Tống Tổ Dự nghe mà cả kinh, ý Cung Chí Bằng đã rõ, ông ta hiểu rõ hợp đồng đại diện giữa Tống Uyển Bội và Liên Thông giải trừ như thế, Liên Thông không chỉ không bồi thường xu nào, mà còn làm như Tống Uyển Bội vi phạm hợp đồng, bắt Tinh Huy phải bồi thường.
Thành Ánh Hà nhìn đôi mắt đau đớn của Tống Uyển Bội, có chút không đành lòng, cảm thấy mình và Cung Chí Bằng ngồi đây khác gì diễn trò ép gái nhà lành làm điếm, không nhịn được mở miệng an ủi Tống Uyển Bội: - Người từng tiếp xúc với ngài Trương đều biết ngài Trương là người không tệ ... Nói xong câu này liền thấy hối hận, mình không có tư cách nói câu này, tiếp xúc với Trương Khác chỉ mới tối nay thôi, làm sao biết y xấu hay tốt.
Tống Tổ Dự biết phải làm sao mới thích hợp, cho dù còn chút mối quan hệ, nhưng không cần phải động can qua, đứng dậy tạm biệt Cung Chí Bằng, rời đi thuận tiện thanh toán tiền luôn ở phòng bao này.
Tống Uyển Bội lòng thê lương, nghề biểu diễn trông thì vinh quang lộng lẫy, nhưng ẩn phía sau là đau khổ và chua xót. Mặc dù cô không thích Thành Cường, nhưng công ty nhấn mạnh nhiều lần đó là xã giao công tác, dù Thành Cường đôi khi lời nói cử chỉ có thô lỗ, ít nhất hắn còn kiên nhẫn, bề ngoài lấy lòng cô, ai ngờ tên khốn kiếp Trương Khác kia hận không thể lột đồ cô ngay trong phòng bao. Nhìn vẻ mặt Tống Tổ Dự là biết ông ta muốn rút lui rồi, cô và công ty có hợp đồng, trừ khi bất chấp tất cả hủy hợp đồng, hoặc là tìm chỗ dựa mạnh hơn, nhưng kẻ ăn thịt người không nhả xương đó muốn gì? Hai năm qua Tống Uyển Bội nhìn thấu rồi, đôi khi cũng chỉ muốn bán được cái giá tốt, gả vào hào môn mặc dù không phải là lựa chọn tốt, nhưng tốt hơn bị cô lập giữa bầy sói ở chốn hoang dã.
Lúc lên xe còn nhìn thấy Tống Tổ Dự gọi trợ thủ của mình tới thì thầm gì đó, Tống Uyển Bội đau xót vô cùng, giống như chết đuối cố vớ lấy cọng cỏ, cô ta gọi điện tìm Thành Cường, nghe tiếng nhắc đối phương đã tắt máy, lòng Tống Uyển Bội lạnh ngắt, tên đó bị người ta đuổi đi như chó, giờ tới dũng khí bật máy cũng chẳng có.
Chỉ có lời của Thành Ánh Hà làm cô mang chút hi vọng, nhưng lại thấy không nên ôm ảo tưởng làm gì, thiên hạ đâu có sói không ăn dê?
Sáng hôm sau …
Ngoài cửa sổ là bầu trời quen thuộc, u ám âm trầm, chẳng có chút sức sống, dõi mắt nhìn ra xa đều là tuyết, tuyết bị gió thổi khô, trông cũng chẳng có chút sức sống nào.
Trấn Hương Lâm xuất hiện trước tầm mắt, Tống Uyển Bội cũng từng muốn mua biệt thự ở đây, nhưng hiện chỉ thấy nơi này làm người ta căm ghét.
Cổ tay trắng nõn nà của Tống Uyển Bội chống cằm, ánh mắt thất thần nhìn ngoài ô cửa sổ, Tống Tổ Dự phái chiếc Mercedes của ông ta tới đón cô, nhưng cô chẳng hề cảm thấy vinh hạnh chút nào, đợi xe rẽ vào con đường xi măng đẫn tới trấn Hương Lâm, Tống Uyển Bội cầm lấy áo khoác, bảo tài xe đỗ lại: - Quãng đường còn lại tôi đi bộ là được.
- Trời lạnh lắm, đi xe thì hơn ... Quản lý im lăng từ đầu tới già đột nhiên lên tiếng, thấy Tống Uyển Bội mắt lộ vẻ tức giận, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ: - Giám đốc Tống dặn thế, nếu cô không muốn cứ xe hợp đồng là được, chúng ta chuyển sang công ty khác kiếm cơm ...
Tổng Uyển Bội ngồi xụp xuống, khi cô mới vào nghề chẳng hiểu gì cả, ký hợp đồng dài hạn 15 năm với công ty, đợi khi cô nhìn ra lòng người hiểm ác, mới biết bản hợp đồng đó là giấy bán thân. Hai năm qua đường đi của cô bằng phẳng thật đấy, tiếng tăm tăng vọt, tiền quảng cáo, tiền thưởng, tiền lương mỗi lúc một cao, nhưng đại bộ phận chảy vào túi công ty, cô được rất ít, trừ khi cô bán thân, nếu không chẳng bồi thường được chi phí bồi thường hợp đồng.
Tiếp đó là đoạn đường dài nhất trong cuộc đời cô, lái xe chẳng hề có ý dừng lại, Tống Uyển Bội cho dù có mang chút ảo tưởng, nhưng lòng vẫn lạnh như mặt nước hồ đóng băng kia, lạnh tới mức làm người ta không kìm được run lên.
Xe đi vào khu biệt thự, cả khu việt thự kiểu trang viên mặc dù bao phủ bởi những tầng tuyết dầy, nhưng có thể nhìn ra sự xa hoa trong đó, đi tới tòa biệt thự bên hồ, Tống Uyển Bội cầm áo khoác xuống xe, mặc dù cửa xe từ từ kéo lên, xe chầm chậm rời đi, nhưng Tống Uyển Bội biết phải đợi cô thực sự đi vào, lái xe mới đi.
Sớm phải có giác ngộ này mới đúng, Tống Uyển Bội hít sâu một hơi không khí giá lạnh, nhưng chẳng cảm thấy gì, lòng cô sớm lạnh ngắt rồi, đi tới ấn chuông, cánh cừa cửa sát màu xám được mở ra, có một thanh niên mắc áo khoác thẫm xuất hiện: - Tống tiểu thư đến rồi, Khác thiếu gia đang đợi cô ở phòng khách.
Trong tiềm thức Tống Uyển Bội muốn rút lui, ở đầu kia của khoảnh sân bố trí công phu, Trương Khác đang đứng sau cửa kính gọi điện thoại mắt nhìn chằm chằm về phía này, không biết y đang gọi điện cho ai, nhưng Tống Uyển Bội biết mình không còn đường lui nữa, hi vọng lời của Thánh Ánh Hà hôm qua không phải thuần túy chỉ là an ủi mình.
Nhìn thấy Trương Khác vẫy tay gọi mình, Tống Uyển Bội chỉ muốn bỏ chạy, nhưng cưỡng ép mình đi vào.
- Tôi còn tưởng Tống tiểu thư phải muộn một lúc nữa mới tới cơ. Trương Khác kẹp di động vào cổ, đưa tay muốn giúp Tống Uyến cầm áo khoác, miệng vẫn nói chuyện với người khác: - Ừ, đúng thế, cô ấy tới sớm hơn dự liệu ...
Tống Uyển Bội thiếu chút nữa không kiềm chế nổi :" Chẳng lẽ trong mắt y mình đê tiện đến thế, tự dâng tới cửa mà còn nóng vội như vậy?" Vẫn đưa chiếc áo khoác cho Trương Khác, lúc này mới chú ý thấy thanh niên lúc nãy không theo vào, không biết là vệ sĩ hay là giúp việc, trong phòng khách chỉ có cô và Trương Khác, chỉ e cả biệt thự cũng không còn ai khác.
- Vậy tôi cúp điện thoại trước đây. Trương Khác kết thúc điện thoại, cười với Tống Uyển Bội: - Vốn định phái người tới đóng Tống tiểu thư, mới nhớ ra hôm qua quên mất không hỏi Tống tiểu thư ở đâu .. Mời Tống tiểu thư vào trong ... Nhìn Tống Uyển Bội cởi áo khoác ra, bên trong còn có chiếc áo jacket vàng nõn, nhìn qua cổ áo thấy chiếc áo len xám, mặc chiếc quần jean trông rất chắc chắn, thầm nghĩ nếu vén áo cô ấy lên chắc còn thấy cả thắt lưng được cài chặt.
Bị Trương Khác nhìn, Tống Uyển Bội khó chịu như gai đâm tim vậy, căn bản không còn tâm trạng nào mà vờ tươi cười nữa, chỉ mong ác mộng đến nhanh qua nhanh.
- Tống tiểu thư hẳn đói rồi phải không, tôi cũng không ngờ Tống tiểu thư tới sớm như thế, còn nửa tiếng nữa mới có thể dùng cơm trưa, hi vọng Tống tiểu thư không thấy bị thất lễ, hay là tôi đưa Tống tiểu thư đi tham quan một chút? Trương Khác hỏi:
Nhìn ánh mắt Trương Khác hướng lên cầu thang, Tống Uyển Bội rùng mình, nào dám theo y lên lầu? Nặn ra nụ cười như khóc: - Hôm qua tôi có mắt không thấy núi thái sơn, hiểu lầm ngài Trương, hi vọng ngài Trương đại nhân đại lượng, nhà hàng Quốc Đô ở trấn Hương Lâm có đầu bếp danh tiếng mời từ Pháp tới, hi vọng ngài Trương cho tôi một cơ hội tạ tội.
- Ồ, thật trùng hợp, đầu bếp người Pháp được tôi mời tới chuẩn bị, hiện xem ra tôi có ý lấy lòng Tống tiểu thư không uổng phí rồi, vị đầu bếp này còn là mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, nghe nói trình độ đạt tới một cảnh giới nhất định rồi. Tống tiểu thư có muốn cùng tôi đi xem nữ đầu bếp biểu diễn không? Trương Khác đưa tay ra mời:
Tống Uyển Bội lòng chỉ hận không thể co chân chạy vào bếp, khỏi phải ở một mình với Trương Khác, đi qua một bức tường gỗ đàn khắc chữ, tới phòng xa hoa hết mức, bếp ở đầu kia phòng ăn, có thể thấy nữ đầu bếp tóc vàng của Pháp đang cúi đầu chuẩn bị thức ăn, còn có trợ thủ giúp tạo hình.
Tống Uyển Bội làm gì có tâm tư nào đi thưởng thức tài nầu nướng của mỹ nữ Pháp, chỉ là thấy có thêm một người bên cạnh là thêm một phần an toàn, mới vờ mừng rỡ chạy đến, thiếu điều dán cả người vào nữ đầu bếp.
Mỹ nữ đầu bếp nấu ăn rất chuyên tâm, đến khi Tống Uyển Bội đến sát bên cạnh mới giật mình nhìn cô, nhưng lại ngạc nhiên quay sang hỏi Trương Khác.
Tống Uyển Bội một chữ cũng chẳng hiểu, hình như bọn họ nói tiếng Pháp thì phải? Thấy trợ thủ mặc y phục đầu bếp kia vẫn cúi đầu tạo hình bột khoai tây, tựa hồ chẳng hề có ý giúp phiên dịch, thầm nghĩ không nói chuyện được với cô đầu bếp, làm sao nhờ được cô ấy giúp mình qua cửa ải khó này đây?
Tống Bội Uyển cũng không ngờ tên khốn kiếp đáng băm vằm này lại hiểu tiếng Pháp, thấy bọn họ đứng đó mắt qua mày lại nói chuyện rất vui, thi thoảng còn liếc mắt nhìn về phía mình, Tống Uyển Bội thấy đi vào biệt thự này còn mong đợi có cứu tinh, đúng là ngây thơ mà trẻ con mới có.
- Tôi nói với Kalina là cô rất sùng bái món ăn pháp cô ấy làm, vì thế còn nói dối chút xíu, nói là theo yêu cầu của cô nên tôi mới mời cô ấy tới chuẩn bị món ăn Trung Quốc kiểu Pháp này, còn nói cô là minh tinh điện ảnh cực kỳ nổi tiếng trong nước, nói có cơ hội học tập cô ấy làm món ăn, đem sự tích cô ấy còn rất trẻ đã trở thành đầu bếp đỉnh cấp của Pháp quay thành phim. Kalina rất vui, còn nói sau bữa cơm muốn chụp ảnh lưu niệm với cô để khoe với bạn bè bên Pháp là cô có một người bạn là đại minh tinh ... Trương Khác nói chuyện với mỹ nữ đầu bếp xong quay sang phiên dịch qua nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ với Tống Uyển Bội.
Tống Uyển Bội thấy mỹ nữ đầu bếp nhìn mình với ánh mắt đầy thiện cảm hạnh phúc, không nỡ nhẫn tâm nói ra sự thực, mà hai người ngôn ngữ bất đồng, cũng chẳng thể nói ra được sự thực.
- Được rồi, chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa, đợi lát nữa thưởng thức tài nghệ của Kalina.
Trương Khác đưa tay mời Tống Uyển Bội rời phòng bếp hẹp, ngón tay còn chưa chạm vào người, Tống Uyển Bội đã như bị kim đâm phải tránh sang một bên. Lúc này bên ngoài có một người đi vào, Tống Uyển Bội giật mình quay đi né, khuỷu tay va vào ngực Trương Khác, thấy y ôm ngực cười khổ: - Té ra Tống tiểu thư không phải tới để xin lỗi, mà là để báo thù.
Tống Uyển Bội chẳng cảm thấy lời của Trương Khác có gì đáng buồn cười, chỉ nghĩ y sắp đưa ra yêu cầu vô sỉ trước bữa ăn, lòng hoảng lên. Người kia đi vào thì thầm bên tai Trương Khác cái gì đó cô nghe không hiểu, chỉ thấy miệng Trương Khác nhếch lên thành nụ cười đầy tà khí.
- Được rồi, khách đã đến đủ cả, có thể chính thức thưởng thức tài nghệ của mỹ nữ đầu bếp rồi. Trương Khác xoa tay nói:
- Ừm ... Tổng Uyển đáp lời như cương thi, cùng lúc đó giật mình choàng tỉnh: - Cái gì, còn có khách khác à?
- Vốn định mời riêng Tống tiểu thư xin lỗi. Trương Khác cười giải thích: - Không may vừa vặn có người bạn tới Bắc Kinh, tôi không thể không chiêu đãi, Tống tiểu thư sẽ không cảm thấy tôi không đủ thành ý chứ?
- ... Tống Uyển Bội lúc này hoàn toàn không biết phải nói gì, tay vịn vào tường, đợi khôi phục lại sức lực, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi truyền vào, thầm nghĩ đúng là có khách thật. Lúc này cô mới chú ý tới lượng thức ăn mỹ nữ đầu bếp chuẩn bị hoàn toàn không phải hai người có thể tiêu hóa nổi, chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, muốn ngã ra đất, Trương Khác miệng mang nụ cười rất gian nhìn mình, trong lòng đột nhiên hận vô cùng, trước đó cũng hận, nhưng hiện loại hận này hoàn toàn khác.
- Tống tiểu thư lúc này chắc đã tin tưởng hôm qua tôi không cố ý rồi chứ? Trương Khác đột nhiên ghé vào tai Tống Uyển Bội nói nhỏ một câu rồi đi ra ngoài, còn không quên dặn nhân viên công tác: - Đưa Tống tiểu thư vào phòng , có lẽ Tống tiểu thư muốn trang điểm lại ...
Tống Tiểu Thư lúc đi chị hận không thể hủy khuôn mặt của mình, nghĩ gì tới trang điểm? Nghe Trương Khác nói thế, cảm thấy chỗ khuỷu tay y va vào ngực mình hôm qua nhâm nhẩm đau.
Mắt nhìn Trương Khác đi ra, nước mắt vòng quanh bờ mi, cô nhịn không khóc ra tiếng, đi theo nhân viên công tác tới phòng vệ sinh, khóa cửa lại, dựa vào cửa, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi, cứ thế đi tới trước gương, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của mình trong gương, chẳng lẽ kéo tên khốn kiếp đáng băm vằm đó tới đây cho y thấy ngực mình bị y xô một cái tím cả một vùng sao?
Khóc liền một hơi, Tống Uyển Bội mới vốc ít nước ấm lên mặt, rửa sạch nước mắt, trên bàn trang điểm chỉ có kem dưỡng da, Tống Uyển Bội rửa mặt xong, để mình trông tinh thần một chút, lại chạy đi xác nhận cửa thực sự được khóa từ bên trong, đi tới bồn cầu chuẩn bị đi giải mới phát hiện buổi sáng ra ngoài cái thắt lưng quá chắc, lòng càng hận hơn. Mở cửa ra mới phát hiện nhân viên công tác dẫn mình tới đây sớm đã đi rồi, phòng khách có tiếng nói, rất trong trẻo nhu mì, còn có vẻ quen quen, lòng ngạc nhiên, tên khốn kiếp có thể mời ai mà mình lại quen nhỉ?
Con người ta càng nhịn càng mót, Tống Uyển Bội không tìm thấy dao kéo gì đó trong phòng vệ sinh, nghe thấy trong phòng khách hình như đang bàn tán gì đó về mình, càng sốt ruột, càng mót hơn, lại chẳng thể đi nhờ tên khốn kiếp, chạy tới nhà bếp vừa dùng tiếng Anh vừa minh họa với mỹ nữ đầu bếp, muốn mượn dao hoặc kéo.
Nhìn mỹ nữ đầu bếp biến sắc mặt rời đi, Tống Uyển Bội chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mả chui vào, cô chỉ muốn lấy kéo cắt thắt lưng mà thôi, chứ có phải định làm gì đâu, tất cả chỉ tại tên khốn kếp, y cố ý, rõ ràng y cố ý trêu mình. Nghe tiếng bước chân cấp bách truyền tới, cô không biết phải giải thích nguyên nhân mình muốn mượn kéo ra sao nữa, khuôn mặt tựa cười tựa không của Trương Khác xuất hiện, liền hận không thể đưa tay ra cào nát nụ cười mê người ... À không đáng ghét đó, tên khốn kiếp nhất định đoán ra nguyên nhân rồi.
- Không sao đâu, Tống tiểu thư chỉ muốn mượn kéo cắt móng tay thôi mà, đưa kéo cho tôi. Trương Khác cười hì hì bảo nhân viên công tác đang hết sức cảnh giác:
Tống Uyển Bội mót lắm rồi, lại không muốn để lộ sơ hở trước mặt người khác, thấy Trương Khác cầm kéo trong tay, đành ngoan ngoãn theo y đi vào phòng vệ sinh.
- Trừ cắt móng tay ra, Tống tiểu thư sẽ không làm việc gì khác chứ? Trương Khác dựa vào cửa phòng vệ sinh, không vội đưa kéo cho Tống Uyển Bội.
Tống Uyển Bội trừng mắt lên nhìn y, hết cách, đành vén áo lên cho y nhìn nút thắt, thấy Trương Khác cười tươi như hoa, Tống Uyển Bội nhận lấy kéo chỉ muốn chọc vào mặt y một cái, luống cuống khóa cửa lại, cắt thắng lưng xong vội vàng tụt quần ngồi xuống, tiếng nước róc rách tuôn ra, giờ mới nhớ không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tên khốn kiếp vẫn đang đứng bên ngoài, y nghe thấy hết rồi, ôm mặt vùi vào đầu gối, càng muốn cầm kéo chọc vào mặt y.
Đợi tâm tình rối loạn lắng xuống, Tống Uyển Bộ mới trang điểm qua loa rồi mở cửa, bên ngoài không có một ai, chẳng biết tên khốn kiếp có chuyện gì đi mất rồi, có lẽ đi ngay từ đầu rồi, không nấp ngoài nghe trộm ...
Đi ra ngoài, Tống Uyển Bội có một nhóm người đứng ngồi ở phòng khách, có mấy người cô nhận ra, Giang Đại Nhi ca sĩ đang được ưa chuộng của Thế Kỷ Hoa Âm cùng người quản lý Hứa Duy và mẹ của Giang Đại Nhi, còn có Lưu Minh Huy của Cao Khoa KV, trước kia Cao Khoa KV có tìm cô bàn việc người đại diện, nhưng vì vấn đề chi phí mà không thành. Chẳng phải Tống Uyển Bội đòi hỏi quá cáo mà quyền chủ đạo đàm phán nằm trong tay công ty, Tống Uyển Bội biết mình chẳng qua là cái máy kiếm tiền của Tinh Huy thôi. Ngoài ra còn có một phụ nữ ăn mặc sang trọng khí chất cao quý, mặc dù chưa từng gặp, nhưng Tống Uyển Bội nhận ra đó là Tôn Tĩnh Hương, bà chủ của Thế Kỷ Hoa Âm.
Hai người khác hôm qua đi cùng Trương Khác tới hộp đêm, không biết tên của họ.