Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1201: Chương 1201: Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (8+9+10).




Lưu Văn Đào cầm tài liệu đi ra, nhiệt tình hàn huyên với bọn họ, Giang Mẫn Chi nói:

- Văn Đào, hay ở lại đây ăn cơm trưa đã rồi hẵng đi.

- Nếu đã có tài liệu mới, nên khẩn trương xử lý thì tốt hơn.

Lưu Văn Đào nhìn mặt đám Đổng Giản Niên, Tào Tri đều chẳng có ý gì muốn giữ mình ở lại, nên nhất định muốn đi:

- Buổi chiều tôi sẽ triệu tập người phụ trách các bên liên quan tới họp, tỉnh trưởng sẽ tới chứ?

- Anh xác định thời gian rồi bảo tôi, tôi xem có rảnh không đã.

Giang Mẫn Chi cũng không giữ lại nữa:

Lưu Văn Đào trước kia tờ bộ ủy TW tới địa phương là do Nghiêm gia ra mặt, dù khi đó Nghiêm gia làm thế cũng chỉ vì tiện tới Hải Châu hái quả, nhưng khách quan thúc đẩy hắn tiến một bước lớn trên sĩ đồ.

Hiện Lưu Văn Đào cam nguyện để Giang Mẫn Chi sai phái điều tra Hải Túc, trong mắt đám Đổng Giản Niên, hắn là tên "gia nô hai họ", không muốn hắn ở lại cản trở mọi người nói chuyện.

Lưu Văn Đào đi rồi, Giang Mẫn Chi mới nói:

- Vụ án Hải Túc đã có tiến triển, không ngờ Vương Hải Túc trước khi mất tích có để lại tài liệu, sai người đem đến cho Trương Khác.

- Nói không chừng Trương Khác đã sớm thả câu đợi người ta đớp. Vương Hải Túc có liên quan gì tới Cẩm Hồ mà nhờ người đem tài liệu tới cho y?

Giang Mi trước mặt trưởng bối cũng chẳng rụt rè, cứ thế võ đoán nói:

Lời của Giang Mi rất hợp với Đổng Tương Hoa, bà ta cười nói:

- Giang Mi có mắt nhìn người đấy, tên đó không đơn giản.

- Chưa chắc.

Giang Mẫn Chi lắc đầu, ông ta không phủ nhận khả năng con gái nói, nhưng không muốn thảo luận quá nhiều về việc này, một số điều không thể tiết lộ, lảng sang đề tài khác:

- Cẩm Hồ công cố kế hoạch đầu tư cơ sở sản xuất màn hình LCD ở Kiến Nghiệp, đầu tư 1.2 tỷ USD, tôi nghiên cứu sản nghiệp công nghệ cao gần đây, màn hình LCD khả năng sẽ thành một điểm nóng. Hiện bong bóng internet quá lớn, cũng liên quan tới thực nghiệp, khiến cho sản nghiệp công nghệ cao mất sức nóng, hạng mục này của Cẩm Hồ đúng là kịp thời, có thể đảm bảo sự tăng trưởng ổn định của Kiến Nghiệp.

Mới nghe Giang Mẫn Chi nhắc tới chuyện này, Tiết Minh Lâu còn có chút nghi hoặc, nhưng chớp mắt đã hiểu ra, có ví dụ hạng mục bột giấy Tân Quang trước kia, lúc này nếu quan hệ với Cẩm Hồ không tốt, không đảm bảo được khi La Quân rời Kiến Nghiệp, Cẩm Hồ mang hạng mục lớn này đi chỗ khác, ở Kim Sơn có Đường Học Khiêm sẵn sàng giang tay đón nhận mà.

Giang Mẫn Chi không ưa gì Trương Khác, nhưng ông ta là người thực tế, không lấy tình cảm cá nhân để đưa ra quyết định, ông ta chuyển sang đề tài này, là không muốn mọi người ngồi đây chỉ nói cho sướng miệng không hiểu thực tế là gì.

Đổng Tương Nguyệt không thích những lời này, nhưng chỉ cười nói:

- Ai ngờ được sản nghiệp công nghệ lợi nhuận cao như thế, nếu không làm gì tới lượt Cẩm Hồ thành danh.

Rồi vỗ đầu Tào Hổ ngồi bên cạnh:

- Học thêm nhiều vào, đừng tưởng vào được đại học là xong, mẹ và ba con, chẳng ai có thể lo cho con suốt đời, sau này con muốn có cái gì, phải dựa bào bản thân tự giành lấy.

Tào Hổ thản nhiên nói:

- Nhiệm vụ hiện giờ của con chẳng phải là đi học sao? Mẹ dạy con cái này, chẳng phải làm khó con à?

Mọi người cười rộ lên.

Giang Mi trêu:

- Cô bé ở trường em có tiến triển gì chưa? Rốt cuộc đã bắt được không, hiếm khi cha mẹ em tới Kiến Nghiệp, em muốn kim ốc tàng kiểu, để cha mẹ em quản thay cho chị.

Đổng Tương Nguyệt hỏi ngay:

- Cô bé nào thể?

- Hổ Tử thích một cô bé ở trường nó, hình như là thầm yêu người ta lâu rồi, cháu chẳng biết nó tán được cô bé đó chưa.

Giang Mi vô lương tâm bán đứng Tào Hổ, khoái chí nói:

- Cô bé đó trông không tệ, xinh đẹp, khí chất thanh nhã, cháu còn tưởng Hổ Tử đã kể khổ với chú thím rồi chứ?

- Thế à?

Đổng Tương Nguyệt chẳng ngại con trai yêu đương, thậm chí còn muốn sớm có một cô bé kiềm chế bớt hắn lại, để hắn chuyên tâm vào việc học hành, sau này còn kế thừa gia nghiệp:

- Hay là để mẹ gặp một lần?

Tào Tri chẳng hứng thú gì với chuyện này, gạt đi:

- Nó không hại con gái nhà người ta đã phải tạ ơn trời đất rồi, em làm mẹ còn hưởng ứng cái gì.

Tào Hổ cúi đầu không nói, trừng mắt nhìn Giang Mi, Giang Mi lè lưỡi, cười chuyển chủ đề:

- Nếu nói tới trêu hoa ghẹo nguyệt thì ai so được với tên kia! Tiếc là chẳng thấy ai làm gì nổi y.

Lại nháy mắt với Tào Hổ:

- Em trông cho kỹ vào, cô bé đó ở cùng trường với y, nói không chừng lọt vào mắt y, bị y ra tay trước rồi, tới lúc đó có khóc thì đừng bảo chị không an ủi em.

Đổng Tương Nguyệt cũng bị khơi lên hứng thú:

- Vậy chúng ta chiều tới Đh Đông Hải đi một vòng đi, nói không chừng gặp được cô bé đó.

Tiết Minh Lâu cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cô bé váy trắng đó, mặc dù chỉ liếc nhìn một cái, nhưng khó quên được, đột nhiên hắn thấy ghét Giang Mi lấy chuyện này xúi bẩy Tào Hổ.

Hắn nhìn Giang Mi, cô gái từng khiến y say mê ngày càng thể hiện rõ ràng bản tính hám lợi và ích kỷ của mình, hắn hoài nghi Giang Mi xúi bẩy Tảo Hổ theo đuổi cô bé đó là do đố kỵ.

Tiết Minh Lâu đâu lạ gì tính cách của Tào Hổ, nếu cô bé kia bị Tào Hổ tán được chỉ e có kết cục không tốt đẹp gì, Đổng Tương Nguyệt hiện chỉ coi chuyện này như trò vui thôi, với sự thực dụng của hai nhà Tào, Đổng liệu có chấp nhận một cô bé bình thường này vào nhà không?

Tiết Minh Lâu căm ghét đám người lấy chuyện chơi đùa thậm chí hủy diệt cô gái bình dân ra làm đề tài mua vui, hắn nói ngồi bên Giang Mẫn Chi, nói nhỏ:

- Mấy năm qua chuyện xảy ra ở Đh Đông Hải rất nhiều ...

Có vẻ chỉ nói cho Giang Mẫn Chi nghe, nhưng người trên bàn đều nghe thấy hết.

Giang Mẫn Chi nghe vậy ngừng đũa, những người khác vốn không chú ý tới lời hắn, nhìn phản ứng của Giang Mẫn Chi mới nghĩ, Tiết Minh Lâu có ý gì?

Những chuyện Trương Khác làm ở Đh Đông Hải có lẽ những người khác không biết, nhưng Giang Mẫn Chi biết, Đổng Tương Hoa Biết, Tào Tri và Đổng Tương Nguyệt biết, bọn họ đùa cợt, còn Tiết Minh Lâu hất cho một chậu nước lạnh:" Chọc vào ai cũng được, có điều nghĩ xem Đh Đông Hải là địa bàn của ai?"

Đổng Tương Hoa khó chịu ra mặt, Giang Mẫn Chi dừng đũa một lúc, lại gắp thức ăn cho vào bát, như không nghe thấy Tiết Minh Lâu nói, cũng không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Đổng Tương Nguyệt, đủng đỉnh nói:

- Cảnh sắc trên núi Sư Tử không tệ, có thể nhìn khắp cảnh sông nước Tiểu Giang, Tiểu Tiết, chiều cháu đưa mọi người tới đó xem.

Giang Mẫn Chi rất hiện thực, Trương Khác có trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào cũng chẳng liên quan tới ông ta, nhưng Tào Hổ mà xung đột với Trương Khác ở Đh Đông Hải thì ông ta khó thoát thân, cứ nhìn vào việc làm trước kia của Trương Khác, Tào Hổ dám càn quấy ở đó, thể diện của Ủy viên Quốc vụ viện chưa chắc Trương Khác đã nể.

Giang Mẫn Chi ăn cơm xong còn phải tới chính phủ tỉnh, bảo Tiết Minh Lâu ở lại cùng Giang Mân Chi đưa cả nhà họ Tào đi dạo Kiến Nghiệp.

Nghiêm Văn Giới rất chắc chắn cho rằng vấn đề Hải Túc lộ ra hoặc khả năng lộ ra sẽ thành câu đố không có lời giải cùng với sự mất tích của Vương Hải Túc.

Thực tế sau khi Vương Hải Túc không đảm nhận chức tổng giám đốc công ty nữa, chức danh giám đốc chấp hành của hắn vẫn còn, có nghĩa là tất cả thao tác vi phạm có thể đổ hết lên đầu hắn, cho dù cơ quan hữu quan có xử phạt, cũng chỉ phạt công ty, khi đó bọn chúng sẽ rút hết, mặc kệ Hải Túc sống chết.

Thế nhưng một đòn mạnh mẽ của Cẩm Hồ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Nghiêm Văn Giới, hắn nghiêm túc tìm hiểu mối quan hệ của Vương Hải Túc, xác nhận Vương Hải Túc không mấy tiếp xúc với Trương Khác, quan hệ với người của Cẩm Hồ chẳng phải vui vẻ gì, nên đương nhiên có rằng Cẩm Hồ muốn nhân cơ hội đả kích Hoành Tín.

Cẩm Hồ là một con rắn độc, bất kể nó có quy mô lớn thế nào, vẫn không thay đổi bản chất của một con rắn độc, nó ẩn nấp ở góc kín đáo trong thời gian dài không có động tĩnh, không ai chú ý, nhưng đợi khi nó phun nọc ra, sẽ làm người ta đau tận xương.

Bài viết của Thôi Quốc Hằng không có mấy sức sát thương, Tiêu Thụy Dân đứng ra chống đối quyết sách Cát Kiến Đức đầu tư vào Hải Túc mới là chí mạng, khi khắp thế giới sản nghiệp kinh tế mới rơi vào thảm họa, Hoa Hạ lại đầu tư vào Hải Túc, dự rất nhiều kẻ đầu cơ tâng lên, dự nhiều nhà đầu tư theo đuổi, kéo cổ phiếu Hải Túc từ đáy vực lên lưng chừng núi, nhưng lời của Tiêu Thụy Dân lan truyền qua tờ báo kinh tế đã đánh tụt cổ phiếu của Hải Túc xuống.

Tiêu Thụy Dân là trường hợp đặc biệt trong Hoa Hạ công khai đứng ra hợp tác với Cẩm Hồ, Tiêu Thụy Dân lựa chọn quyết liệt với Cát Kiến Đức vào lúc này, Nghiêm Văn Giới có dùng đầu gối cũng đoán ra kẻ nào bày mưu sau lưng, làm cơn giận trọng lòng hắn không sao tiêu tan được.

Nghiêm Văn Giới tay cầm chiếc lý thủy tinh cao cổ, nhìn rượu vang đỏ tươi trong đó, tưởng tượng đấy là máu của tên khốn kia, nốc một hơi cạn sạch, hắn nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại, đi tới bàn hội nghị: - Mọi người nói đi, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?

Thứ năm thứ sau tuần trước cổ phiếu Hải Túc sụt giá hai lần liên tiếp, đánh tan nát kế hoạch mượn điện tử Hoa Hạ thoát thân của bọn chúng, tới giờ đã có tới 4 tỷ đồng cược vào Hải Túc, bên phía Văn Chu đã cảm thấy áp lực tài chính.

Trương Văn Tín đầu óc lúc này chỉ tính toán kiếm cớ gì để rời đi, chuyện Vương Hải Túc mất tích vô cớ không thể không khiến hắn lo sợ, hắn thậm chí không muốn nghĩ Nghiêm Văn Giới hạ thủ đằng sau, hắn nghĩ có lẽ nghỉ bệnh kiếm chỗ nào đó ở hải ngoại nghỉ ngơi một thời gian có lẽ là một chủ ý không tệ.

Hắn chỉ là một nhân viên làm công cao cấp mà thôi, hắn không muốn dính líu vào một vụ án mạng.

Lưu Kỳ Tuấn nhíu mày trầm ngâm chốc lát, nói: - Tôi đang lo ngày kia mở cửa giao dịch sẽ tung ra tin tức oanh động gì đó, bọn chúng nắm Côn Đằng Online, nếu có chút gió lay cỏ động gì, giới truyền thông sẽ hùa theo, hình thành dư luận bất lợi cho chúng ta, chúng ta chỉ giảm cổ phần một chút có lẽ sẽ bị tụt giá cho tới giới hạn giao dịch.

- Có cách gì hay không thì nói thẳng ra đi. Lâm Tuyết bực mình nói, hoàn toàn không có vẻ ưu nhã thường ngày, cô ta gửi gắm vô số tâm huyết vào Tinh Điển, hiện thấy nó sắm chìm nghỉm cùng Hải Túc, làm sao cô ta có tâm tình tốt cho được? Cô ta sớm ngưa mắt cái bản mặt ra vẻ mưu sĩ của Lưu Kỳ Tuấn rồi, lúc nào cũng nói nắm chắc tới 9 phần 10, nhưng lần nào cũng thất bại, nếu chẳng phải hắn ngọt ngọt dụ dỗ, Lâm Tuyết chẳng động lòng lấy Tinh Điển ra thế chấp Hoành Tín vay 1 tỷ ném vào nâng giá cổ phiếu, để tới mức khốn đốn thế này.

Lâm Tuyết còn đình lớn tiếng quát mắng Lưu Kỳ Tuấn vài câu thì di động vang lên, Nghiêm Văn Giới thấy mặt cô ta có chút khác thường, hỏi: - Điện thoại của ai đấy?

- Phó thị trưởng Hồ, ông ta gọi điện tới lúc này có chuyện gì chứ? Lâm Tuyết nghi hoặc nói:

Hồ Kim Tinh là trợ lý tổng giám đốc ngồi cạnh Lưu Kỳ Tuấn, nên Nghiêm Văn Giới không nói gì, bảo Lâm Tuyết nhận điện thoại, cuộc họp tạm hoãn.

- Cái gì? Tỉnh chính thức thành lập tổ điều tra liên hợp điều tra vấn đề của Hải Túc chúng tôi? Giọng Lâm Tuyết đột ngột cao vút lên tới mức chói tai.

Nghiêm Văn Giới cũng không sao tin nổi, sau khi Vương Hải Túc mất tích, tỉnh muốn điều tra Hải Túc phải nghĩ tới khả năng nếu không tra ra vấn đề gì sẽ phải ăn nói ra sao, ngờ đâu tổ điều tra liên hợp đột ngột được thành lập.

- Hôm nay là ngày nghỉ mà? Lưu Kỳ Tuấn nghĩ tới vấn đề quan trọng:

Lâm Tuyết lập tức tỉnh ngộ hỏi Hồ Tôn Khánh, câu trả lời tiếp tục làm cô ta chấn động liên tục: - Cái gì? Giang Mẫn Chi, Lưu Văn Đào chiều họp khẩn cấp thông qua quyết định thành lập tổ điều tra liên hợp ... Vương Hải Túc trước khi mất tích giao tài liệu cho em họ giữ, hôm nay thông qua Trương Khác chuyển tới tay Giang Mẫn Chi? ... Anh có biết tài liệu gì không? Hả? Anh không biết! Anh không biết thì chúng tôi phải đối phó ra sao?

Lâm Tuyết cúp điện thoại, sắc mặt trắng bệch, vừa rồi nghe giọng Hồ Tôn Khánh trong điện thoại cũng run rẩy, có thể thấy ông ta cũng hoảng sợ cuống lên rồi, ai mà biết rốt cuộc Vương Hải Túc sưu tập được tài liệu gì.

Trương Văn Tín vừa nhưu vô ý làm bút trong tay rơi xuống đất, cúi xuống nhặt bút lăn tới cuối bàn họp, đứng lên nói: - Tôi đã hẹn 3 giờ chiều về Văn Chu, xe chắc là tới dưới lầu rồi, tôi đi trước đây ... Nói rồi chuồn thẳng.

Hồ Kim Tinh biết được một vài việc, hắn không biết có nên tránh đi không, nhưng hắn cũng muốn biết tình hình có thể xấu tới mức nào, do dự nhìn sắc mặt Nghiêm Văn Giới, thấy có vẻ không muốn mình đi, liền ngồi lại.

- Vương Hải Túc không thể tiếp xúc được với tài liệu quan trọng, khi phát hiện hắn đang ngầm thu thập tài liệu tôi đã kiểm tra rất kỹ, mảng tài vụ hắn không thể nhúng tay vào ... Lưu Kỳ Tuấn nói để không để mọi người hoảng loạn.

- Giang Mẫn Chi gan không lớn, ông ta sẽ không lấy sinh mạng chính trị ra mạo hiểm, trước khi có chứng cứ mà ông ta tự cho là chắc chắn, ông ta sẽ không đưa ra hành động với Hải Túc ... Nghiêm Văn Giới cau mày, lo có ngóc ngách nào đó mà bọn họ không chú ý, bị Vương Hải Túc bóc trần.

Cú điện thoại của Hồ Tôn Khánh cũng chỉ truyền tin, còn việc có thể làm, vấn đề có thể che đậy, hắn đã làm hết cả rồi, không sao nghĩ ra được vấn đề ở đâu, Nghiêm Văn Giới lòng rất sốt ruột.

Ngày 9 tháng 11 với rất nhiều người là ngày đầu tuần bình thường, TTCK cũng thế, không có tin tức gì làm người ta choáng váng, cũng chẳng có gì làm người ta phấn chấn, thời gian qua cổ phiếu internet tiếp tục đi xuống, cuối tuần trước cổ phiếu Hải Túc sụt giảm hai phiên liên tục, mặc dù đầu tuần có rất nhiều nhà đầu tư bỏ chạy, nhưng một số kẻ đầu cơ tự xưng đội cảm tử, đánh cược Hải Túc có tin tức tốt mua vào, khiến giá cổ phiếu Hải Túc bấp bênh, không tụt xuống hẳn. Sau buổi trưa phó thủ tướng Tằng Như Thánh tại hội nghị hợp tác ĐNÁ có phát biểu sẽ ra sức hỗ trợ sản nghiệp công nghệ phát triển, tin truyền về nước, cổ phiếu Hải Túc cùng cổ phiếu công nghệ bật ngược mạnh mẽ, nhưng tới 2h30 phút chiều, cổ phiếu Hải Túc lại tụt xuống như nhảy cầu, làm người chơi cổ phiếu hoang mang, dao dác thăm dò khắp nơi xem xảy ra chuyện gì, có người mau chóng vào Côn Đằng Online phát hiện tin vắn về Khoa kỹ Hải Túc.

Tỉnh Đông Hải hôm nay chính thức ra quyết định do phó tỉnh trưởng Lưu Văn Đào dẫn đầu, cùng cục chứng khoán, ủy ban thương mại tỉnh và sở công an thành lập tổ điều tra liên hợp, điều tra vấn đề tồn tại của Hải Túc, 2h30 cảnh sát đã đưa kế toán trưởng, tổng giám đốc của Hải Túc đi hỏi chuyện.

Khi Nghiêm Văn Giới tới Văn Chu thì đã kiệt quệ cả tinh thần lẫn thẻ lực, hắn biết rõ cái đạo lý cây đổ tàn khỉ tan, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ nó xảy ra trên người mình, hắn vừa về tới nhà, chưa nghỉ chút nào thì cô vợ ngọt ngào dịu hiền đã nói: - Ba vừa gọi điện thoại, bảo anh về thì tới tòa nhà Tín Thông một chuyến.

Nghiêm Văn Giới lấy di động ra, chẳng biết nó hết pin từ khi nào, đó là chuyện chưa từng có từ khi hắn dùng di động, hắn bị chuyện của Hải Túc làm lẫn lộn hết rồi, hỏi: - Có chuyện gì không?

- Không rõ lắm, nghe giọng ba gấp lắm. Vợ hắn lắc đầu:

Nghiêm Văn Giới không hỏi thêm nữa, hắn chưa bao giờ nới chuyện của công ty cho vợ, bất giác linh cảm sự tình không đơn giản: "Cha muốn biết chuyện của Hải Túc có thể bảo mình về thẳng nhà mà?" Tòa nhà Tín Thông chính là tổng bộ của ngân hàng Tín Thông, thần kinh hắn sớm mệt tới mức không chịu nổi lại lập tức căng như giây đàn.

Nghiêm Khoan Hòa có tham gia công tác thành lập ngân hàng Tín Thông vào đầu thập niên 90, nhưng sau khi Ngân hàng Tín Thông chính thức thành lập, ông ta chỉ mang hàm chủ tịch danh dự, đem quyền giao cho con trai nhỏ Nghiêm Văn Giới lúc đó đã thể hiện được tài hoa thương nghiệp ở thị trường địa ốc Hải Nam.

Là chủ tịch danh dự, Nghiêm Khoan Hòa trừ một số hoạt động mang tính lễ tiết như chúc mừng, thì không bao giờ bước vào tòa nhà Tín Thông, nhưng cao tầng Tín Thông đều hiểu sức ảnh hưởng của Nghiêm Khoan Hòa với Tín Thông, sức ảnh hưởng có ông ta chỉ cần gọi một cú điện thoại cho giám đốc Đổng Tô Văn là thể hiện được ra rồi.

Nghiêm Khoan Hòa gần 80, tóc bạc phơ xuất hiện ở tòa nhà Tín Thông, tất nhiên khiến mọi người chú ý, không ai biết ông ta tới đây làm gì, nhưng ý thức được sự xuất hiện của ông ta không hề tầm thường.

Quả nhiên 2h30 chiều, cổ phiếu Hải Túc sụt giảm tới giới hạn giao dịch, Côn Đằng Online truyền tin tức tỉnh Đông Hải thành lập tổ điều tra liên hợp điều tra vấn đề của Hải Túc, tổng giám đốc và kế toán trưởng bị đưa đi điều tra.

Cho dù Nghiêm Văn Giới không nói, một số cao tầng của Tín Thông cũng biết đầu tư Hoành Tín và địa ốc Tinh Điển thời gian qua nối nhau vay tiền từ Hoành Tín với ý đồ gì, khi vấn đề của Hải Túc bị vạch trần, những khoản vay đó sẽ rơi vào vòng nguy hiểm.

Có điều cao tầng Nghiêm Gia đã quen với vấn để kiểu này rồi, thậm chí cho rằng vấn đề của Hải Túc chẳng qua là Nghiêm gia chưa trao đổi tốt với một số quan viên Đông Hải, cho nên mới thế, chỉ cần Nghiêm gia vận dụng ảnh hưởng của mình ở TW, vấn đề của Hải Túc sẽ theo đó mà được giải quyết. Nhưng một số người thì lại thấy chuyện không đơn giản, còn có một số cao tầng không thuộc Hoành Tín hệ biết trước nội tình, dùng điện thoại riêng liên lạc với bên ngoài.

Khi Nghiêm Văn Giới râu ria lởm chởm, mặt mày tiều tụy xuất hiện cũng khiến nhân viên trong tòa nhà chú ý, khuôn mặt quen thuộc này là một trong số người thanh niên có quyền thế nhất Trung Quốc 10 năm qua, nhìn lại quá khứ của hắn, luôn tự tin ung dung, còn lúc này khi được hai vệ sĩ đưa vào thang máy, một góc áo còn lòi ra ngoài quần.

Ở Văn Chu, thậm chí là ở trong nội bộ Tín Thông trước đây đều rất ít người biết tới sự tồn tại của Cẩm Hồ, với bọn họ mà nói, biết tới Hoành Tín là đủ. Một tuần trước viện trưởng học viện ngoại thương Đh Đông Hải, học giả kinh tế trứ danh trong nước Thôi Quốc Hằng phát biểu nghiêm khắc về vấn đề tồn tại trong báo cáo tài vụ của Hải túc, lúc đó mới có tin tức truyền ra, Cẩm Hồ muốn chơi Hoành Tín.

Phải biết rằng Hồ Nhuận (Rupert Hoogewerf ) vào hạ tuần tháng 10 năm nay đưa ra top 100 người giàu nhất lần 2, tính toán Nghiêm Văn Giới đại biểu Nghiêm gia nắm giữ 18 tỷ đứng đầu bảng, trừ Tín Thông ra, tài sản của Hoành Tín hệ chừng trên 50 tỷ.

Thế là cao trung tầng Tín Thông mới tranh nhau sưu tập tin tức về Cẩm Hồ, muốn biết Cẩm Hồ là thần thánh phương nào mà dám đánh vỗ mặt Hoành Tín? Phải biết rằng cho dù đánh vào Hải Túc để đả kích Hoành Tín cũng không thể tổn thương gân cốt của Nghiêm gia. Có những cao tầng sớm biết nội tình lúc này đứng phía sau rèm cửa dày, nhìn dáng vẻ khốn đốn của Nghiêm Văn Giới thì nhếch mép cười lạnh khinh miệt :" Mày cũng có ngày hôm nay!"

Nghiêm Văn Giới mở cửa văn phòng Đổng Tô Văn, thấy cha ngồi trong đó, giọng khàn khàn hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế ạ?

- Hải Túc xảy ra vấn đề lớn như thế, chẳng lẽ con không thấy Tín Thông cần lập tức tiệp tập HĐQT để thương lượng đối sách sao? Khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết nám của Nghiêm Khoan Hòa hết sức nghiêm túc, thấy vẻ mặt con trai hết sức phờ phạc, biết giờ không phải lúc truy cứu sai sót ở Hải Túc, vì còn có vấn đề đau đầu hơn.

Nghiêm Văn Giới thấy vẻ mặt cha mình như thế, cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn.

Dù cho Nghiêm gia có che dấu thế nào thì những người khác cũng đầu phải là đồ ngốc cả, gần đây hắn dùng một số tiền lớn của Tín Thông thao túng giá cổ phiếu của hải Túc không phải là bí mật gì lớn, chỉ cần người ta không có chứng cứ, chuyện này đành coi như không xảy ra, chẳng lẽ ngân hàng Tín Thông còn chạy đi nổi sao? Có điều liên quan tới khoản tải chính 4 tỷ, mà Tín Thông chỉ được coi là đang ở thời kỳ đầu, đây không phải là chuyện tầm thường, bất kể là bọn họ chủ động triệu tập HĐQT thương lượng đối sách, hay là HĐQT yêu cầu Nghiêm gia, Hoành tín hệ đưa ra lời hứa an toàn cho khoản vay 4 tỷ cũng là chuyện đương nhiên. Nghiêm Văn Giới thậm chỉ đã tính tới phải mặc cả thế nào trên cuộc họp HĐQT, vậy mà lúc này lại chẳng có chút động tĩnh gì, tình hình hiển nhiêm nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.

- Tôi muốn khẩn cập mở cuộc họp HĐQT qua điện thoại thảo luận vấn đề của Hải Túc, dù sao Đầu tư Hoành Tín có hai khoản vay với danh nghĩ đầu tư Hải Túc theo dạng phát hành cổ phiếu định hướng, Hải Túc đột nhiên bị tỉnh Đông Hải điều tra, cho dù vì hai khoản vay này cũng phải nghiên cứu đối sách. Đông Tô Văn nói: - 2h30, tôi và Nghiêm lão lần lượt gọi điện cho HĐQT thông báo việc này, mới biết Cảnh Thiện Học, Hoàng Khắc Bân, Hoàng Kỳ Vân, Mã Sơn hôm nay tới Bắc Kinh, 4 giờ chiều Ngân hàng TW có người gọi điện tới, nói bốn người bọn họ vừa bước vào tổng bộ Ngân hàng TW.

Nghiêm Văn Giới có một tích tắc đầu óc trống rỗng, hơi lạnh chạy dọc sống lưng đâm vào tim, trước khi Ngân giám hội thành lập, Ngân hàng TW kiêm luôn chức quyền quản lý giám sát ngân hàng , bốn người kia đều là cổ đông, thành viên HĐQT của Tín Thông, bọn họ đột nhiên cùng tới Bắc Kinh, tới Ngân hàng TW vào lúc này, còn có thể đại biểu cho việc gì?

*** Ngân giám hội: Ủy ban quản lý giám sát ngân hàng.

Tín Thông là một trong hai ngân hàng thương nghiệp phi quốc hữu duy nhất toàn quốc, mục đích thành lập ban đầu là hệ thống ngân hàng cần thí nghiệm đột phá, cùng nâng đỡ kinh tế phi quốc hữu trong nước, thời kỳ sáng lập cũng suy tính chủ yếu hấp thu vốn dân doanh trong nước. Khi ấy kinh tế dân doanh Chiết Đông sôi động, Nghiêm Khoan Hòa rất có mối quan hệ và sức ảnh hưởng ở hệ thống tài chính TW, khi thành lập Tín Thông do Xây dựng Hoành Tín và 7 xí nghiệp dân doanh khác của Chiết Đông gánh phần lớn khoản đầu tư, cuối cùng xác định tổng bộ ngân hàng đặt ở Văn Chu.

Từ đầu thập niên 90, một số nhà doanh nghiệp có kiến thức siêu việt đã dần nhận thức được tác dụng chỉnh hợp sản nghiệp và huy động vốn trong phát triển tập đoàn cỡ lớn, Cảnh Thiện Học, Hoành Khắc Bân, Hoàng Kỳ Vân, Mã Sơn đều là những nhà doanh nghiệp dân doanh nổi danh trong nước khi đó, cũng tích cực tham gia việc xây dựng Tín Thông, cuối cùng bổ vốn đầu tư trở thành cổ đông.

Đối với những cổ đông này mà nói, yêu cầu của bọn họ với Tín Thông, ngoại từ nó có thể phát triển, khiến khoản đầu tư ban đầu của bọn họ phát sinh lợi ích, càng hi vọng Tín Thông có thể thu hút lượng tài chính lớn từ dân chúng để giải quyết vấn đề khát tài chính cho việc phát triển tập đoàn sản nghiệp của bọn họ.

Tài nguyên luôn có hạn, khi Nghiêm gia lợi dụng thân là cổ đông thứ nhất cùng với các cổ đông Văn Chu khống chế Tín Thông, tài nguyên của Tín Thông tất nhiên ngả về phía Hoành Tín hệ và các xí nghiệp dân doanh Văn Chu thân cận, khiến cho các cổ đông khác bất mãn và thù địch. Thế nhưng Nghiêm gia và Hoành Tín hệ nhiều năm được thế, lại liên hợp với các cổ đông khác của Văn Chu, cho nên bọn họ giận mà không dám nỏi, thêm vào Ngân hàng Tín Thông phát triển nhanh, cho nên mâu thuẫn không bị đẩy lên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.