- Tháng trước tôi theo đoàn
khảo sát của Bộ Khoa học Công nghệ đến khảo sát công viên phần mềm
Bangalore của Ấn Độ. Tôi đang nghĩ, địa phương nào ở Ấn Độ cũng lạc hậu
hơn Trung Quốc chúng ta, cơ sở giáo dục của họ kém hơn Trung Quốc, tỉ lệ nhận được giáo dục cũng kém hơn Trung Quốc, nhưng năng lực xuất khẩu
phần mềm của họ lại đạt đến quy mô 2 tỷ USD, vì sao chúng ta ngay cả một phần mười, hai phần mười người Ấn Độ cũng không đạt được?
Vương Hải Túc dõng dạc nói:
- Tôi thấy then chốt là ánh mắt của nhà đầu tư Trung Quốc quá bảo thủ,
nhìn không thấy tiềm lực to lớn của ngành phần mềm, không dám đầu tư vào ngành phần mềm...
Quốc nội vẫn đang ra sức giúp đỡ ngành phần mềm, thậm chí có thể nói
trong những năm 90, các xí nghiệp phần mềm đều được đối đãi như "vật
cưng", được hưởng các loại các loại ưu đãi -- thuế thu, nhân tài, đất
đai..vv.., nhưng lại giống như một đứa trẻ được nuông chiều từ bé, gốc
cây nôn được tận tâm che chở, ký thác kỳ vọng cao lại thủy chung chưa có trưởng thành.
Vương Hải Túc bốc phét ầm trời, đem "ngành phần mềm của Trung Quốc" biến thành mục tiêu phấn đấu của KH&CN Hải Túc, tự nhiên cổ vũ nhân tâm. Bọn Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi nghe mà ý loạn tình mê, Tịch
Nhược Lâm tự nhiên cũng vẻ mặt sùng bái nhìn bạn trai cô.
Thần sắc của Tịch Nhược Lâm lại làm cho Mông Nhạc thầm đau lòng, nhưng
Đỗ Phi lại thần sắc tự nhiên, tay bưng ly rượu, thường thường đưa cho
Trương Khác một ánh mắt.
Trong lòng Trương Khác thầm vui vẻ: Bọn Mông Nhạc, Thời Học Bân có lẽ
vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến Đỗ Phi tường tận thế nào đối với thành
phẩm của phần mềm lậu. Ngành phần mềm của quốc nội, bình cảnh lớn nhất ở nơi nào? Những người khác có thể không rõ, trong lòng Đỗ Phi lại rất
rõ.
Vương Hải Túc cũng nói trúng một vấn đề, ngành phần mềm của Trung Quốc
không đạt được phát triển, bởi vì các xí nghiệp phần mềm khuyết thiếu
tài lực để truy trì nghiên cứu & phát triển. Đỗ Phi lại thấy được
hoàn cảnh thương nghiệp ác liệt của ngành phần mềm, nguyên nhân căn bản
vẫn là người trong nước không tán thành giá trị của quyền tài sản tri
thức đối với phần mềm.
Những năm 80, các hãng điện tử hàng đầu hải ngoại vì đưa thiết bị phần
cứng vào thị trường quốc nội, đa số chọn dùng sách lược thị trường "mua
phần cứng tặng phần mềm", càng làm người trong nước tăng thêm nhận thức
về quan niệm này.
Bọn Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương nửa năm sau đã buông tha kinh doanh
ngành đạo bản. Trước đó tại Thâm Quyến thành lập đủ loại phòng làm việc, Cty Khoa học công nghệ to to nhỏ nhỏ cũng thoát ly khỏi liên lụy trên
tài vụ.
Xem như là triệt để rửa tay chậu vàng, cải tà quy chính rồi. Khỏan tài
chính kếch xù họ kiếm được từ trong ngành đạo bản cũng trở thành cơ sở
để phát triển tập đoàn địa ốc cùng ăn uống Thế Kỷ Cẩm Hồ ngày hôm nay.
Nhìn ánh mắt Đỗ Phi lấp lánh, Trương Khác cũng chỉ cười không nói lời
nào, Đỗ Phi sở dĩ nguyện ý đầu tư vào CLB Côn Trùng để phát triển hệ
thống quản lý tiệm Internet, chủ yếu vẫn là bản thân tiệm Internet Sáng
Vực có nhu cầu, còn có nữa là tài chính đưa vào tương đối hữu hạn, còn
có thể nắm được trong tay những nhân tài kỹ thuật như Thi Tân Phi.
Lại nói tiếp, đối với tiềm lực thị trường của phần mềm hệ thống quản lý
tiệm Internet, hắn cũng chưa hẳn có lòng tin lớn bao nhiêu.
Vương Hải Túc thấy được thần sắc hờ hững Trương Khác cùng Đỗ Phi, trong lòng có chút thấp thỏm bất an. Nghiêng đầu tới hỏi họ:
- Các bạn cho rằng ngành phần mềm của Trung Quốc có phải rất có tương lai hay không?
Trương Khác cười haha, không muốn nói cái gì, Đỗ Phi đã có chút thiếu kiên nhẫn, nói:
- Anh vừa nói đến phần mềm, tôi đã nghĩ đến phần mềm Kim Sơn, hình như
hai năm nay phần mềm Kim Sơn cũng không có phong quang như như trước
đây...
Năm 97, Kim Sơn biểu hiện ra vẫn rất phong quang vô hạn, nhưng những
người chân chính lý giải thị trường phần mềm đều hiểu được, công tác hai năm nay Kim Sơn làm chính là "bỏ tiền để mua danh tiếng".
Năm đó Kim Sơn bằng vào phần mềm WPS(Word office) bản DOS mà phong quang vô hạn. Sau khi Windows của Microsoft từ từ trở thành Hệ điều hành chủ
lưu, cùng với ràng buộc Office tiếng Trung đồng thời quét sạch thị
trường quốc nội, số lượng lớn bản lậu khiến cho WPS của Kim Sơn không có bất cứ ưu thế giá cả gì.
Thị trường suy thoái cựu nhanh. Kim Sơn còn phải căn cứ vào Hệ điều hành Windows mỗi một lần update mà đưa vào đại lượng nhân lực, vật lực để
tiến hành update WPS.
Cách thức ở phương diện này, những nhân tài thuần kỹ thuật như Thi Tân
Phi cũng không rõ lắm, từng trải của Mông Nhạc dù sao còn có hạn, Vương
Hải Túc thấy Đỗ Phi thoáng cái đã nói đến điểm mấu chốt, liền hiểu được
không phải dễ dàng mà đánh lừa, không có chút chân tài thực liêu là rất
khó đả động được người trước mắt, tuy nhiên ánh mắt lãnh đạm lững lờ của Trương Khác lại khiến hắn chột dạ, hắn nói:
- Cái cậu nói là thị trường phần mềm đại chúng của quốc nội, hai năm nay bởi bản lậu hoành hành, thị trường phần mềm đại chúng của quốc nội quả
thực có phần đi xuống. Nhưng tháng trước tôi có trao đổi qua với quan
viên của Bộ Khoa học Công nghệ, nghe nói quốc nội muốn tăng cường tiến
công vào phương diện bản lậu. Tôi tin tưởng thị trường này sẽ rất nhanh
đạt được cải thiện. . .
Trương Khác cười thầm: cho anh thêm 10 năm nữa, thị trường này cũng sẽ
không đạt được cải thiện căn bản. Nhưng thật sự không cần phải mở miệng
phản bác hắn, nghe hắn hình như còn có lời muốn nói.
-. . . Bởi vì nhu cầu kế toán điện toán hóa của các xí nghiệp quốc nội,
cộng thêm Chính phủ vì nâng đỡ ngành phần mềm mà đặc biệt tạo ra một số
chính sách sản nghiệp, làm cho phần mềm tài vụ của Trung Quốc có thị
trường rộng lớn. Mặt khác, các xí nghiệp quốc nội càng lúc càng chú
trọng thông tin hóa quản lý, thông tin hóa công trình, thị trường phần
mềm cấp xí nghiệp cũng đặc biệt khổng lồ. Cty Hải Túc chúng tôi đã nhìn
trúng hai điểm này, chủ yếu phát triển phần mềm ứng dụng cấp xí nghiệp.
Đương nhiên, đây vẫn chỉ là thị trường quốc nội, kém hơn so với Ấn Độ.
Thị trường hải ngoại ít nhất còn có 2 tỷ USD tiềm lực có thể khai
thác...
Vương Hải Túc cực kỳ muốn thuyết phục Đỗ Phi, Trương Khác nhận thức quan điểm của hắn.
Trương Khác cười cười, Vương Hải Túc này cũng có chút bản lĩnh mê hoặc
người, tình huống của Trung Quốc cùng Ấn Độ có thể đơn giản tương tự
sao?
Đợi sau khi sản nghiệp ngoại bao phần mềm của Trung Quốc đi đảm nhiệm,
quy mô xuất khẩu phần mềm có thể sẽ lớn hơn một chút, nhưng ngoại bao
phần mềm ngoại trừ bóc lột giá trị thặng dư sức lao động trí óc.
Đối với sự phát triển của ngành phần mềm quốc nội tới cùng có tác dụng
xúc tiến lớn thế nào? có khác gì những nhà máy dựa vào bóc lột sức lao
động đâu? Hay là nói các nhân viên phát triển phần mềm ở trong những
công ty ngoại bao phần mềm có thể nhận được bao nhiêu sự trưởng thành?
(*)qui trình ngoại bao(BPO): sử dụng các dịch vụ liên quan của các nhà
cung cấp chuyên nghiệp bên ngoài thay vì tự tổ chức cung cấp nhằm giảm
chi phí và tăng khả năng cạnh tranh cũng như khả năng tập trung phát huy những mặt mạnh của doanh nghiệp.