Quan Lộ Thương Đồ

Chương 199: Chương 199: Marketing




Tiếp theo Trương Khác cùng nhân viên của Thịnh Hâm lần lượt đi khắp các thành phố của Hoa Đông, dùng thế công quảng cáo mãnh liệt, phá vỡ cảnh cửa tiến vào thị trường các thành phố đó, đồng thời thúc giục nhà tiêu thụ cấp hai kiến lập con đường thông suốt với điểm cuối thị trường.

Lưu Minh Huy thì suất lĩnh nhân viên phòng thị trường của Ái Đạt tới khu vực ngoài Hoa Đông trù kiến mạng lưới tiêu thụ. Mặc dù hiện giờ yêu cầu dùng tiền mặt đặt hàng của Ái Đạt rất hà khắc, song phối hợp với quảng cáo ở ĐTH TW, cùng tác dụng làm mẫu của thị trường Hoa Đông, nhiệm vụ này không phải là không thể hoàn thành.

Đinh Hòe phụ trách nghiên cứu phát triển sản phầm, ông ta sẽ dẫn những kỹ sư liên quan tới tổng bộ TI ở Mỹ, tiến hành hợp tác nghiên cứu trong một tháng.

Lỗ Khánh Sinh sau khi gia nhập sẽ hiệp trợ Tô Tân Đông vận hành dây chuyền sản xuất hiện có, còn Tô Tân Đông sẽ đem tinh lực chủ yếu mở rộng sản xuất, Chu Nhất Bình tiếp tục phụ trách tìm kiếm nhân tài ở các lĩnh vực.

Hiện giờ Ái Đạt lập kế hoạch xây dựng cơ sở sản xuất cỡ lớn ở trấn Ích Long, nhưng hạng mục quy mô 600 mẫu phải được tỉnh phê duyệt, tuy chẳng lo tỉnh ngáng chân, nhưng đi hết trình tự, đến lúc phê duyệt xong phải mất ba bốn tháng.

Trương Khác hiện giờ cần tranh thủ từng giây từng phút, vì tiết kiệm một ngày cũng phải nỗ lực mười phần tranh thủ, sao chịu được trì hoãn lâu như thế, liền quyết định xé nhỏ hạng mục ra.

Từ khi TW thực thi ổn định vĩ mô cho tới nay, cơ cầu khu huyện chỉ có quyền phê duyệt hạng mục đầu tư công nghiệp không quá 100 mẫu, biện pháp hiện thực nhất chia ra tiến hành đầu tư xây dựng nhà máy lắp ráp trong quy mô 100 mẫu, còn về số tiền đầu tư có vượt hạn nghạch không thì chính phủ địa phương sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thập niên 90, người dân thường còn chưa miễn nhiễm với quảng cáo, khi đó có câu "quảng cáo lớn thế nào, thị trường lớn thế đó", nhưng khống chế tỉ lệ lợi nhuận và chi phí vận hành thị trường là vấn đề nan giải với xí nghiệp khi đó, rất nhiều xí nghiệp lượng tiêu thụ lên tới cả tỷ đồng, song lợi nhuận bị vận hành thị trường rối loạn nuốt chửng.

Trương Khác không phải vô duyên vô cớ lo lắng tới vấn đề này, y bảo Phó Tuấn lái xe đưa tới Cty Thịnh Hâm, đến nơi thấy hơi khát, liền mua một *** trà lạnh Húc Nhật Thăng ...

Trương Khác mở nắm *** vừa đi vừa uống, đi thẳng vào văn phòng Thịnh Hâm chuyên môn chuẩn bị cho đội ngũ phát triển thị trưởng cho Ái Đạt, đặt *** nước giải khát lên bàn, nhận lấy báo cáo từ Diệp Tiểu Đồng, đó là số tiêu thụ các địa khu ngày hôm qua.

Diệp Kiến Bân học theo cách làm của Trương Khác ở Cẩm Hồ, chuẩn bị đồ uống như cà phê cho công nhân viên, thấy Trương Khác đặt *** Húc Nhật Thăng trên bàn, Diệp Tiểu Đồng hỏi:

- Sao lại uống cái này?

- Thì sao?

Trương Khác cầm *** nước lên nói:

- hương vị pha trộn trà xanh truyền thống và nước ô mai, thứ trà đá này có lẽ sẽ được ưa chuộng lớn đấy.

Chu Du lấy *** nước từ tay Trương Khác, rót ra một ít nhấm thử, gật gù khen:

- Ừm, có vẻ được đấy.

Cẩm Hồ trong vòng bốn năm tháng bao thàu 5 nhà máy giấy, bất kể từ tài chính, kỹ thuật hay quản lý đều đã tới tới chướng ngại, cần phải có một thời gian từ từ tiêu hóa mới có thể tiếp tục mở rộng.

Chu Du sau khi lập nên mạng lưới tiêu thụ cho Cẩm Hồ, tiêu thụ đi vào quỹ đạo, áp lực giảm đi nhiều, Trương Khác liền mượn tạm hắn để khởi động thao tác thị trường. Tạ Vãn Tình vui vẻ điều Chu Du tới tỉnh thành hiệp trợ Trương Khác, chỉ là như thế cô phải vất vả hơn rất nhiều.

- Hôm nay chúng ta không phải tới đây thảo luận chuyện trà nước, cậu đã đồng ý tháng 7 tới Thượng Hải, vì sao qua một tuần rồi vẫn ở tỉnh thành? Không tới các thành phố khác trong tỉnh nữa à?

Diệp Tiểu Đồng hỏi:

Diệp Tiểu Đồng phụ trách đội ngũ phát triển thị trường đầu đĩa, lần này do cô chủ động xung phong, không làm trợ lý cho Diệp Kiến Bân nữa. Diệp Kiến Bân đau khổ nhưng đành tự giác tìm cho mình một nam thư ký chân tay thô kệch.

Diệp Tiểu Đồng đang nóng lòng muốn xem thiên tài thương nghiệp và người bình thường rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, ai ngờ Trương Khác ở lại tình thành một lèo cả tuần, trừ duy trì lực độ quảng cáo chỉ yêu cầu cô báo cáo số tiêu thụ các nơi.

- Tới, tất nhiên là phải tới.

Trương Khác ngồi xuống xem xét số liệu:

- Nhưng trước đó phải xác định là sẽ làm ra sao, nếu đơn giản bê nguyên cách làm ở tỉnh thành xuống thì tôi đi theo các cô vất vả làm gì?

Diệp Tiểu Đồng thắc mắc:

- Mới được một tuần, xem số liệu tiêu thụ thì thấy được cái gì?

- Hiện giờ chúng ta đầu tư quảng cáo vừa giới hạn chủng loại, lại giới hạn địa vực, như thế mới có thể phán đoán chính xác được hiệu quả của quảng cáo cùng với phạm vi bao phủ.

Nói tới các con số, Diệp Tiểu Đồng không khỏi tự hào:

- Đầu đĩa của Ái Đạt chỉ trong bảy ngày đã tiêu thụ được 300 cái, thậm chí vượt qua cả SamSung, thành thương hiệu đầu đĩa số một tỉnh thành, nếu duy trì lực độ quảng cáo này, toàn bộ khu Hoa Đông mỗi tháng có thể tiêu thụ được 10000 chiếc, đủ để xếp ngang với SamSung ...

- Ái Đạt đầu tư ở Hoa Đông gấp ba lần SamSung, chẳng có chỗ nào đáng kiêu ngạo ...

Trương Khác không bị thành quả nhất thời làm mê muội, tình táo nói:

- Cái đó đánh chấp nhận thôi, thương hiệu SamSung trong nước nổi danh hơn Ái Đạt nhiều, mà bọn họ cũng bỏ không ít tinh lực tuyên truyền ...

- Quảng cáo không giúp tăng lợi nhuận không thần kỳ như mọi người nghĩ đâu, kế hoạch của chúng ta đầu tư quảng cáo ở thành phố này một năm 400 vạn, với không gian lợi nhuận như hiện nay, chúng ta phải tiêu thụ được 5000 đầu đĩa mới bù đắp được chi phí quảng cáo, khi mở rộng ra toàn quốc, vấn đề càng rắc rối hơn, không gian lợi nhuận bị thu hẹp lớn. Nếu như chúng ta không có tính toán chính xác mức độ đầu tư quảng cáo và hiệu quả và dung lượng thị trường, dù quảng cáo tốt đến đâu, một quá thừa thành tai họa, cho nên chúng ta phải tiết kiệm từng đồng dành cho quảng cáo, nhưng lại phải tận dụng từng đồng để quảng cáo, đây đúng là vấn đề đau đầu.

Trương Khác cười khổ.

Diệp Tiểu Đồng tuy luôn cho rằng mình là phần tử tinh anh marketing, nhưng phải thừa nhận Trương Khác hơn mình quá nhiều, khổ não ôm đầu nói:

- Nếu phải suy nghĩ lắm nhân tố như vậy, tôi thà tin vào trực giác còn hơn.

Trương Khác mỉm cười, đó là vì sao y muốn Chu Du tới giúp mình, vì y không thể lúc nào có thời gian tiến thành thao tác tinh tế hóa với thị trường, cần có người thực sự giúp đỡ được ở phương diện này.

Chu Du đáng tin cậy hơn Lưu Minh Huy nhiều, cho nên Trương Khác giữ Chu Du giúp đỡ bên cạnh, đưa Lưu Minh Huy đi trù kiến mạng lưới tiêu thụ. Lưu Minh Huy nhìn có vẻ có thể tự đảm đương, nhưng thành tích rất có hạn, cuối cùng cần phải có Trương Khác hoặc Lưu Minh Huy đào sâu khai thác, mới thực sự dựng lên được thị trường.

Trương Khác ngả người ra sau, đè lưng ghế thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, hỏi ba cô gái nhóm Hứa Duy đang ngồi trước bàn họp:

- Các chị có tới Huệ Sơn không? Mai tôi sẽ tới Huệ Sơn đấy.

Trương Khác mỗi ngày đều tới Thịnh Hâm, thảo luận theo thông lệ với Diệp Tiểu Đồng và Chu Du, tiếp đó giao lưu với những người khác trong đội, Lệnh Tiểu Yến là trợ thủ của Diệp Tiểu Đồng cũng chính thức gia nhập đội ngũ.

Giang Tiểu Yến phải phối hợp với hoạt động tuyên truyền thị trường, nên cô và Hứa Duy cũng tạm gia nhập vào đội.

Thế là chỉ một đội ngũ nhỏ có tới bốn mỹ nhân, làm Diệp Kiến Bân mỗi lần qua đây, đem so sánh với nam thư ký của mình, ghen tị với Trương Khác không thôi.

Trương Khác ở lại tỉnh thành một tuần, vất vả tính toán phải khống chế tiết tấu và cường độ quảng cáo từng vùng thế nào, nhưng với ba cô gái thì lại nhàn nhã hơn rất nhiều.

Cường độ đầu tư quảng cáo ở Huệ Sơn sẽ ít hơn ở tỉnh thành nhiều, trước khi Trương Khác tới Huệ Sơn, nhà tiêu thụ ở Huệ Sơn đã mở cuộc họp báo giới thiệu với giới truyền thông, mời 15 đơn vị báo chí tới đưa tin, gần như bao phủ hết mặt bằng truyền thông Huệ Sơn.

Ngày 13 tháng 7, Trương Khác cùng nhóm Diệp Tiểu Đồng tới Huệ Sơn, tham gia lẽ giới thiệu sản phẩm chính thức vào buổi tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.