Quan Lộ Thương Đồ

Chương 144: Chương 144: Lần thứ hai âu yếm




Rời nhà Giang Đại Nhi về khách sạn, trên xe Trương Khác không kìm được mơ tưởng lung tung, Hứa Tư lại có ra bứt rứt bất an, càng tới gần cửa phòng, cảm giác này càng mạnh, khuôn mặt phủ đầy ráng hồng.

- Chị muốn uống gì không?

Trương Khác cẩn thận xoay tay khóa trái cửa phòng lại, cạnh cửa có tủ rượu, nhưng chỉ bày ít đồ uống giải khát. Hứa Tư lắc đầu, định trống vào phòng, nhưng bị Trương Khác tóm lấy tay, chai rượu vang hôm qua vẫn còn, Trương Khác rót rượu vào cốc pha lê đế cao, nhấp một ngụm:

- Vị vẫn còn nguyên, chị uống thử xem.

Hứa Tư nhận lấy lý rượu, xoay một ít, cố ý tránh chỗ miệng Trương Khác chạm vào uống một ngụm, Trương Khác giành lấy ly rượu, liếm quanh mép ly một vòng mới trả lại cho Hứa Tư.

- Tởm.

Hứa Tư cười khúc khích đặt ly rượu xuống, đưa tay ra định nhéo tai Trương Khác, nhưng bị y tóm lấy tay, ánh mắt long lanh xao động như mặt nước hồ thu e thẹn khép lại, hàng mi con rung rinh, tựa sợ hãi, tựa chờ đợi mong mỏi, Trương Khác thấy tim như muốn nảy khỏi lồng ngừng, chỉ hôn phớt qua cánh môi đỏ mỏng ướt mềm đó, đêm còn dài ...

Hai người ôm nhau ngồi xuống ghế sô pha, mỗi người một ngụm rượu trong y, Trương Khác muốn chơi trò uống rượu qua miệng nhau, nhưng Hứa Tư sống chết không chịu.

Rượu rồi cũng hết, Trương Khác bế Hứa Tư vào phòng, muốn cởi y phục của cô, nhưng Hứa Tư giữ lấy, không cho y cởi. Trương Khác buôn tay, ôm khuôn mặt xinh đẹp của cô hỏi:

- Hay là chúng ta đi tắm trước.

- Không cần, cứ thế này ngủ, y phục cũng không cần cởi.

Thấy Trương Khác kéo áo ngoài của mình lên, vội nói:

- Áo ngoài cũng không cần cởi.

Rốt cuộc không kiên trì nổi, bị Trương Khác cởi áo ngoài, cô chui ngay vào trong chăn, không cho y kịp có hành động tiếp theo.

Không ngờ lần thứ hai còn rắc rối hơn cả lần đầu, Trương Khác cũng chui vào theo, cảm giác được chăn che đậy, Hứa Tư thả lỏng hơn đôi chút, mặc Trương Khác ôm vào lòng, mặc bàn tay lạnh giá của y chui vào trong y phục, vuốt ve khắp cơ thể.

Trương Khác chưa được hưởng thụ cảm giác thành tựu lớn như cởi y phục của Hứa Tư, trước kia những cô gái y từng có quan hệ, luôn cảm thấy đối phương cởi y phục còn nhanh hơn mình.

Đặt hôn lên môi Hứa Tư một nụ hôn nồng nàn, cô hơi hé miệng hưởng ứng, tay Trương Khác lần xuống từ từ vén áo len bó sát người Hứa Tư kéo lên, chiếc áo kéo qua cái rốn nhỏ nằm ngay chính giữa cái bụng phẳng lì quyến rũ, tiếp đó là chiếc áo ngực đen thuê hoa, dừng lại ở cổ, da thịt Hứa Tư như nhuộm bởi máu phấn hồng, làm Trương Khác như mê như say.

Không kịp cởi hết áo cho Hứa Tư, một bàn tay luồn vào áo ngực của cô, miệng đồng thời lướt xuống với ham mê không cưỡng lại nổi, ngoạm lấy điểm nho nhỏ gồ lên dưới lớp áo ngực mỏng.

Hứa Tư cựa mình muốn cởi chiếc áo len vướng ở đầu, nhưng lúc này Trương Khác úp mặt vào áo ngực của cô ra, áp môi vào vú cô bú như đứa trẻ khát sữa, không chịu nổi kích thích như vậy, người cong lên vặn vẹo như rắn, càng không thể cởi nổi áo nữa, miệng thở nặng nhọc:

- Giúp tôi.

Hai tay Trương Khác lướt xuống tấm thân mịn màng mát rượu, nắm lấy hai bên chiếc quần lót trắng của cô, Hứa Tư gắt lên:

- Không phải chỗ đó.

Trương Khác mặc kệ lần theo cặp đùi bóng mượt tiến tới , xoa nhè nhẹ chỗ mềm mại nhất trên cơ thể cô, thi thoảng cách một lớp vài mỏng đặt môi mút mạnh chốn riêng tư kín đáo đó. Hắ Tư đã cởi được chiếc áo len ra, mặt như hoa đào, dù cực lực áp chế bản thân, nhưng mỗi lần Trương Khác ma sát sinh ra khoái cảm cực độ làm cô vẫn phát ra tiếng rên khe khẽ.

Tay Trương Khác dính đầy dịch thể dinh dính, tình dục một khi bùng phát, như nước lũ phá vỡ đê, không sao ngăn cản được.

Lần đầu tiên Hứa Tư gần như không cảm thấy đau, lần này cũng chẳng hề có chút nào thiếu thích ứng, Trương Khác vội vàng cởi hết áo lót, quần lót trên người Hứa Tư, tay quay lại dạo chơi khắp cơ thể non mịn như ngọc, miệng hướng tới hôn như mưa lên má lên cổ lên mặt cô, hay tay không quên tận tình nắn bóp tạo vật hoàn mỹ của ông trời.

- Cậu ...

Hứa Tư cố kìm xấu hổ thốt ra một câu, Trương Khác hiểu ý quỳ dậy cởi hết thứ vướng viíu trên người, Hứa Tư liếc nhìn hạ thể của Trương Khác, lại mất hết dũng khí nhắm mắt lại, nhưng hơi thở càng thêm gấp gáp, người mềm nhũn ra trên giường không nhúc nhích, toàn thân là vệt hồng nhạt do môi Trương Khác để lại.

Không nóng vội như lần đầu, Trương Khác cũng là kẻ tinh thông rồi, nhưng đối diện với với cơ thể như mộng ảo này, vẫn cảm thấy trái tim gánh áp lực rất lớn.

Nhẹ nhàng nâng cặp chân thon dài của Hứa Tư lên, cô thẹn thùng đưa tay che lấy mặt, Trương Khác tiến vào cơ thể cô, khoái cảm ào ạt đổ tới tới, làm Trương Khác kích động như chàng trai trải đời lần đầu, như muốn bắn hết ra ngoài, đành dừng động tác, để mình thích ứng với với chốn ướt dính bó chặt đó, rồi từ từ hoạt động, đưa Hứa Tư vào tiên cảnh tiêu tan hồn phách.

Hứa Tư vươn tay mềm bấu chặt lấy đôi vai rộng của y, mười ngón tay bấu chặt vào da thịt, cửa ngửa lên phát ra tiếng rên dài sung sướng.

Trương Khác như con thú say mồi đang không ngừng chiếm hữu thành quả, Hứa Tư cũng buông trôi bản thân, mặc cơ thể như con thuyền nhỏ bập bềnh giữa những đợt sóng khoái cảm.

Cuộc chiến ngừng rồi lại tiếp tục, tiếp tục lại ngừng, như đứa trẻ con với món đồ chơi mới, say sưa chơi mãi không biết chán, tới khi tạm dừng Trương Khác cảm thấy khát nước, lấy bình rót nước cho hai người thì đã là là 3 giờ sáng rồi, Trương Khác lăn lộn tình trường bao nhiêu năm, chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.

Hứa Tư ngồi dựa vào đầu giường, không quên kéo chăn che ngực, hưởng thụ hạnh phục yên tĩnh sau khi ân ái điên cuồng, lúc này mới cảm thấy người có hơi chút không thoải mái, hai chân kẹp lại.

Trương Khác đưa cốc nước cho cô:

- Chị làm sao thế?

- Chẳng phải vì cậu sao, thật là điên.

Hứa Tư giọng nũng nịu như mưa xuân miên man:

- Mau vào đi, đừng để bị lạnh.

Trương Khác uống hết cốc nước, nhưng không lên giường, ngược lại còn đi ra cửa sổ, kéo rèm, mở cửa ra, để không khí lạnh cắt da lùa vào.

- Cậu điên thật rồi đấy!

Hứa Tư vội vàng ôm chăn tới, bọc cả bản thân và Trương Khác lại:

- Bị lạnh thì sao?

Trương Khác đắm đuối nhìn Hứa Tư:

- Có được chị, em không biết đây phải chăng chỉ là giấc mơ, muốn gió lạnh thổi, không chừng sẽ tỉnh lại.

Hứa Tư si mê đưa tay sờ cằm Trương Khác, thân hình nóng bỏng áp sát vào lồng ngực rắn chắc của y:

- Sao có thể là mơ được? Tôi muốn làm nữ nhân của cậu mà, đó không phải giấc mơ.

Gió lạnh căm căm quất vào mặt, giữa hai chân lại ran rát, nhu tình trong lòng càng nồng, thầm nghĩ lúc ông trời tạo ra con người , tàn nhẫn tách nam nhân và nữ nhân ra, làm mình không thể hòa vào trong cơ thể cậu ấy ...

Nếu chẳng phải sáng mai còn phải lên đường, Trương Khác còn định triền miên tới sáng, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi, tới khi bị tiếng gõ cửa đánh thức, rồi nghe thấy giọng của Giang Đại Nhi.

Còn tưởng Giang Đại Nhi không thể tới Hải Châu cơ, Trương Khác nhanh nhẹn bò dậy, thấy Hứa Tư hoảng hốt, nghĩ :" Nếu để Giang Đại Nhi nhìn thấy dáng vẻ Hứa Tư lúc này, cô ấy có đơn thuần đến đâu cũng sinh ra lên tưởng." Nói nhỏ:

- Chị đừng ra khỏi phòng vội.

Ôm lấy y phục chạy sang gian phòng kia, làm giường lộn xộn lên, mới khoác áo tắm ra mở cửa cho Giang Đại Nhi:

- Mấy giờ mà chị đến rồi? Phá mất giấc ngủ của tôi.

Rồi đi tới phòng Hứa Tư vờ vịt gõ cửa:

- Chị Hứa Tư, Đại Nhi đến này.

Hứa Tư bên trong đáp lại, nói còn thay y phục.

Giang Đại Nhi cười ngượng:

- Sợ muộn hai người đi mất.

Nếu là Hứa Tư mặc áo ngủ ra mở cửa, vết hôn trải khắp chiếc cổ ngà của cô chắc chắn không che giấu hết, đương nhiên Giang Đại Nhi không nhìn ra được gì từ biểu hiện của Trương Khác.

- Sao, chị vẫn theo chúng tôi tới Hải Châu à?

- Sao không đi chứ?

Giang Đại Nhi cười duyên, dưới đáy mắt che giấu chút giảo hoạt:

- Tôi dứt khoát muốn đi, cha mẹ tôi làm gì được? Cha tôi còn lén đồng ý, tài trợ cho tôi ít chi phí nữa kìa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.