Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1196: Chương 1196: Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (2).




Đỗ Phi hiểu Trương Khác nhưng chẳng thể đứng ra giải thích giúp y được, có điều thấy để người khác nghĩ như thế cũng tốt, nếu không đám Đường Thanh mà biết được không biết sẽ nghĩ gì.

Thực ra lúc này nếu như có ai đứng ra vạch trần thân phận của Trương Khác, truyền thông và công chúng sẽ chĩa mũi giáo vào Cẩm Hồ, dù hiệp nghị đạt thành, cơ quan liên quan của chính phủ Hàn Quốc vì sức ép công chúng sẽ đứng ra đặt thêm cản trợ việc thẩm hạch hiệp nghị này.

Nhưng lo lắng này không xảy ra, trong hai ngày Trương Khác, Trương Á Bình, Tiêu Tấn Thành tới đám phán vòng cuối cùng, không có chuyện công nhân tụ tập thị uy xảy ra, tổng bộ Huyndai chỉ thu được thư thỉnh nguyện lác đác, không làm dao động ý chí của cao tầng. Tới ngày thứ ba hiệp nghị được nhanh chóng ký kết đồng thời phát ra thông báo công khai.

Mặc dù hiệp nghị thu mua sản nghiệp kỹ thuật cao quy mô như thế cuối cùng phải cần chính phủ hai nước thẩm duyệt thông qua mới có hiệu lực, nhưng thực tế công chúng không có phản ứng quá khích, tránh xảy ra va chạm mậu dịch và tranh chấp ngoại giao giữa hai nước chính phủ Hàn Quốc chỉ coi như hành vi thương nghiệp bình thường, không gây thêm cản trở.

Cho dù sự chú ý của giới truyền thông và công chúng bị chuyển dời, tập đoàn Ái Đạt vẫn phải mất 1.2 tỷ USD mua nghiệp vụ LCD của Huyndai, là vụ thu mua lớn nhất ở nước ngoài của một xí nghiệp Trung Quốc, nên vẫn khiến dân chúng và chính phủ hai nước, trong thời gian phó bộ trưởng bộ kinh tế Hàn Quốc tới thăm, phó thủ tướng Tằng Như Thánh lúc tiếp kiến còn đặc biệt thảo luận chủ đề này, làm bớt không ít áp lực của chính phủ Hàn Quốc.

Hiệp nghị thu mua hoàn toàn trả bằng tiền mặt, 5 ngân hàng thương nghiệp lớn của Hàn Quốc cung cấp cho Ái Đạt khoản vay thế chấp 600 triệu USD, tập đoàn Ái Đạt cần thêm 600 triệu nữa. Ngoại trừ tài sản cô định như công xưởng LCD, tập đoàn Ái Đạt còn được quyền sử dụng tài sản vô hình như kỹ thuật LCD còn Huyndai triệt để rút khỏi nghiệp vụ này.

Cùng lúc đó ở Kiến Nghiệp, trên bữa tiệc chiêu mộ đầu tư do chính phủ thành ủy liên hợp tổ chức,Trần Tín Sinh đại biểu cho Ái Đạt tuyên bố Ái Đạt sẽ xây dựng dây chuyện sản xuất màn hình LCD TFT đời 5 ở Kiến Nghiệp, kế hoạch đầu tư tới 1.2 tỷ.

Trương Khác vốn không muốn công bố kế hoạch này vội như thế, nhưng ngày thứ hai tới Hàn Quốc được tin Đổng Giản Niên quan hệ mật thiết với hai nhà Tào gia, Giang gia khả năng tới Kiến Nghiệp thay La Quân làm bí thư thành ủy Kiến Nghiệp, nên tranh thủ trước khi La Quân đi công cố kế hoạch này, một mặt coi như quà tiễn chân La Quân, vì nó vẫn tính vào thanh tích của La Quân, mặt khác là để lại đường lùi cho tương lai, nếu muốn điều chỉnh kế hoạch này sang nơi khác cũng chẳng cần ăn nói với bí thư thành ủy mới.

Sau bữa tiệc mừng công, Trương Khác về khách sạn, ngằm nhìn bóng đêm mê người, nhìn thành phố Seoul như biển đèn lung linh dưới chân, y chẳng hề có cảm giác ưu việt được đứng trên vạn chúng, mà nghĩ thành phố này cũng có cả triệu người bình thường sống mê mang vì mục tiêu hoặc lớn hoặc nhỏ, bị dòng đời xô đẩy, cảm giác thật nhỏ bé, có lẽ Lý Hinh Dư cũng có cảm giác này.

Trương Khác đứng im lặng nhìn ánh đèn đó lập lòe báo máy bay né tránh ở tòa nhà cao tầng đối diện, Phó Tuấn đi tới đưa di động cho y, nói: - Điện thoại của giám đốc Diệp.

Tạm thời gạt nỗi nhớ Lý Hinh Dư qua một bên, Trương Khác nhận điện thoại: - Sao giờ này lại còn nhớ tới tôi mà gọi điện tới?

- Nói cho cậu một tin tức tốt. Diệp Kiến Bân hưng phấn nói: - Trên cuộc họp thường vụ của Ủy ban chứng giám, có người đề xuất giao ban nghành hữu quan lập án điều tra vi phạm của Hải Túc. Đề nghị này bị gác qua một bên, nhưng nó phát ra một tín hiệu mạnh mã, cuối cùng có người muốn đứng ra đối đầu với Nghiêm gia ... Cậu thấy liệu có thể là Đổng Giản Niên không?

- Người thèm khát ghế bí thư thành ủy Kiến Nghiệp, muốn lấy sản nghiệp phần mềm của Hải Túc ra đả kích Tiêu Minh Kiến, không phải chỉ mình Đổng Giản Niên đâu, chúng ta đứng bên cạnh mà xem là được.

Diệp Kiến Bân cười ha hả: - Cậu đúng là đồ vô lương tâm, nói chuyện cứ như không liên quan gì tới mình, chẳng phải do cậu gây ra chuyện này sao?

Trương Khác chỉ đáp lại bằng một tiếng cười, cuộc đời đôi khi như ván cờ, đôi khi chỉ cần chen vào phá quấy một chút là có thể lui ra ngoài làm người bàng quan rồi, y tán gẫu với Diệp Kiến Bân rồi cúp điện thoại, hình ảnh của Lý Hinh Dư lại hiện lên trong lòng, chuyện này không thể đợi được nữa, cầm lấy áo khoác, bảo Phó Tuấn chuẩn bị xe, y muốn đi một chuyến.

- Điện thoại của Park Yong Ah. Trương Khác sắp đi thì Đỗ Phi đi vào, đưa cho y một tờ giấy ghi số điện thoại ở Hàn Quốc, Trương Khác bận xử lý công việc, còn Đỗ Phi tới Hàn Quốc thuần túy là vì giúp Trương Khác xử lý chuyện của Lý Hinh Dư: - Tao hẹn gặp cô ấy nhưng bị từ chối, mày thử gọi xem sao.

Park Yong Ah (Phác Trinh Nhi) là con gái của Phác Hạc Thù, địa vị Phác Hạc Thù ở Samsung tương đương với địa vị của Trần Tín Sinh ở Cẩm Hồ, Park Yong Ah đồng thời cũng là bạn thân của Lý Hinh Dư, Trương Khác từng gặp cô hai lần ở Bắc Kinh và Kiến Nghiệp. Trương Khác ngồi xuống ghế sô pha, nhìn số điện thoại bấm máy gọi tới, bên kia truyền lại giọng nữ quen thuộc.

- Xin chào, tôi là Trương Khác, lần này tôi tới Seoul là để gặp Hinh Dư, xin cô đừng vội cúp điện thoại, tôi không làm khó cô nhờ liên lạc với Hinh Dư thay tôi, tôi chỉ mong trước khi tôi gặp được Hinh Dư, cô có thể ở bên cô ấy nhiều hơn, tôi lo tâm tình của cô ấy không ổn định ... Năm kia gặp Hinh Dư ở Tokyo, tôi cũng có cảm giác này, một cảm giác rất tệ, cho nên tôi mới tới Seoul, không ngờ gây ra chuyện lớn như thế

Seoul cuối thu mưa rơi rả rích, cũng giống mùa mưa ở Hải Châu, nghe tiếng mơ rơi lộp độp trên ngóc xe, Trương Khác mắt nhìn bên ngoài, trong mưa là trạch viện của Lý gia, ánh đèn trong ngoài sân chiếu màn mưa đêm bóng như lụa, tường trắng ngói đen, nhìn qua ngăn cách của tường bao là hàng trúc xanh mướt, từng góc kín có thể thấy camera an ninh đang mật thiết theo dõi từng động tĩnh xung quanh, trước cửa không một bóng người, cứ như cái nhà tù.

Phó Tuấn và phiên dịch đội mưa tới cửa nói vào máy, giao thiệp với người trong nhà, một lúc sau quay về báo cho Trương Khác: - Bên trong nói Lý Kiện Hi đã ngủ rồi.

Trương Khác không nói gì, xé một tờ giấy viết vài dòng, giao cho Phó Tuấn: - Anh bảo người bên trong giao cho hội trưởng Lý.

Phó Tuấn nhận tờ giấy, lại đội mưa chạy tới cổng, nương ánh đèn trước cửa, chỉ thấy trên trên tờ giấy viết :" Cẩm Hồ tự có cách thức đường đường chính chính vượt qua Samsung, hôm nay tôi lấy thân phận vãn bối bái phỏng tiến bối trong nghề, hội trưởng Lý muốn ngày sau gặp lại lạnh lùng đối diện với nhau sao?"

Phó Tuấn là một trong số trợ thủ chủ yếu của Trương Khác, biết rất nhiều chuyện bí mật trong nội bộ Cẩm Hồ, nhưng lần đầu tiên thấy Trương Khác nói có lòng tin vượt qua Samsung, có lẽ có dụng ý khích tướng trong đó. Hắn cũng chẳng biết Lý Kiện Hi có biết tiếng Trung hay không, tránh người không liên quan thấy được nội dung này, không cho cả phiên dịch xem, gấp tờ giấy lại, tuy nội dung bên trong nói ra cũng chẳng có cơ mật thương nghiệp gì, nhưng nếu bị người hiếu sự tiết lộ ra vẫn gây nên sóng gió dư luận. Phó Tuấn giao tờ giấy cho vệ sĩ trong cửa, nhờ hắn đưa cho Lý Kiện Hi, việc bảo ông ta ngủ rồi hoàn toàn là lời lẽ lừa trẻ con lên 3.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.