Đám Lý Tại Thù cũng chưa đi, mới nghe Tô Tân Đông nói thế tưởng tiếng Hán của mình kém nên nghe
nhầm, Lý Hinh Dư tuy nghe được Tôn Tân Đông nhưng cô không quan tâm mấy tới chuyện thương nghiệp, chẳng tỏ ra ngạc nhiên mấy, chỉ vất vả né
tránh người khác chen lấn chạm vào người.
Lý Tại Thù đương nhiên không nhìn thấu ý đồ của Ái Đạt, nhưng hắn có thể nhìn ra quyết định này sẽ gây ảnh hưởng lớn cỡ nào cho kế hoạch định
sẵn của Samsung.
Gần như không thể thông qua kỹ thuật chế tạo di động hạng hai tiến vào
thị trường nội địa kiếm lợi nữa, như vậy chỉ có thể trực tiếp dựa vào
sản phẩm để chiếm thị trường, nhưng cái hạn ngạch chết tiết kia, cái
tường lũy khốn kiếp kia hạn chế sản phẩm nước ngoài nhập vào nội địa quy mô lớn, huống hồ lúc này kỹ thuật chế tạo di động của Samsung cũng
không có mấy ưu thế đặc biệt.
- Tên khốn kiếp chết tiệt, rốt cuộc y muốn chơi trò gì?
Lý Tại Thù áp giọng dùng tiếng Hàn nghiến răng nói:
- Đúng là khó hiểu.
Kim Nam Dũng bình tĩnh hơn:
- Tựa hồ bọn họ chẳng có lợi gì .. Giáo sư hướng dẫn của tôi còn phán
đoán Cẩm Hồ có dã tâm thành doanh nghiệp cung cấp linh kiện di động
trong nước, những doanh nghiệp như chúng ta bị thể chế lập chướng ngại
hạn chế, trong hai năm tới không biết Cẩm Hồ kiếm được bao nhiêu lợi
nhuận .. Đó là chuyện vươn tay ra là có, sao bọn họ lại tử bỏ?
- Chẳng lẽ bọn họ không thể ngay tử đầu hướng lên đỉnh kim tử tháp sao?
Dòng người xô đẩy, Lý Hinh Dư vẫn cố sức không để bị chạm vào, nhưng sao có thể tránh được, nghe hai người kia thảo luận nhịn không được xen vào một câu, cô biết từ trong lòng bọn họ khinh rẻ cái quốc gia này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái Đạt và Hương Tuyết Hải liên thủ, chỉ hai lượt báo giá đã chiếm lấy
Tiêu Vương, làm Tiền Văn Đông cảm thấy hết sức uất hận, buổi sáng kết
thúc đấu giá, gọi phó chủ nhiệm phòng tin tức quảng cáo Lâu Quân Tường
tới quát tháo một hồi:
- Còn nói là trước đó đã tiến hành điều tra nghiên cứu tỉ mỉ, giá Tiêu
Vương có thể lên tới 260 triệu các anh điều tra kiểu gì hả, toàn đám ăn
không ngồi rồi.
Tiền Văn Đông tất nhiên không chịu thừa nhận mình bị Ái Đạt và Hương
Tuyết Hải vờn trong lòng bàn tay, Lâu Quân Tường tất nhiên cũng không có gan chỉ ra do ông ta thất sách vô dụng, mãi sau khi xong hết tất cả rồi mới xem tư liệu của Hương Tuyết Hải.
Dù thế nào cũng đâu thể công khai chỉ trích Á Đạt, Hương Tuyết Hải quá giảo hoạt.
Không hiểu chuyện buổi sáng khiến bao nhiều người cười trộm, Tiền Văn
Đông cực kỳ tức tối, nên gọi Lâu Quần Tường tới chửi bới một trận, hối
hận vì đá Đàm Hi Tùng sang một bên cướp lấy chuyện này, lại nói:
- Cậu phụ trách ký hợp đồng với Hương Tuyết Hải, tất cả điều kiện ưu đãi thắt chặt vào, không thể để bọn chúng dùng giá bằng một nửa Khoa Vương
lại hưởng thụ chính sách ưu đãi tương đương.
Tiền Văn Đông còn chưa nói dứt lời đã có nhân viên gõ cửa vào báo cáo quyết định kinh người Tô Tân Đông vừa công bố.
Vì thấy hiện trường quá chật, Tô Tân Đông muốn mượn chỗ của ĐTH TW mở cuộc họp báo.
Tiền Văn Đông và Lâu Quân Tường không hiểu Ái Đạt làm trò gì, đưa mặt
nhìn nhau, Lâu Quân Tường thấy lãnh đạo còn chưa nguôi giận, kiến nghị:
- Đâu cần cấp Ái Đạt ưu đãi gì, nếu ai cũng chạy tới nói một câu mượn chỗ là mượn chỗ được thì chúng ta thành cái gì?
Tiền Văn Đông lần này không trách Lâu Quân Tường, nhưng lại nói:
- Cậu mau đi an bài ..
Lâu Quân Tướng ngớ người, một lúc sau mới hiểu ra, một tin tức mang tính oanh động như thế phòng thời sự khẳng định sẽ tích cực theo sát, phó
giám đốc Triệu Tiến Dũng phân quản bên đó có mâu thuẫn không phải chỉ
ngày một ngày hai với Tiền Văn Đông, bên này ngang nghiên làm khó Ái Đạt không phải để người ta nắm thóp à? Vả lại Ái Đạt cũng đâu phải hạng dễ
chơi.
Lâu Quân Tường hối hận vừa rồi nói lỡ lời, thấy Tiền Văn Đông không có ý trách móc mới hơi yên tâm, chắc cũng biết mình không có ý xấu.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Đth TW lấy hội trường lớn nhất ra dùng cho đại hội Tiêu Vương rồi, nhưng lúc này an bài cho cả phóng viên truyền thông khác vào, ĐTH TW tất
nhiên không dám độc quyền lũng đoạn tin tức khiến tất cả chĩa mũi giáo
vào mình.
Vì đưa tin Tiêu Vương, số phóng viên còn đông hơn cả số đại biểu doanh
nghiệp, nên vào hội trường không còn đủ chỗ ngồi nữa, đành phải đứng
tham gia cuộc họp báo ngắn này.
Trần Tín Sinh đại biểu cho Ái Đạt nói ngắn gọn:
- Hôm nay, tôi đại biểu tập đoàn Ái Đạt trịnh trọng tuyên bố một quyết
định: Chúng tôi sẽ đem kỹ thuật chế tạo ĐTDD cơ sở làm nên chiếc i18,
chia sẻ với doanh nghiệp chỉ định đặc biệt trong khu công nghiệp điện tử Hải Châu, khu cao tân Hành lang số Kiến Nghiệp. Doanh nghiệp chỉ định
đặc biệt là doanh nghiệp có đầu tư xây dựng sản xuất hoặc nghiên cứu làm chủ thể trong khu. Vì tránh kỹ thuật này bị lạm dụng, chúng tôi sẽ có
chỉ định, không phải là vì thu lợi, kỹ thuật này không chia sẽ cho doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, còn với xí nghiệp trong nước nỗ lực tiến vào
lĩnh vực tương quan chúng tôi sẽ nới lỏng giới hạn. Tập đoàn Ái Đạt
trịnh trọng hứa, chúng tôi sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu lợi ích sở hữu tri thức vào với các xí nghiệp được cấp quyền. Chúng tôi hi vọng có thể cùng thành lập một cơ cấu chuyên môn thẩm duyệt tất cả các đơn xin
phép, xuất phát từ suy nghĩ thể hiện Ái Đạt quyết tâm không mưu lợi từ
chuyện này, cơ cấu này do Ái Đạt cùng đại biểu chính phủ hai khu công
nghiệp cùng thẩm hạch ...
Còn chưa nói xong phía dưới đã có một loạt người giơ tay xin hỏi, Trần
Tín Sinh không cho bọn họ cơ hội đưa ra câu hỏi nói ngay:
- Hôm nay chúng tôi chỉ mong nhờ các bạn phóng viên công bố quyết định
này ra, lát nữa sẽ có bảng liệt kê danh sách kỹ thuật công bố ...
Xem đồng hồ:
- Chiếm dụng thời gian bữa trưa của mọi người thế này thật áy náy. Ngoài ra Ái Đạt hôm nay là khách cũng không thể lấn chủ, trước đại hội nhà
phân phối ở Hải Châu, chúng tôi sẽ công bố cụ thể ... Hôm nay không làm lỡ thời gian của mọi người nữa.
"Đm" trong đầu vô số người ở dưới hiện lên cái từ này, một câu cũng không cho hỏi, thế chẳng phải hành hạ người ta sao?
Ai cũng muốn biết dụng tâm của Ái đạt là gì, 50 triệu USD đâu phải đùa,
đột nhiên đem ra dùng chung, nếu không phải điên, nhất định có kế hoạch
lớn hơn nữa.
Đáp án mọi người muốn biết nhất không được tiết lộ.
Như vậy làm sao có ai chịu rời đi? Đth TW vì buổi chiều tiếp tục tiến
hành đấu giá, phái người hiệp trợ đám Trần Tín Sinh rút lui từ lối đi
riêng của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải dễ đối phó, rời khỏi hội trường liền "bắt cóc" đám Trần Tín Sinh tới phòng thời sự.
Thấy Trần Tín Sinh đi rồi, những người khác đều tản đi, định đợi buổi chiều Ái Đạt tham gia đấu giá "trút giận" cũng chưa muộn.
Nhưng cũng có người không đi, bọn họ thấy thanh niên đứng sau tất cả kia chưa đi, phải tóm được y, moi bí mật trong miệng y ra để thỏa mãn tò
mò.
Đám Tạ Kiếm Nam, Tiêu Thụy Dân đều canh ở cửa hội trường, kẻ duy nhất
mặc đồ thể thao trong đám đông ăn mặc trang trọng rất bắt mắt, Trương
Khác đang được đám Phó Tuấn tháp tùng chầm chậm theo dòng người di
chuyển ra ngoài hội trường.
Biết những lời tối hôm qua Trương Khác nói không phải đặc biệt nhắm vào
Khoa Vương, tâm tư Trần Tĩnh đột nhiên trở nên phức tạp, có chút thất
vọng, càng kích động hơn, tò mò hơn.
Tạ Tử Gia tới hiện giờ chỉ nói đúng một câu:
- Tên này điên rồi, có điều em thích.
Khi nói câu đó anh mắt tiểu ma đầu sáng rực, đầy phấn khích.
Úc Bình rất ít nói, nhớ lại lời Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia nói lúc mình xuống máy bay, té ra bọn họ đã biết từ trước rồi.
Tạ Kiếm Nam muốn đi, nhưng không cam tâm, quyết định này ảnh hưởng lớn
tới kế hoạch xây dựng cơ sở công nghiệp điện tử ở Kim Sơn, nhưng ảnh
hưởng ra sao chưa nói ngay được.