Hôm nay là ngày Thiệu Chí
Cương và chú mời La Quân, Vương Duy Quân ở khách sạn Hilton, Trương Khác bị kéo tới làm khách bồi, y luôn cố gắng từ chối những cuộc xã giao,
nhưng không phải cái nào cũng từ chối được.
Trước khách sạn Hilton, Trương Khác và Địch Đan Thanh chuẩn bị xuống xe
thì nhìn thấy Vương Hải Túc từ xe phía trước chui ra, nhưng không vào
ngay mà đứng nhìn phía sau, Trương Khác đi xuống thấy chiếc Mec của Lâm
Tuyết, qua cửa xe nhìn thấy Hồ Tôn Khánh ngồi ở ghế phụ lái.
Thì ra bọn chúng cũng chọn ăn cơm ở đây, Trương Khác lấy làm lạ, ai ngồi hàng sau mà để Hồ Tôn Khánh phải hạ mình ngồi ghế phụ lái? Nếu là Tiêu Minh Kiến thì ông ta phải ngồi cùng Hồ Tôn Khánh để Lâm Tuyết ngồi ở
ghế phụ, trừ khi ông ta và Lâm Tuyết có quan hệ không rõ ràng mới có
cách ngồi quái lạ này.
Trương Khác đột nhiên cảm thấy hứng thú với người ngồi trong xe, hoặc
đơn thuần là tính thích đùa ác, nhiệt tình chào hỏi Vương Hải Túc:
- A, giám đốc Vương cũng ăn cơm ở đây à? Anh đợi ai thế? Lâm tiểu thư và phó thị trưởng Hồ à? Vậy tôi đợi cùng anh nhé.
Sau khi biết thân phận của Trương Khác, trong lòng Vương Hải Túc luôn có sự sợ hãi khó nói, hắn đâu phải hạng não tàn, sau này đương nhiên có
thể hiểu ra Trương Khác để hắn cố ý copy kế hoạch sản nghiệp phần mềm.
Chỉ có điều Vương Hải Túc không rõ ý đồ của Trương Khác, thực sự hắn
không tưởng tượng ra được hậu quả nếu để đám Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức
biết được sự thực.
Vương Hải Túc đột nhiên leo lên được đỉnh cao cuộc đời, làm sao mà có thể chấp nhận mình dễ dàng rơi xuống trắng tay?
Cảm giác chân thực nhất là thanh niên thường ngày vô hại như con chó
lười biếng giờ thành một thứ ma quỷ, dụ khị mình cam tâm tình nguyện lao vào một giấc mộng vĩnh viễn không muốn tỉnh, nhưng y lại có thể dễ dàng bóp nát giấc mộng đó.
Vương Hải Túc mặt cứng đờ, muốn cười nhưng trông còn khó coi hơn khóc.
Trương Khác thì cười tủm tỉm, lúc này nhìn thấy Hồ Tôn Khánh sau khi
xuống xe giúp mở cửa sau, người đi xuống lại là Cát Kiến Đức, còn Lâm
Tuyết thì xuống xe ở phía bên kia, miệng mang nụ cười như xóa bỏ hiềm
khích trước kia:
- Cẩm Hồ toại nguyện lấy được mảnh đất phía đông hồ, hôm nay tới ăn mừng phải không?
Đám Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh chú ý hết vào sản nghiệp phần mềm, đương
nhiên không còn tinh lực đi tranh hạng mục trung tâm thành phố phía đông Yến Quy Hồ, Thế Kỷ Cẩm Hồ không đối thủ cạnh tranh đương nhiên dễ dàng
ôm mảnh đất đó vào lòng.
Giờ chuyện đã xong, Lâm Tuyết không hề có dáng vẻ nào bị đả kích, lại tỏ ra vui vẻ làm Trương Khác lấy làm lạ: Chẳng lẽ hạng mục sản nghiệp phần mềm có gì đó đột phá?
Trương Khác ung dung nói:
- Cái đó liên quan gì tới Cẩm Hồ, Lâm tiểu thư đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu Cẩm Hồ, nếu sau này hạng mục sản nghiệp phần mềm của các vị có
gì sơ xuất cũng đổ lên đầu Cẩm Hồ thì làm sao chúng tôi gánh vác được?
Lâm Tuyết chỉ coi là thói quen ăn nói của Trương Khác, còn Vương Hải Túc toát hết mồ hôi.
Trương Khác chắp tay với Cát Kiến Đức:
- Chủ nhiệm Cát vào lúc quan trọng thế này mà rảnh rỗi từ Bắc Kinh tới thị sát sao?
Hai hội sắp diễn ra, bộ thông tin sắp thành lập, là nhân vật trong vòng
xoáy, lúc này quá nửa không thể dễ dàng rời Bắc Kinh mới đúng.
Cát Kiến Đức trừ thi thoảng gặp Trương Khác ở trường hợp công khai, nhưng hai người chính thức tiếp xúc thì chưa.
Cát Kiến Đức khẽ gật đầu:
- Có vài công việc thế nào cũng phải làm.
Giả dối hàn huyên chốc lát, hai bên ai đi đường nấy, trong đại sảnh hai
phía đều có thang máy, chẳng ai tiếp tục chịu đựng được đối phương lâu
hơn.
Tới phòng bao thì tất cả chủ khách đều tới đủ rồi.
- Hả, không phải là chúng tôi tới muộn chứ?
Trương Khác và Địch Đan Thanh ngồi xuống ghế để trống dành cho họ, chào hỏi mọi người xong nói với Lương Quân:
- Muốn tranh thủ về tham gia hôn lễ của anh chị, không ngờ mùa đông ở
Nhật Bản chẳng nhàm chán lắm, nên lười. Anh chị đừng oán trách em nhé,
mẹ em giúp em tặng quà cho anh chị rồi chứ?
- Lười không muốn về nước lại còn to mồm nói ra..
Trương Tri Phi chỉ còn biết lắc đầu.
Lương Quân cũng lắc đầu chịu thua, người đã tới đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trương Khác đem chuyện gặp Cát Kiến Đức ở cửa nói ra, Vương Duy Quân nói:
- Hạng mục sản nghiệp phần mềm được liệt vào hạng mục ngọn đuốc trọng
điểm cấp quốc gia rồi, bộ KH&KT cùng sở KH&KT trực tiếp cấp cho 300 vạn tiền hỗ trợ, đại khái bọn họ ăn mừng vì việc này.
Cái hạng mục đó hiện chỉ nằm trên giấy, chưa có công tác thực tế mà đã
thành hạng mục trọng điểm cấp quốc gia rồi, songTrương Khác chẳng ngạc
nhiên vì chuyện này, ở trong nước đây là điều hết sức bình thường, điều
này cũng gián tiếp phản ánh "năng lực" của Cát Kiến Đức.
Trương Khác không tiết lộ sự thực hạng mục này, chỉ cười nói:
- Chẳng trách vừa rồi Lâm Tuyết nhìn thấy tôi lại nở nụ cười mê đắm, tôi cứ ngạc nhiên tới giờ . Trước kia thấy tôi, mặt cô ta tối đen như trời
sắp mưa.
300 vạn chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là sau khi được liệt vào hạng mục
cấp quốc gia, vay vốn khởi động hạng mục được bật đèn xanh hết rồi,
Vương Duy Quân không có cớ gì cản trở nữa.
- Chẳng trách bọn họ đắc ý, không chỉ Kiến Nghiệp, còn đem cả Kim Sơn
đều quy hoạch vào đó, nói là hình thành chuỗi sản nghiệp để hai thành
phố thúc đẩy lẫn nhau ...
Vương Duy Quân giải thích, Trương Khác đi Nhật hơn một tháng rồi, ông ta lo y không hiểu những chuyện này.
- Ồ, bọn họ muốn chơi trò cách cục lớn à, thảo nào không thấy thị
trưởng Tiêu đâu, chắc là ông ấy có cái nhìn khác về cách cục này.
Trương Khác mỉm cười, có thể nhìn ra Tiêu Minh Kiến không hoàn toàn hòa
hợp với bọn họ, với xuất phát tư tưởng của ông ta là để Kiến Nghiệp toàn lực triển khai hạng mục này để ông ta có vốn đấu với La Quân, giờ chia
sang hai nơi, tất nhiêu sức tập trung yếu đi. Nhưng ông ta không lựa
chọn nào khác, nếu như không muốn hoàn toàn bị cô lập ở Kiến Nghiệp.
La Quân thái độ rất lãnh đạm với việc này, hỏi Trương Khác:
- Vườn Sồi tùy tiện ném ra một kế hoạch báo lên cũng đủ làm trọng điểm
quốc gia, Cẩm Hồ có kế hoạch tương ứng không? Tôi sẽ bảo cục KH&KT
phối hợp.
Trương Khác gãi đầu đầu, y không muốn chen vào vũng nước đục này:
- Trước đó chúng tôi cũng có ý này, sau nghĩ mỗi năm số lượng hạng mục
trọng điểm quốc gia có giới hạn, tôi hi vọng để cơ hội cho các doanh
nghiệp khác ở Kiến Nghiệp.
La Quân gật đầu, đem chủ để chuyển sang việc chính hôm nay:
- Hạng mục đông Yến Quy Hồ đã chính thức giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi,
hạng mục có được thúc đẩy mong chóng hay không, ngoài thành phố khu cao
tân hỗ trợ chính sách ra, còn mong Cẩm Hồ nâng đỡ thêm.
- Đây là điều chắc chắn.
Trương Khác gật đầu, y không muốn nói nhiều, nhường quyền chủ đạo lại
cho Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi giữ đúng thân phận khách bồi.
Ăn cơm tối xong tiễn hai vị lãnh đạo đi, vừa vặn nhóm Cát Kiến Đức cũng
ăn cơm xong đang tạm biệt ở đại sảnh, có thêm Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam
và Chu Cẩn Tỳ, Trương Khác chẳng có gì ngạc nhiên hạng mục này đột nhiên kéo sang cả Kim Sơn, chắc chắn có Tạ gia ngầm thao tác.
La Quân và Cát Kiến Đức gặp nhau, chẳng thể vờ không nhìn thấy tiếp tục
rời đi được, cho dù là Hồ Tôn Khánh thường ngày bất mãn với La Quân tới
đâu cũng chẳng dám làm mất mặt ông ta trước mặt mọi người, thế là lại
thêm một màn giả dối nữa.
Lên xe rồi Trương Khác mới than vãn với Địch Đan Thanh:
- Trời ơi sởn hết gai ốc, răng ê hết cả, may mà trước kia quyết định
trốn vào ĐH Đông Hải, chỉ cần tưởng tượng ra cái cảnh phải nghiêm túc
ngồi trong văn phòng nhìn cái đám chỉ hận không thể cắn một miếng mới
hả, lại phải cười tươi tỉnh với chúng ta buồn nôn.
Địch Đan Thanh cười duyên:
- Ai bảo cậu cứ làm cho người ta hận?
- Biết làm sao được, nói không chừng tôi và bọn chúng là kẻ địch trời sinh.
Trương Khác cười khẩy: