Có điều chuyện của TTCK cũng rất khó nói, đôi khi một chuyện nho nhỏ ngẫu nhiên phát sinh cũng gây ra phản ứng dây chuyền, cho dù là nó sắp đầy tràn, nhưng do quán tính vẫn có thể cầm cự thời gian dài, Trương Khác cũng chỉ có thể kiên nhân chờ đợi. Thực sự không xong thì dùng một hai thủ đoạn, tùy tiện bóc trần một vài bê bối của Hải Túc làm rùm beng lên có thể khiến phương án phát hành cổ phiếu mới của chúng bị trì hoãn vài tháng.
Chiều xuân tháng ba, cây mọc lá non, hoa thơm chim hót, đầu ngõ phía nam là bãi cỏ kiểu Anh được mở cửa của Vườn Sồi, trên bãi cỏ bằng phẳng cây cối um tùm, hoàng hôn vừa chuyển sang tối, đèn đường bật lên, trong ngõ Học Phủ người qua kẻ lại như thoi đưa, có thể nhìn thấy rất nhiều nữ sinh thanh xuân rực rỡ, yểu điệu mê đắm qua lại, với một số kẻ mà nói, đây là phong cảnh tuyệt với nhất.
Đi lang thang không mục đích mãi, đám Trương Khác chọn một quán ăn sạch sẽ sáng sủa, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngắm nhìn các thiếu nữ xinh đẹp đi qua.
Buổi chiều nhìn thấy Trần Dũng huênh hoang lái xe mới đi qua đi lại khắp ngõ, lúc này lại nhìn thấy hắn cùng đám người Hồ Kim Tinh xuất hiện phía đối diện, bọn chúng đứng tụ lại một chỗ n ói chuyện, tựa hồ đang thảo luận chọn quán ăn nào mới thích hợp, còn có mấy cô gái xinh đẹp đứng kèm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn người đi đường. Còn tưởng bọn chúng sẽ bỏ đi, không ngờ bọn chúng biến mất một lúc rồi đi lên từ cầu thang, nhìn thấy đám Trương Khác cũng ngồi bên trong, bọn chúng hơi giật mình, đứng ở cầu thang một lúc, trên tầng cũng chỉ có bàn nhiều người bên trái đám Trương Khác còn trống, bọn chúng liền đi về chỗ đó.
Đám Đỗ Phi, Thời Học Bân là khách quen của mấy hàng quán cao cấp trong ngõ Học Phủ, gặp phải đám Hồ Kim Tinh không phải là một hai lần nữa, không cần cố ý né tránh.
Hơn nữa sau khi Hải Túc mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, mâu thuẫn hai bên ít nhất bề ngoài coi như hòa hoãn rồi.
- Tên kia là ai? Trương Khác chỉ một tên thanh niên lạ mặt đi phía sau Hồ Kim Tinh, tuổi nhiều hơn đám Hồ Kim Tinh một chút, trông lịch sự văn hóa, đeo một cái kính gọng vàng, khi lên lầu còn gật đầu chào đám Đỗ Phi.
- Một tên giám đốc của Chứng khoán Nguyên Giang, gần đây thường xuyên đi cùng bọn chúng, Chứng khoán Nguyên Giang cung cấp vốn cho các khách hàng lớn, xem tình hình này đám Trần Dũng có lòng tham không nhỏ với Hải Túc. Đỗ Phi nói nhỏ:
- Ờ, có gì lạ đâu. Trương Khác cười, bọn họ ngồi ở sát cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không lo đám Hồ Kim Tinh nghe thấy: - Hải Túc trước khi công khai phát hành cổ phiếu, nhất định còn có một loạt thao tác, liên hệ với Nguyên Giang có lẽ vì bọn chúng trước đó chơi chưa đủ đô.
- Lòng tham càng ngày càng lớn, bọn chúng đúng là có chỗ dựa nên không biết lo sợ gì. Đỗ Phi khinh bỉ nói.
Trương Khác thấy đám Hồ Kim Tinh, Trần Dũng sau khi ngồi xuống kéo cổ tay áo lên, lộ ra đồng hồ đeo tay vàng sáng chói, thầm nghĩ bọn này toàn thân đồ hiệu xe hơi đắt tiền, ắt tốn kém không ít. Cổ phải Hải Túc trong một năm tăng gần gấp 30 lần, nhưng bọn chúng có kiếm được bao nhiêu tiền bẩn thỉu thì chắc là cũng tiêu pha gần hết rồi.
Nhìn phong cách hành sử của Hoành Tín, bọn chúng lợi dụng Hải Túc cũng chỉ một lần duy nhất, nói cách khác thao tác trước khi Hải Túc công khai phát hành cổ phiếu mới là cơ hội cuối cùng của đám Trần Dũng, Hồ Kim Tinh, hẳn quá nửa là hai tên đó cũng hiểu, cho nên 90% là bọn chúng muốn lợi dụng cơ hội cuối cùng này đánh một mẻ lớn.
Trong nước có rất nhiều công ty chứng khoán thao tác không chính quy, thường dùng phương thức ủy thác tài sản để huy động tài chính lớn từ đơn vị sự nghiệp sang tay cho khách hàng ăn chênh lệch, đương nhiên cũng có những công ty chứng khoán đích thân ngồi sau màn thao tác phi pháp.
Đám Trần Dũng, Hồ Kim Tinh luôn kiếm tiền ở một cổ phiếu, công ty chứng khoán chắc chắn là nhận ra, nên bọn chúng và người công ty chứng khoán đi với nhau chẳng làm Trương Khác cảm thấy lạ.
- Bọn chúng ở ngoại vi kiếm chác, liệu có được Hoành Tín ngầm cho phép không?
- Khả năng là tự bọn chúng chơi. Trương Khác lắc đầu: - Hai điểm giao dịch chứng khoán sôi động của Hải Túc là một ở Văn Chu, một ở Kiến Nghiệp, đều là phòng doanh nghiệp của chứng khoán Tinh Hà, không có liên quan gì tới chứng khoán Nguyên Giang, lần này nếu bọn chúng muốn kiếm một mẻ lớn, cứ truy từ phòng doanh nghiệp của chứng khoán Nghuyên Giang, dễ dàng tra ra rốt cuộc bọn chúng chơi lớn tới cỡ nào.
- Thì ra cậu luôn theo dõi bọn chúng à? Thời Học Bân hưng phấn hẳn lên: - Hơn nữa không phải là chú y bình thường đâu.
- Còn người tôi lòng dạ hơi hẹp hòi. Trương Khác cười đểu: - Bọn chúng ở đằng sau tra Cẩm Hồ có vấn đề không, chẳng lẽ không cho tôi tra sơ hở của bọn chúng à?
- Có nắm chắc không? Thời Học Bân nói lời này bất giác càng nói nhỏ hơn: - Đại khái là lòng dạ của tôi cũng không được rộng rãi lắm, không chịu nổi người khác đắc ý.
- Khó nói lắm. Trương Khác ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn về phía đám Hồ Kim Tin.
- Thế tức là có trò hay rồi? Thời Học Bân sáng mắt lên.
Hiện khái niệm cổ phiếu công nghệ khí thế như cầu vồng, chẳng hề thấy có chút xu thế đi xuống nào, tất cả đều cho rằng không có nhân vật mạnh mẽ nào sẽ xuất hiện ngáng chân, khó mà ngăn cản được được dã tâm vơ tiền từ TTCK của bọn chúng. Nhìn thấy đám Hồ Kinh Tinh tiếp tục ngông nghênh, Thời Học Bân cứ như có gì vướng ở trong cổ, cho dù có được chứng cứ xác thật Hoành Tín và đồng bọn thao tác phạm pháp cổ phiếu Hải Túc, với hoàn cảnh pháp chế của TTCK hiện nay sẽ chẳng có tác dụng gì, nếu Trương Khác ra tay thì chuyện hoàn toàn khác, Thời Học Bân không tưởng tượng ra trong nước có thế lực tư bản nào có năng lực tranh cao thấp chính diện với Cẩm Hồ.
Tình hình của Hoành Tín cũng hết sức đặc thù, nói một câu không khách khí thì Hoành Tín hệ chỉ có thể nói là đại biểu của quan liêu trong nước tư bản hóa mà thôi.
- Phải mượn thế được đã, xem tình hình rồi tính. Trương Khác chỉ đáp thế:
Đỗ Phi biết Trương Khác sẽ không vì loại ân oán này mà ảnh hưởng tới thực lực, tới sự phát triển của Cẩm Hồ, nhưng chuyện ném đá xuống giếng thì y luôn làm nhiệt tình: - Trước trung tuần tháng năm tình thế sẽ có biến hóa phải không?
- Khó nói. Trương Khác đánh mắt sang phía đám Hồ Kim Tinh: - Bọn chúng muốn chơi lớn có thể huy động vốn từ chứng khoán Nguyên Giang mua vào lượng lớn cổ phiếu Hải Túc ngồi đợi giá lên thì túng ra bán, Nguyên Giang vì đảm bảo an toàn tài chính, dựa theo tỉ lệ nhất định thu tiền đảm bảo, sẽ cưỡng ép bọn chúng đóng tài chính (closed potision) ... Loại thao tác vi phạm này trong nước cấm mãi không hết, nhưng ở nước ngoài dùng cổ phiếu huy động vốn lại khá thường thấy, người đầu tư có thể dùng một khoản tiền đảm bảo nhỏ điều động khoàn tài chính lớp hơn gấp chục lần. Hiện giờ thị trường tài chính kinh tế toàn cầu đạm mùi đầu cơ cổ phiếu công nghệ, nhưng tới bước ngoặt không bao xa nữa, có lẽ chỉ còn thiếu một tác động khiến nó đổi hướng, ít nhất chúng ta không nên quá lạc quan.
Đám Đỗ Phi, Thời Học Bân khó phán đoán mực độ đầu cơ nguy hiểm ở thị trường tài chính toàn cầu, chỉ biết chỉ số Nasdaq trong một năm tăng 117% không phải là quá khoa trương, nhưng đem xét ở một thời gian dài hơn, chỉ số Nasdaq từ trong thời kỳ nguy cơ tài chính Châu Á có hơi sụt giảm từ giữa thập niên 90 tới nay luôn ở trong quá trình tăng giá dài.
- Thị trường tài chính trong nước tương đối khép kín, cơn bão tài chính Châu Á thậm chí khiến cả TTCK chủ yếu chính của Âu Mỹ cũng bị liên lụy, nhưng TTCK trong nước lại chịu ảnh hưởng rất ít, có điều lần này khác. Trương Khác giải thích: - Khi làn sóng kinh tế mới lan khắp toàn cầu, trong nước cũng là địa điểm các quỹ đầu tư mạo hiểm kiếm ăn chủ yếu, lượng lớn tiền đầu tư mạo hiểm tràn vào trong nước khiến người ta như ma nhập theo đuổi cổ phiếu công nghệ, chính vì thế nó càng thêm mẫn cảm, thậm chí còn có phản ứng quá mức với chuyển ngoặt sắp tới. Nhưng bước chuyển ngoặt này không khó phát hiện, cũng khó nắm chắc được khi nào nó tới.
- Cậu nói không khó, không có cậu chỉ cho, bọn tôi chẳng nhìn thấy. Thời Học Bân hì hì cười nịnh: - Lão đại đúng là lão đại.
Trương Khác chẳng đề ý tới lời nịnh bợ của hắn, nhìn thấy trước ngực Hồ Kim Tinh còn đeo biển giám đốc thực tập Tân Sáng Vực, sau khi bán nghiệp vụ quán nét cho Hải Túc, y không quan tâm đến nó nữa, liền hỏi tới chuyện này.
- Bọn chúng hi vọng nghiệp vụ quán nét làm mặt tiền cho sản nghiệp công nghệ cao của Hải Túc, đầu tư khoản tiền lớn vào đó, chỉ là sản nghiệp quán nét ngưỡng tiến vào thấp, Hải Túc điên cuồng khuếch trương khơi lên làn sóng đi theo quy mô khá lớn. Bọn tao không quan tâm tới con số mới nhất, đoán chừng trong một năm qua số lượng máy mới tăng gấp đôi rồi. Mày đừng thấy trong ngõ Học Phủ vẫn chỉ có hai quán net cỡ lớn, đó là vì tiền thuê ở đây cao, còn ở đường Mã Liên cả phố mở quán nét rồi. Đỗ Phi dự đoán: - Hiện còn duy trì được lợi nhuận tương đối cao, nhưng cứ phát triển với tốc độ này không tới 1 năm nữa mọi người phải giảm giá tranh nhau nguồn khách rồi.
- À phải, Liên Thông Đông Hải ngày mai có lời mời dự tiệc, tao vốn từ chối nhưng nghe nói bọn họ có hạng mục đầu tư khá thú vị muốn thực thi trong thời gian ngắn, bọn mày đi ăn chực một bữa với tao ... Trương Khác sực nhớ ra:
- Liên Thông muốn bày trò gì ở Đông Hải Thế? Đỗ Phi tò mò hỏi:
- Mai đi là biết thôi. Trương Khác không chịu nói đáp án sớm.
Đám Hồ Kim Tinh thấy ba người Trương Khác chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán còn hoài nghi bọn họ đang nói về mình, thi thoảng quay đầu lại nhìn, phát hiện ra lúc này cả ba đang cười hết sức quỷ dị.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày 1 tháng 4, chi nhánh Liên Thông Đông Hải mở tiệc mừng số hộ dùng ở Kiến Nghiệp, Huệ Sơn tăng lên 3 vạn một tháng, quy mô hộ dùng mới không còn kém gì Di Động nữa.
Liên Thông có được thành tích tốt như thế quan trọng nhất là dựa vào hoạt động nạp thẻ tặng di động đã thu hút lượng lớn người dùng mới.
Do Liên Thông lựa chọn phố biến nghiệp vụ di động đặt làm ở thành phố trọng điểm, Di Động không thể có sách lược ứng phó chỉnh thể, do các chinh nhánh đưa ra chính sách ưu đãi tranh người dùng với Liên Thông, chỉ là quyền hạn các chi nhánh Di Động ở các tỉnh thành bị hạn chế, đợi bộ phê duyệt luôn chậm hơn một hai nhịp.
Không được tổng bộ Di Động bố trí thống nhất, chi nhánh của Di Động càng không thể có được hỗ trợ chip di động giá rẻ từ Cẩm Hồ, các hoạt động ưu đãi thành ra yếu ớt, từ đó rơi vào thế bị động.
Tổng bộ Di Động có lẽ còn cảm thấy vui mừng là tình hình này chỉ phát sinh ở một số ít thành phố, bất kể từ lượng hay chất thì quy mô hộ dùng của Liên Thông còn xa mới có thể uy hiếp được địa vị của Di Động, cho nên Liên Thông đuổi theo ở một vài thành phố cá biệt không được cao tầng Di Động chú ý lắm.
Giờ Dương Dung Bình mới lĩnh hội sâu sắc chỗ tuyệt diệu trong kế hoãn binh Trương Khác đưa ra, một là hóa giải mâu thuẫn bản thân cơ sở thiết bị của Liên Thông không đủ, thực thi chiến lược đột phá từ trung tâm, khiến quy mô hộ dùng mới của Liên Thông tăng lên ở quy mô khả quan, đồng thời giảm bớt sự chú ý của đối thủ cạnh tranh, có thêm nhiều thời gian tăng cường kiến thiết mạng lưới của Liên Thông.
Dương Dung Bình không xen vào việc định ra và thực thi sách lược phát triển hộ dùng mới của chi nhánh công ty, ông ta tới địa phương cũng rất kín tiếng, không để phóng viên đi theo đăng tin.
Lần này Dương Dung Bình tới Kiến Nghiệp không chỉ tham dự tiệc mừng công nội bộ, còn muốn bàn việc hợp tác với Thịnh Hâm.
Thịnh Hâm là xí nghiệp tiêu thụ di động có quy mô lớn nhất, từ năm 97 tới nay với hai phương án phát triển thành công "trăm thành trăm hiệu" , " nghìn thành nghìn hiệu", đã thành công đưa mạng lưới tiêu thụ động tới thẳng thành trấn, mỗi ngày chiếm phân ngạch lớn hớn trong sản nghiệp bán lẻ di động trong nước.
Những chuyện cụ thể thế này tất nhiên là do Thiệu Tâm Văn đi đau đầu, Trương Khác kéo Đỗ Phi , Thời Học Bân dự tiệc trừ vì Dương Dung Bình đích thân tớ Kiến Nghiệp, còn nguyên nhân là Liên Thông Kiến Nghiệp - Huệ Sơn định phát triển nghiệp vụ quán nét. Ở vấn đề này Đỗ Phi và Thời Học Bân có thể đưa ra ý kiến hữu ích, dù Trương Khác không đánh giá cao việc Liên Thông phát triển nghiệp vụ quán nét, nhưng y không tốn công đi can ngăn, thậm chí là y mong Liên Thông phát triển quán nét ở Kiến Nghiệp càng nhanh càng mạnh càng tốt, ít nhất có thể gây áp ực cho Hải Túc.
Chu Toàn Thọ, tổng giám đốc chi nhánh công ty Liên Thông Đông Hải, trán hói sáng bóng, tóc dai, thi thoảng có vài sợi tóc lưa thưa buông xuống tận mũi, trông rất buồn cười, tuổi không cao, chỉ trên 40, mang theo vợ mưới cưới tham gia bữa tiệc. Hắn hói sớm, tướng mạo bình thường, khi còn trẻ cô bé trong lòng không tới phần của hắn, nên mới lập chí "không lập nghiệp, không gia thất", tới khi lên tới tổng giám đốc chi nhánh mới kiếm đối tượng kết hôn, được coi là chuyện lạ trong nội bộ Liên Thông, sau khi kết hôn hết sức nghe lời cô vợ trẻ xinh đẹp.
Chu Toàn Thọ cung kính đứng trước Dương Dung Bình và Trương Khác, thái độ rất nịnh nọt mà chăm chú, cứ như nghe ra chân lý gì từ lời của hai người kia, Thiệu Tâm Văn thì đứng khoanh tay một bên, rất ít nói, tiệc của Liên Thông.
Trần Tĩnh cũng tham gia, dù sao Cao Khoa KV là một trong hai doanh nghiệp cung cấp di động đặt làm cho Liến Thông, tiệc lại tổ chức ở Kiến Nghiệp, cô không thể vắng mặt, chỉ là cô cố ý giữ khoảng cách với Trương Khác ở trường hợp công khai, chào hỏi xong là trốn sang một bên với Tạ Tử Gia, cả Trương Khác cũng chẳng thấy cô đâu.
- Tôi có hai người bạn giới thiệu cho giám đốc Chu làm quen ... Trương Khác vẫy tay gọi Từ Học Bân và Đỗ Phi tới.
Trước đó Chu Toàn Thọ còn hoài nghi Trương Khác không thèm để ý tới mình, chỉ gặp mặt đúng một lần ở Kim Sơn, còn có chuyện gì liên lạc với Trương Khác đều do đích thân Dương Dung Bình ra mặt, nếu chẳng phải lần này Dương Dung Bình tới Kiến Nghiệp, Chu Toàn Thọ không nghĩ tới việc Trương Khác sẽ dự tiệc.
- Bạn của Khác thiếu gia đều là tài tuấn một thời, người chỉ cần có chút kiến thức ở Kiến Nghiệp, có ai không quen chứ. Chu Toàn Thọ bắt tay với Đỗ Phi và Thời Học Bân: - Chi nhánh tỉnh chúng tôi có kế hoạch phát triển nghiệp vụ quán net ở Kiến Nghiệp và Huệ Sơn, mong được giám đốc Đỗ, giám đốc Thời chỉ giáo. Trước đó hắn có chút ấn tượng với Đỗ Phi, nhưng không quen, càng chẳng biết Thời Học Bân, nhưng bọn họ đi theo Trương Khác, hắn không thể không ngầm thăm dò thân phận bọn họ, câu tâng bốc này cũng đúng mực.
- Không dám chỉ giáo, nghe thấy Liên Thông muốn làm quán net, chúng tôi đang vui mừng kịp thời bán nó cho Hải Túc ấy chứ. Đỗ Tiểu Phi cười đối đáp: - Hiện giờ thành cơn đau đầu của hải Túc rồi.
Trương Khác hỏi: - Các vị đã có quy hoạch chỉnh thể rồi chứ?
Dương Dung Bình thấy Trương Khác tựa hồ cảm thấy khá hứng thú với chủ đề này, hỏi Chu Toàn Thọ: - Tiểu Thành đâu? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy, bảo cô ấy ra báo cáo cho Khác thiếu gia.
Trương Khác hơi nghi hoặc, Chu Toàn Thọ không thể không am tường việc này, cần gì người khác báo cáo? Nhưng thấy Chu Toàn Thọ lấy di động ra gọi, y cũng chỉ đứng im đợi, một lúc sau mỹ nữ của Liên Thông Thành Ánh Hà từ một phòng bao khác đi ra, tới trước mặt y cười tươi tắn: - Lại gặp Khác thiếu gia rồi, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.
- Ồ, Tiểu Thành tiểu thư điều tới Kiến Nghiệp rồi à? Trương Khác ngạc nhiên hỏi, mắt lại nhìn Dương Dung Bình.
- Cán bộ trẻ đều nên xuống dưới rèn luyện vài ba năm. Dương Dung Bình giải thích, mặc dù Thành Ánh Hà hơn tuổi Trương Khác nhiều, nhưng ông ta không cảm thấy Trương Khác gọi Thành Ánh Hà là "Tiểu Thành tiểu thư" có gì bất thường.