Trương Khác không tham dự vào sự vụ cụ thể, nhưng từ ngày 8 tháng 4,
hạng mục Vườn Sồi coi như chính thức khởi động rồi, Trương Khác yêu cầu
kết thúc mỗi ngày làm việc nhân viên quản lý cao cấp họp mặt trao đổi
vấn đề cần phối hợp giải quyết.
Trên cầu thang máy, Trương Khác nói với Mã Hải Long:
- Bên Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta mặc kệ, nhưng ở Kiến Nghiệp phải để ba lái
xe, công việc nhiều vất vả như thế, không thể để họ tự lái xe được, anh
thấy nên điều từ Hải Châu tới hay tuyển luôn ở đây.
- Điều người từ Hải Châu qua đi, xung quanh đây tình hình phức tạp, có chuyện khẩn cấp người mình còn có thể trông cậy được.
Từ sự kiện hôm nay Mã Hải Long đã nhìn ra vấn đề, nhiều khi chẳng cần sợ
lưu manh hay xã hội đen, chỉ sợ cảnh sát dung túng, làm trị an địa
phương hỗn loạn.
- Được, anh và Phó Tuấn thương lượng rồi làm.
Trương Khác gật đầu, phương diện này đám Mã Hải Long là chuyên gia, nghe họ là được:
- Mua ba cái xe, một cái oách vào, hai cái tầm trung, kế hoạch vườn sồi
thực thi liên quan tới nhiều phương diện địa phương, không thể lần nào
cũng lôi lãnh đạo thành phố ra được, bản thân phải dựng lên thế của
mình, giảm bớt lực cản không cần thiết, Cẩm Hồ không thiếu tiền.
- Ấy, không phải anh chị nói mai mới tới à?
Trương Khác ra khỏi cầu thang máy thấy Lương Quân và Tôn Lệ đang đứng nói chuyện, tay còn sách vài cái túi, không biết cái gì.
- Trưa xong việc, thấy có chuyến bay chiều nên anh tới luôn.
Lương Quân và Tôn Lệ đang đợi thang máy, thấy Trương Khác vui vẻ đáp:
Trương Khác xem đồng hồ:
- Sắp họp rồi, anh còn định đi đâu?
Lương Quân tới Kiến Nghiệp, coi như thực sự điều vào địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ
rồi, nói là làm trơ thủ cho Thiệu Chí Cương, nhưng chưa an bài chức vụ
cụ thể.
Lương Quân biết chuyện họp mặt, nhưng chỉ có nhân viên
cao tầng mới có tư cách tham gia, không ai thông báo cho hắn cả, hắn vừa cùng Tôn Lệ tới phòng dọn dẹp, định ở nhà khách lâu dài, cần chuẩn bị
số đồ dùng sinh hoạt.
Nghe Trương Khác nói như vậy, Lương Quân
choàng tình, có ai gọi hắn tham gia họp hiệu lực bằng đứa em họ này chứ, đưa túi cho Tôn Lệ:
- Em dọn phòng trước nhé.
Cùng Trương Khác tới phòng họp mới bố trí xong hồi chiều.
Không tới hai năm, được đám Trương Tri Phi, Thịnh Thanh dồn công bồi dưỡng,
sự trưởng thành của Lương Quân vượt xa bạn học tốt nghiệp cùng năm,
không còn nóng nảy khi mới ra trưởng, trở nên trầm ổn điềm đạm.
Trung kỳ thập niên 90, doanh nghiệp dân doanh đang ở giải đoạn khởi đầu, đa
phần dám xông pha, dám sáng tạo, đổi mới, khiến cho nghề giám đốc và
người nối nghiệp đợi hai nhanh chóng quật khởi.
Các doanh nghiệp
dưới tập đoàn Chính Thái do lớp trẻ đời hai tiếp quản, Tạ Kiếm Nam, Tạ Ý vô cùng trẻ trung, cho dù dưới hào quang của Ái Đạt, làm Khoa Vương ảm
đạm, nhưng phải thừa nhận những người quản lý trẻ như Tạ Kiếm Nam, Trần
Tĩnh đều không có thiếu sót trí mạng, ngược lại ở phương diện quản lý xí nghiệp, bọn họ còn xuất sắc hơi cả những người sáng nghiệp đời đầu.
Xí nghiệp ở giai đoạn phát triển, cần ý chí tiến thủ của người trẻ tuổi để khai thác sự nghiệp.
Tuổi trẻ của Lương Quân đương nhiên không phải là chướng ngại, người tới
phòng họp trước thấy Lương Quân đi sau lưng Trương Khác đều gật đầu
cười, không ai cảm thấy kinh ngạc.
Sáng nay Trần Tín Sinh đã ký
hiệp định thư mang tính ý hướng kế hoạch vườn sồi với chính phủ Kiến
Nghiệp, ngày mai sẽ đàm phán chi tiết.
Kiến thiết cơ sở quy mô
lớn dù sao cần thời gian dài mới hoàn thành, kế hoạch Vườn Sồi không thể trì hoãn một năm sau mới vận hành, trừ ôm lấy hạng mục cải tạo ngõ Học
Phủ, ý kiến của Trương Khác là cải tạo hai nhà máy nhuộm góc đông bắc
Yến Quy hồ cài tạo trước.
Vận hành kế hoạch vườn sồi ở quy mô nhỏ,
tránh được phê duyệt hạng mục tiền kỳ, Trương Khác không muốn hiệu suất
hành chính thấp của chính phù làm chậm tiến độ của Cẩm Hồ.
Trương Khác yêu cầu Trần Tín Sinh, Đinh Hòe ngày mai đàm phán với chính phủ
kiến nghiệp, đưa yêu cầu họ bật đèn xanh ở việc này trước.
Cuộc họp diễn ra trong 40 phút, đưa các việc cần phối hợp với nhau ra thảo
luận, phân phối nhiệm vụ rõ ràng mỗi người, tới đó coi như kế thúc, tịch dương bên ngoài đã có quá nửa khuất sau núi, nhưng với cao tầng Cẩm Hồ
mà nói, thời gian làm việc chưa hết, vẫn còn có nhiều chuyện xã giao
thương nghiệp cần xử lý.
Trương Khác gọi Trương Tri Phi:
- Hôm nay thầy Hứa tới Kiến Nghiệp, cháu mời thầy ấy đi ăn cơm, chú và anh Đại Quân đi cùng cháu nhé.
Ngồi vào chiếc Ford đen, dường như ánh tịch dương cuối cùng đã biến mất, rẽ ra đường Đông Hoa thì trời tối hẳn.
Trương Khác gọi điện cho Trần Hiểu Tùng, vụ quấy rối tình dục ngày 10 tháng 4
tra không phải dễ, hơn nữa không thể ngăn Ngô Ái Quân trên xe cảnh sát
mớm lời cho Tôn Cúc Kiệt, phòng đốc sát phải tra từ hành vi thất trách
của đồn cảnh sát đường Mã Liên, sẽ khá là rắc rối, đám Tôn Tĩnh Mông
đang lấy lời khai, không xong nhanh được. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Trương Khác đón thẳng Hứa Hồng Bá tới biệt thự Sư Tử viên, ăn cơm ở nhà cho thân thiết.
Tôn Lệ nhà ở Tứ Xuyên cũng có gia cảnh sung túc, không biết chuyện bếp núc, sau khi theo Lương Quân mới làm được vài món ăn đơn giản, bọn họ ở Thâm Quyến, không thể ngày nào cũng ra hàng ăn cơm, cuộc sống như thế không
còn thú vị gì cả.
Tôn Lệ vừa phụ Mã Hải Long làm cơm, vừa hỏi Trương Khác:
- Sau này em sẽ thường xuyên ở đây, sao không thuê giúp việc?
- Em không ở đây đâu.
Trương Khác nghĩ sau này cơ hội tới Kiến Nghiệp rất nhiều, không thể để cô tới đây ở rồi nơm nớp lo sợ:
- Một mình em ở đây cô đơn lắm, không quen. Lên đại học rồi, nếu điều
kiện túc xá trường tốt thì em ở túc xá, không tốt thì thuê nhà gần
trường chung với Đỗ Phi.
Đỗ Phi quyết dựa vào năng lực của mình tập
trung ba tháng cuối ôn thi ở trường, nói thế nào thì cùng vào ĐH Đông
Hải là không thành vấn đề, Trương Khác hoài nghi hắn lưu luyến thời gian được ở bên Lý Chi Phương, lên đại học rồi, y và Đỗ Phi đại khái sẽ lại
như hình với bóng giống kiếp trước:
- Phải rồi, chị và anh Đại Quân không thể ở nhà khách mãi được, hay là anh chị tới đây mà ở?
- Anh chị cũng chẳng muốn sống ở biệt thự rộng thế này.
Tôn Lệ nhìn căn nhà sáu bảy trăm mét vuông, riêng cái nhà ăn đã to hơn cả nhà của hộ bình thường:
- Sống trong cái nhà to thế này, chỉ riêng dọn dẹp thôi cũng đủ đau đầu.
Trương Tri Phi lắc đầu:
- Đám trẻ bọn cháu chỉ được cái lười.
Trương Khác thích cái giác thong thả đi bộ tới trường, mặc dù đi xe tới ĐH
Đông Hải cũng chỉ mất hơn mười phút, lại có sẵn xe đợi bất kỳ lúc nào,
nhưng chênh lệch tâm lý là không thể xóa bỏ.
Vậy căn biệt thự này về sau để trống rồi, Trương Khác nghĩ, chỉ cần cha không tới Kiến
Nghiệp hoặc tỉnh nhậm chức, trong nhà gần như không vào đây ở nữa, nếu
chỉ dùng làm chỗ đặt chân thì xa xỉ quá, lần trước tới ở, chăn đệm mốc
hết cả, cái nhà này xử lý ra sao Trương Khác đã thương lượng với mẹ rồi.
- Mẹ em thường nghĩ chị và Đại Quân kết hôn rồi tặng thứ gì thì hợp, nếu
anh chị định ở lâu dài ở Kiến Nghiệp, căn nhà này để cho anh chị luôn.
- Món quà này quý trọng quá.
Lương Quân từ chối.
- Mẹ em cũng nghĩ anh chị chê căn nhà này cũ, vậy anh chị chọn căn nhà
khác cũng được, xe cũng được, nhưng nhà và xe chọn một thôi đấy nhé.
Trương Khác giơ một ngón tay lên:
- Ý mẹ em là thế, em chỉ phụ trách truyền đạt, anh chị mà khách khí thì mẹ em tới tận nơi thúc ép đấy ..
Trương Tri Phi biết Lương Quân và Tôn Lệ ngại không dám nhận món quà đắt tiền như thế, liền quyết định thay bọn họ:
- Ở nhà khách toàn người cô đơn, vợ chồng nhỏ các cháu vào đó tíu tít với nhau cho người ta ghét à? Chuyển vào đây ở, mỗi tuần thuê người tới
dọn, cũng không phiền lắm, mỗi lần bọn chú tới Kiến Nghiệp còn có chỗ mà ăn tối, chẳng ai thích suốt ngày ra khách sạn ăn cơm cả.
Trương Tri Phi lấy thân phận trưởng bối ra định đoạt, Lương Quân không lên tiếng từ chối nữa, coi như chấp nhận.