bên ngoài bạn còn nữ nhân nào khác không? Đường Thanh thừa cơ hỏi:

- À ... Trương Khác cứng họng, chuyện này thẳng thắn quá cũng không phải hay, ít nhất hiện chưa phải lúc nói rõ rất cả cho cô biết, nhưng rồi sẽ tới ngày đó, mặt dầy nói: - Xem bạn nói kìa, mình và Tĩnh Mông thanh bạch ...

- Mình chẳng thèm tin. Đường Thanh chun mũi: - Nếu không có lòng riêng, sao bạn nhúng tay vào chuyện này…. Á… Chưa nói hết câu cô hét lên một tiếng một tiếng, Trương Khác thình lình tiến vào cơ thể cô, cảm giác căng đầy đó làm cô không kìm được phát ra tiếng rên tiêu hồn, cơ thể run rẩy không ngừng, ngọc thủ bấu chặt lấy lưng Trương Khác, hưởng thụ cuộc tấn công dồn dập của y..

So với việc nói chuyện dây dưa không hết này, tất nhiên chẳng bằng vầy vò cơ thể xinh đẹp của cô bé này một phen, chuyện Tôn Tĩnh Hương có thai, thái độ lúc này của Trương Khác tất nhiên là có lòng riêng, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương còn rối rắm không giải quyết được, Tôn Tĩnh Mông sẽ vĩnh viễn né tránh y. Còn nữa, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Thượng Nghĩa ảnh hưởng trực tiếp tới sự ổn định nội bộ của Cẩm Hồ.

Lúc này có lẽ Tôn Thượng Nghĩa còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu để ông biết làm ông ngoại mà bản thân không biết gì, chẳng biết lúc đó trong lòng ông sẽ nghĩ sao. Đương nhiên chuyện này chủ yếu vẫn là ba người Diệp Kiến Bân tự quyết, người khác không thể nào làm thay bọn họ.

Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương ngày hôm sau rời Singapore về Hong Kong, Trương Khác cũng chẳng lắm mồm hỏi bọn họ quyết định ra sao.

Loại chuyện này chỉ có thể can thiệp tới một mực độ nhất định, bọn họ có quyết định gì, bản thân chỉ có thể kiên định ủng hộ bọn họ mà thôi.

Trương Khác quyết định ở lại Singapore chơi cùng Đường Thanh và Trần Phi Dung vài ngày, còn đổi sang khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, vào mùa hè nóng nực, bãi biển có sự cám dỗ không thể cưỡng lại, đương nhiên những thiếu nữ làn da mịn màng, cơ thể yểu điệu chỉ được che chắn bởi chiếc bikini hai mảnh mỏng manh chạy nô giỡn trên bãi biển càng có sức hấp dẫn.

Còn công việc thì Trương Khác chỉ tốn có nửa ngày đi khảo sát, cuối cùng quyết định mua lại nghiệp vụ sắt thép của tập đoạn Đại Chúng với giá 340 triệu USD.

Đường Thanh kéo Trần Phi Dung ra ngoài bãi biển tản bộ, Trương Khác đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn vai bóng dáng yểu điểu nắm tay đi dưới ánh hoàng hôn, mái túc tung bay theo gió biển.

- Đường Thanh muốn em theo họ tới Hải Châu, em có thể đồng ý với cô ấy không? Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau vươn hai tay ôm lấy Trương Khác, cô biết Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi tản bộ là để mình và Trương Khác có thời gian ở riêng bên nhau.

- Vậy thì theo bọn anh cùng về Hải Châu đi. Trương Khác biết Tôn Tĩnh Mông lo lắng chuyện chị cô, trước khi chuyện của chị cô được định luận, cô thậm chí sợ cả về Hong Kong, kỳ nghỉ dài như thế, không thể một mình lủi thủi ở lại Singapore được. Có điều nếu Đường Thanh không lên tiếng, y không thể đưa Tôn Tĩnh Mông cùng về Hải Châu, quay đầu ra ngoài cửa, không biết hai cô gái đã đi đâu mất rồi, xoay cơ thể mềm mại của Tôn Tĩnh Mông ra phía trước, nói: - Ở Hải Châu ở một thời gian rồi tới Kiến Nghiệp, quán bar còn cần em xử lý.

- Nếu em hi vọng anh Kiến Bân kết hôn với chị em có phải là quá ích kỷ không? Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên hỏi:

- Ừ, có hơi một chút. Trương Khác nhe răng cười: - Có điều còn tốt chán, trước khi tới Singapore, anh còn tưởng với cái tính ưa náo nhiệt của em, nói không chừng trong lòng đang thầm hưng phấn cơ.

- Em hi vọng anh an ủi em vài câu, sao anh lại nói em như thế được. Hai tay ôm hông Trương Khác của Tôn Tĩnh Mông đồng thời nhéo y, đôi mắt trừng lên tức giận, hờn dỗi nói: - Kết hôn thật là khổ cực, cả đời này em thà chỉ có người yêu, không cần kết hôn, nhưng em lại không thể làm cha mẹ em đau lòng. Mấy năm qua chị em độc lập quen rồi, cha mẹ em liền đem ánh mắt đắt cả lên em, giờ chị ấy có mang, em được tự do hơn một chút, chỉ là không thể tỏ ra hớn hở được.

Trương Khác bật cười, yêu thương vỗ má Tôn Tĩnh Mông, đó mới là cô gái của y.

Vốn tưởng rằng chuyện này phải mất một thời gian mới giải quyết được, bọn họ ở Singapore bốn ngày, còn đặc biệt chọn một ngày Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc không có nhà đề tới Hải Châu, rồi chuyển máy bay sang Kiến Nghiệp, đừng nói Trương Khác chột dạ, thời gian này Tôn Tĩnh Mông cũng sợ gặp cha mẹ. Định trốn về Hải Châu ngay, nhưng xe vừa rời sân bay chưa kịp lên đường cao tốc thì nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.

- Biết cậu về Kiến Nghiệp rồi, tới uống rượu với tôi, chúng tôi đợi cậu ở chỗ cũ. Diệp Kiến Bân chỉ nói đúng một câu như thế rồi cúp điện thoại.

Trương Khác đang cân nhắc có nên kiếm cớ thoát thân tới Hải Châu hay không, cầm điện thoại ngồi ngây ra đó.

- Sao thế? Đường Thanh nghi hoặc hỏi:

- Anh Diệp ở Kiến Nghiệp, muốn mình tới quán bar uống rượu với anh ấy, 1978 tạm ngừng kinh doanh rồi, chẳng biết Tô Nhất Đình có để lại chìa khóa không. Trương Khác trả lời, lòng suy đoán xem "chúng tôi" mà Diệp Kiến Bân nói là hắn và Tôn Tĩnh Hương hay là cả Đinh Văn Di, nếu là có ba người, y không muốn nhìn thấy cảnh bóng đao ánh kiếm ngợp trời.

- Vậy thì đi đi, anh còn do dự gì nữa? Tôn Tĩnh Mông không suy nghĩ nhiều như Trương Khác, thấy y do dự thì lấy làm lạ.

- Vậy thì đi. Trương Khác quay vô lăng, lái về phía ngõ Học Phủ.

Chẳng biết Diệp Kiến Bân lấy đâu ra chìa khóa 1978, đám Trương Khác tới nơi thì thấy rèm cửa kéo một nửa, bên trong ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ tình hình bọn họ cúi mình chui vào, thấy ba người Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Mông, Đinh Văn Di ngồi ở quầy bar uống rượu, Đinh Văn Di mặt đỏ bừng, tựa hồ uống không ít.

Trương Khác do dự không biết có nên lui ra hay không, Đinh Văn Di nhìn qua phía y, hai tay ôm chặt tay Diệp Kiến Bân nói: - Anh đừng chửi mắng bản thân, anh có khốn kiếp tới đâu, cũng không so được với thằng nhóc này.

Không biết tình hình ra sao, Trương Khác ngượng ngùng đứng đó, dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Kiến Bân, hi vọng được hắn ám thị, nếu không Đinh Văn Di có chửi mắng thế nào y cũng không dám cãi lại.

Diệp Kiến Bân đáp lạp bằng nụ cười méo xẹo, không nói gì, Tôn Tĩnh Hương vành mắt đỏ hoe ngồi im. Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nấp sau lưng Trương Khác càng nìn thở, như sợ chỉ cần một tiếng động là phong ba bùng nổ.

- Ở Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân bao năm, em chịu đủ khổ cực, chịu đủ ủy khuất, giờ thì tốt rồi, có cơ hội thoát thân tốt như thế, đúng là cầu mà chẳng được, hai người đừng nghĩ em không vui, em còn nhiều chuyện mình muốn làm. Đinh Văn Di vẫy tay gọi đám Trương Khác tới, bảo bọn họ ngồi xuống: - Cho dù tôi và anh Diệp cậu ly hôn, cũng không cho anh ấy hưởng lợi đâu, đời này tôi sẽ bám theo anh ấy, cậu vẫn phải gọi tôi là chị dâu.

- Có câu nói gì nhỉ, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa mà, chị tất nhiên vẫn mãi là chị dâu của tôi rồi. Trương Khác cười nhẹ nói:

Đinh Văn Di có con cái thì khỏi nói, nhưng cô không có con, còn Tôn Tĩnh Hương có thai rồi, bất kể là từ phương diện nỗi dõi tông đường, kế thừa gia nghiệp, hay là nghĩ cho tương lai trưởng thành, giáo dục của đứa bé, Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân kết hợp với nhau là tâm tư bình thường của rất nhiều người, nhưng với Đinh Văn Di mà nói là bất công cực lớn. Giải phóng mới hơn một nửa thế kỷ, cải cách mở cửa chỉ có 20 năm, còn cái quốc gia này có tới mấy nghìn năm phong kiến, rất nhiều thứ ăn sâu vào máu rồi, trong các đại gia tộc càng như thế. Làm Đại thiếu phu nhân của Diệp gia không dễ dàng gì, làm Đại thiếu phu nhân của Trương gia cũng sẽ không dễ dàng.

Các cô gái ngồi quanh quầy bar, còn Trương Khác cầm chai rượu theo Diệp Kiến Bân vào một góc nói chuyện.

- Mấy năm qua sống như thế tôi cũng chấp nhận số phận rồi, có con, tôi thực sự vui mừng, nhưng không phải với Văn Di, tình cảm của cô ấy tôi cũng không dứt bỏ được. Diệp Kiến Bân thương cảm nói: - Vốn là chúng tôi mắc nợ cô ấy, vậy mà cô ấy còn rộng lượng suy nghĩ cho chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.