Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1227: Chương 1227: Lo lắng của Cố Hiểu Mai.




Trương Khác được Tạ Vãn Tình vuốt ve rất thoải mái, người trườn lên: - Hiện TV màu có hai phương hướng plasma và LCD, nhưng thị trường LCD nhỏ nhất, muốn đặt cược vào nó phải có dũng khí lớn mới được.

- Chị nghĩ nếu bọn họ đủ thông minh thì nên theo sát bước chân của Ái Đạt. Tạ Vãn Tình cúi đầu hôn lên mắt Trương Khác: - Bao nhiêu bài học chưa đủ để bọn họ thấy nhãn quang thương nghiệp của em sao?

- So với nhãn quang thương nghiệp, em thấy mình có nhãn quang với nữ nhân hơn. Trương Khác hôn môi Tạ Vãn Tình: - Chúng ta nghiệm chứng chuyện này xem nhé?

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Cùng buổi tối hôm đó Cố Hiểu Mai làm cơm trong bếp, ba cha con Vu Vệ, Vu Trúc, Vu Tinh ngồi xem TV ngoài phòng khách.

- Hình như mấy ngày rồi không thấy Tiểu Ninh sang chơi nhỉ? Vu Trúc, con đi gọi nó qua đây đi, mẹ nó hôm nay làm ca hai, buổi tối trong nhà chắc không nấu nướng gì. Vu Vệ ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong bếp bay ra, đột nhiên nhớ tới mấy ngày rồi không thấy Trần Ninh, liền bảo con trai:

- Con không đi, ba bảo Tiểu Tinh đi mà gọi, suốt ngày nó chẳng chị Tiểu Ninh, chị Tiểu Ninh là gì. Vu Trúc không nghe làm Vu Vệ hơi bất ngờ.

- Ba, mấy hôm nay anh ấy cãi nhau với chị Tiểu Ninh đấy. Vu Tinh chẳng hề nể nang nói ra tâm tư của anh trai, thấy Vu Trúc đưa tay ra dọa, cười hi hi chạy sang nhà Trần Ninh.

- Sao lại cãi nhau với Tiểu Ninh? Đã xảy ra chuyện gì? Vu Vệ biết tính khí con trai, thường ngày Vu Trúc rất nghe lời Trần Ninh, không hiểu hai đứa này có chuyện gì, nhớ lại thì từ lúc nghỉ đông về nhà tới giờ Trần Ninh không qua đây, xem ra hai đứa này cãi nhau ở trường học.

- Cãi nhau gì đâu, ba đừng có nghe Tiểu Tinh nói lung tung. Vu Trúc đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: - Chỉ vì một lần Tiểu Ninh bảo con ....

Nói được một nửa thấy em gái tung tăng kéo Trần Ninh vào, Trần Dục cũng theo sau, Vu Trúc liền ngậm miệng lại không nói nữa.

- Tiểu Ninh, nghe nói cháu và Vu Trúc cãi nhau à? Thấy con trai không nói nữa, Vu Vệ hỏi thẳng Trần Ninh.

Trân Ninh chun mũi nhỏ, ngoẹo đầu nhìn Vu Trúc mặt đỏ bừng với vẻ giễu cợt, còn chưa kịp trả lời thì Vu Tinh nhanh nhảu tranh trước: - Chỉ tại anh con là đồ ngốc, trong trường có người muốn theo đuổi chị Tiểu Ninh, chị Tiểu Ninh liền bảo anh con giả vờ làm bạn trai, để người kia biết chị ấy là danh hoa có chủ mà rút lui. Ai ngờ anh con ngốc hết thuốc chữa, thể hiện quá kém, bị người ta hỏi vài câu đã bị lộ ra là đồ giả mạo, thế là người kia tiếp tục tới quấy rối chị Tiểu Ninh. Tất cả là tại anh con vô dụng.

Vu Vệ nghe thế thì "ồ" một tiếng, cùng Trần Dục nhìn nhau cười, cái thủ đoạn này không chỉ năm xưa bọn họ dùng mà bây giờ con cái mình cũng dùng. Chỉ là Vu Vệ hơi lạ, với quan hệ giữa Trần Ninh và Vu Trúc, thường ngày cả hai đã hay ở bên nhau rồi, quan hệ vốn thân thiết, chỉ thể hiện thêm một chút thôi, theo lý không bị người khác nhìn ra quan hệ thực sự một cách dễ dàng.

- Ai mà biết tên đó đã điều tra bọn con trước, nó còn biết Tiểu Ninh và con từ bé lớn lên cùng nhau, còn biết mẹ là phó thị trưởng Tân Vu nữa. Vu Trúc tựa như rất tức vì bị em gái bảo mình vô dụng.

- Cho dù tên đó có biết một số chuyện, nhưng khi đó chị Tiểu Ninh bảo anh tới ôm eo chị ấy trước mặt tên kia, vậy mà anh do dự nửa ngày trời không dám làm. Đúng là không còn ai ngốc hơn anh trai tôi nữa rồi, đến diễn kịch cũng không biết. Vu Tinh bĩu môi lắc đầu, ra chiều ngán ngẩm.

- Ai muốn đi đóng kịch đấy? Cố Hiểu Mai vừa vặn làm xong thức ăn từ bếp đi ra, nghe được câu cuối cùng của Vu Tinh.

Trần Dục cười đêm chuyện Vu Tinh và Trần Ninh ở trường học kể lại một lần, ông ta không để ý chuyện này, chỉ coi như chuyện vui đám trẻ con thôi, nhưng Cố Hiểu Mai thì lại giật mình.

Sau khi làm phó thị trưởng, xem như đã đứng ở tầm cao nhất định, Cố Hiểu Mai biết, với hoàn cảnh trong nước, một người xuất thân gia đình bình thường, đối với một người trong gia đình phó thị trưởng, ít nhiều có chút e ngại, thậm chí nói là sợ hãi, cho dù là sinh viên còn chưa vào đời. Tên sinh viên năm thứ nhất tên Tào Hổ kia khi biết mình là phó thị trưởng Tân Vu, biết quan hệ giữa nhà mình và Trần Ninh lại còn tiếp tục đeo bám Trần Ninh, nếu chẳng phải thần kinh có vấn đề thì bối cảnh gia đình còn cao hơn nhà mình. Nhìn Trần Ninh nghe tới tên Tào Hổ, mày nhịu lại có vẻ căm ghét thì biết hành vi theo đuổi của Tào Hồ với Trần Ninh phải vô cùng ngang ngược khó chịu.

Chẳng lẽ ... Cố Hiểu Mai lòng máy động, hỏi con trai: - Con có biết bối cảnh gia đình của đứa tên Tào Hổ đó không?

- Làm sao con biết được? Chỉ thấy cái mặt nó lúc nào cũng nghênh nghênh, nghe nói nhà ở Bắc Kinh, rất có quyền thế, còn nghe nói có xe riêng của vị quan lớn ở trên tỉnh tới đón hắn. Vu Trúc mặt đầy vẻ khinh bỉ kể mấy tin đồn mà mình nghe được.

Cố Hiểu Mai lòng giật đánh thót, xem ra đúng là con cháu nhà quan rồi, có vẻ còn là tên hoàn khố tiêu chuẩn, thân phận của mình không có tác dụng gì, nếu như có người kia ra mặt xử lý...

Trong đầu nảy ra suy nghĩ này làm Cố Hiếu Mai thiếu chút nữa phì cười, sao mình lại có suy nghĩ như vậy được, mặc dù mình lên làm phó thị trường nhở tác động phía sau của cậu ta, nhưng mình và cậu ta trừ vài lần tình cờ gặp mặt thì đâu có chút giao tình gì? Lấy lý do gì mà nhờ người ta ra mặt giúp Trần Ninh để đụng vào thế lực không nhỏ tới từ kinh thành, đây đâu phải là diễn kịch, chẳng lẽ còn muốn cậu ta đóng kịch anh hùng cứu mỹ nhân, không khéo mất cả chì lẫn chài.

Đh Đông Hải là ngôi trường có cấp bậc, Tào Hồ dù có thế nào cũng không thể thái quá, thường ngày Vu Túc lại luôn ở bên Trần Ninh, chắc là không có vấn đề gì, Cố Hiểu Mai tạm thời gạt bỏ lo lắng này sang một bên, so với nó, bà ta càng lo lắng bệnh của Trần Ninh hơn.

Ăn cơm xong, Vu Trúc kéo Trần Ninh đi dạo phố, Vu Trúc do dự một lúc cũng đi theo, lúc này Cố Hiểu Mai mới hỏi Trần Dục: - Bệnh tình của Tiểu Ninh ra sao? Lần trước tới bệnh viện tỉnh gặp ông viện trưởng Ngụy kia có kết quả gì không?

- Vị viện trưởng Ngụy đó là là chuyên gia uy tín ngoại khoa tim não trong nước, ông ấy kiến nghị, dưới điều kiện chưa hoàn thiện, nên tiếp tục duy trì hiện trạng. Nói tới bệnh tình của con sắc mặt Trần Dục ủ rũ, có điều nhớ tới cuộc gặp vừa rồi, lại phấn chấn hơn: - Có điều ông ấy có nhắc tới một việc, nói là có một người nhà bệnh nhân thành lập quỹ y học, đang chuẩn bị giúp ông ấy xây dựng phòng thực nghiệp ngoại khoa tim não tổng hợp. Đợi phòng thực nghiệm này xây xong, bệnh của Tiểu Ninh có thể được coi như ca theo dõi đặc biệt, được miễn trừ một phần chi phí chữa trị, đợi tới khi điều kiện hoàn thiện, có thể qua quỹ y học này xin mua thiết bị cần thiết để phẫu thuật cho Tiểu Ninh. Có điều nghe nói phòng thực nghiệm này nhanh nhất cũng phải mất ba tháng nữa mới xây xong.

- Đây đúng là chuyện tốt, không ngờ xã hội hiện giờ lại có người giàu có lại nhân tính như thế, cái xã hội này đúng là làm người ta khó hiệu. Vu Vệ ở bên xen vào một câu:

- Tiền chữa bệnh cho Tiểu Ninh nếu có vấn đề gì đừng ngại nói với chúng tôi, nhiều không có, chứ 3 -5 vạn chúng tôi có. Cố Hiểu Mai nói với Trần Dục xong, quay sang bảo chồng: - Hiện người có tiền sẵn lòng cống hiến cho xã hội vẫn có, chỉ là người ta không muốn lộ ra thôi, anh đừng bình luận tùy tiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.