Lưu Bân càng tìm hiểu Trương Khác, càng nhận ra quyền thế tập trung sau lưng Cẩm Hồ lớn tới mức
người người khó ngờ tới, Tân Vu nếu dựa vào Kiến Nghiệp làm khu sản
nghiệp phụ trợ mà không có Cẩm Hồ thúc đẩy đằng sau thì khó mà tưởng
tượng được tới ngày tháng năm nào mới thành công.
Tập đoàn Đại Hưng muốn tham dự, tất nhiên phải trao đổi với Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước, thậm chí là Trương Tri Hành, nhưng nếu được Trương
Khác đồng ý trước thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.
Chuyện này liên quan tới rất nhiều phương diện, Trương Khác để Địch Đan
Thanh đại biểu Cẩm Hồ xúc tiến, nói cách khác Địch Đan Thanh có thể lấy
thân phận trợ lý tư nhân hoặc người phát ngôn của y tiếp xúc với mạng
lưới quan hệ các phía, tức là Địch Đan Thanh chính thức có địa vị đặc
thù ở Cẩm Hồ.
Lưu Bân lúc này lại nghĩ, Trương Khác và Địch Đan Thanh rốt cuộc ai sẽ
nuốt chửng ai, nam nhân có quyền thế vô thượng và nữ nhân phong tình
tuyệt sắc vĩnh viễn là nhân vật chính của thế giới này.
Dùng cơm tối xong, có được câu trả lời muốn có, Lưu Bân không ở lại trở ngại người ta làm gì, liền xuống núi trước.
Đường Thanh hết sức nhiệt tình giữ Địch Đan Thanh ở lại, Trương Khác chỉ biết khóc thầm trong lòng.
Buổi tối ngồi thuyền quay trở lại đảo, vầng trăng hơi khuyết trông như
khảm trên bầu trời lam thẫm, mặt hồ nước giống một cái gương u ám soi
bóng núi mập mờ, ngồi trên ghế ở thủy tạ, đón cơn gió nhẹ chẳng hề lạnh
của Tân Vu, Trương Khác không suy nghĩ gì hết, ôm cốc cà phê ngây ngốc
nhìn cảnh sắc mặt hồ.
- Biết ngay bạn ấy không có việc gì cứ thích ngồi ngây ra một chỗ mà,
nếu không có chị ở lại, một mình em với tên đầu heo ở lại trên đảo nhất
định buồn chết mất.
Đường Thanh véo tai Trương Khác, than vãn với Địch Đan Thanh.
Trương Khác nhe răng cười với Đường Thanh, nếu chẳng phải có Địch Đan
Thanh ở đây, chắc chắn hiện giờ nha đầu này đang được thưởng thức cái tư vị kêu vỡ hỏng chẳng ai quan tâm.
Lúc này làm gì cũng không được, dại gì đi chuốc lấy lửa vào người.
Địch Đan Thanh đi dép vài đứng trên sàn nhà, ở đây nhiệt độ cao hơn dưới chân núi một ít, cô chỉ mặc chiếc áo len mỏng bó sát người:
- Vậy thì chúng ta cứ kệ cậu ấy là được, ra hậu viện ngâm nước nóng đi.
Rồi kéo Đường Thanh đi luôn.
Trương Khác ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Địch Đan Thanh, eo nhỏ, mông
nở, đùi săn, tổ hợp thành đường cong làm lòng người xao động, phối hợp
với khuôn mặt đẹp tới mức yêu nghiệt kia, bất giác khiến y tưởng tượng
ra nếu cơ thể đó trần truồng đứng trước mặt mình sẽ mê đắm tới cỡ nào.
Trương Khác chẳng thể vô sỉ yêu cầu ba người tắm chung, đành nuốt nước
bọt, tiếp túc đần thối mặt ôm cốc cà phê nhìn ngắm triền núi đen xì xì
đằng xa.
Một lúc sau tiếng cười đùa giỡn nước của Đường Thanh và Địch Đan Thanh
truyền tới, đại khái là Đường Thanh cảm khái vì bộ ngực của Địch Đan
Thanh, rồi Địch Đan Thanh bảo cô lấy tay ra đo thử, Đường Thanh xấu hổ
vẫn đưa tay ra bóp.
Hai cô gái lại so eo với nhau, Đường Thanh còn hỏi nam nhân có thích nữ
nhân mông to không, vì mông Địch Đan Thanh rất nở nang, còn mông cô nàng vừa nhỏ lại vểnh.
Tiếp đó còn so da ai đẹp hơn, trên đảo đêm khuya tĩnh lặng, Trương Khác
hoài nghi có người ngáy ở phía bên kia đảo y cũng nghe rõ ràng, tức tối
nghĩ :" Sao nữ nhân tắm rửa lại ồn ào như thế?" Làm y bứt rứt khó chịu
vô cùng.
Trương Khác uống ực một cái hết cốc cà phê, nghĩ lấy nước đun cà phê chắc là lý do chính đáng, còn tự nói một câu:
- Phải thêm chút cà phê, không có cà phê ngồi ngoài này buồn chán quá ...
Câu này là y nói cho ma nó nghe đấy.
Đi vào phòng, Trương Khác do dự không biết ra ngoài lấy nước hay là đi
thêm vài bước, vào phòng ngủ mở cửa sổ ra nhìn trộm, đúng là tâm linh
tương thông, vừa tiến tới hai bước định rút lui cho an toàn, nhưng bị
Địch Đan Thanh từ phòng ngủ ra va phải.
- ....
Khăn tắm của Địch Đan Thanh bị Trương Khác va phải rơi xuống, Đích Đan
Thanh không nghĩ tới chuyện Trương Khác lại rảnh rỗi quanh quẩn ở cửa
phòng ngủ, cơ thể trần truồng trắng tới lóa mắt hoàn toàn phơi bày trước mặt Trương Khác.
Phản ứng đầu tiên của Địch Đan Thanh là bịt lấy miệng, ngăn tiếng thét
phát ra, tiếp theo mới nhớ ra đưa tay che ngực, giấu đi hai hai núm vú
đỏ tươi, hốt hoảng ngồi xuống nhặt khăn tắm lên.
Nhưng quá trễ rồi, tích tắc đủ Trương Khác nhìn thấy hai bầu vú vươn cao đầy ngạo nghễ, núm vú non nớt xinh xinh đáng yêu, như nụ hoa e ấp mới
chớm nở nửa thẹn thùng nửa kiêu ngạo, bao quanh nó là quầng vú hồng hào, giống như quầng sáng bao quanh mặt trắng đêm rằm.
Nhìn hai núm vú như hai nụ hồng đỏ tươi đó, Trương Khác hiểu ngay nhiều
năm qua không một nam nhân nào có may mắn thưởng thức dòng sữa ngọt ngào trong đó, trắng nõn nà như thế, lại mịn màng như thế, vừa mềm mại vừa
săn chắc, đúng là khiến tất cả nam nhân phải điên cuồng, không biết đem
so với hai cái đèn ô tô của Lý Hinh Dư thì ai hơn ai.
Địch Đan Thanh cúi xuống nhặt khăn, tiếp tới chiếc lưng ong trơn bóng
khoe sức gợi cảm vô hạn trước mặt Trước Khác, eo nhỏ nhắn vừa vòng ôm,
nhìn tiếp xuống dưới là hai cặp mông tròn căng nở nang tới mức khoa
trương, lại còn trắng vô ngần.
Địch Đan Thanh đứng dậy, kệ ánh mắt háo sắc của Trương Khác đảo khắp cơ
thể mình, hoảng loạn chỉ lo quấn khăn che lấy mình, dù quấn khăn cũng là mỹ nữ bán khóa thân, đôi chân trần trắng trẻo, móng chân hồng hồng, bầu ngực bị khăn tắm chèn ép trong lúc gấp gáp, hình như có hai chấm nhỏ
gồ lên, chẳng biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng Trương Khác biết
chắc chắn máu mình đang sôi lên, không kém gì nước suối nóng ngoài kia,
khuôn mặt đẹp tới mức yêu nghiệt mang vẻ thẹn thùng kia, nam nhân không
cuồng loạn mới lạ, trong đầu Trương Khác vang lên giọng xúi bẩy của ma
quỷ :" Sờ, sờ thử đi!"
Rõ ràng nghe thấy cô ấy đang giỡn nước với Đường Thanh ngoài kia, sao lại đột nhiên từ phòng ngủ đi ra chứ?
Trương Khác giơ cốc cà phê lên, ý bảo mình vào rót cà phê, Địch Đan
Thanh mím chặt môi, liếc mắt vào phòng ngủ, ý bảo trong đó làm gì có cà
phê mà rót, Trương Khác nhún vai cười vô lại.
Nghe thấy Đường Thanh ở hậu viện gọi, Địch Đan Thanh trừng mắt lên nhìn
Trương Khác, ánh hồng thẹn thùng trên mặt còn chưa phai, quay người đi
tới hậu viện.
Vừa rồi hốt hoảng nhặt khăn tắm, làm mép sau khăn tắm cuốn lên, lộ ra
hai cặp mông đong đưa trước mắt Trương Khác làm máu mũi y thiếu chút nữa phun cả ra, Địch Đan Thanh bước xuống bậc thang còn cẩn thân ôm ngực,
lưng khom xuống, mông chổng lên, lớp lông giữa hai chân tuy không nhiều
nhưng rất dài lộ ra hết trước mắt như mời gọi, đúng là muốn giết người
mà.
Địch Đan Thanh như có trực giác quay đầu lại, thấy Trương Khắc mắt đờ
đẫn nhìn lưng mình, mới ý thức đằng sau chưa che kín, hoảng hốt che lấy
mông bỏ chạy, suýt nữa thì vấp ngã.
Trương Khác luyến tiếc nhìn theo mãi, y trước giờ cứ nghĩ Địch Đan Thanh là cô gái cho dù trần truồng đứng trước một đám nam nhân cũng có thể
trấn định tự nhiên, không ngờ được cô cũng có lúc luống cuống bỏ chạy
như thế?
Rót một cốc cà phê quay lại ghế ngồi, nhìn ánh trăng sáng soi bóng dưới
hồ nước, chẳng hiểu sao nó lại biến thành cái mông trắng trẻo mỹ diệu
câu hồn.
Địch Đan Thanh và Đường Thanh ngâm nước rất lâu mới thay áo ngủ đi ra,
dù sao ngoài phòng thời tiết se lạnh, áo ngủ dầy che đi tất cả cảnh
xuân.
Địch Đan Thanh khôi phục vẻ tự nhiên, tựa hồ căn bản chẳng có chuyện gì
xảy ra, trước mặt Đường Thanh, ánh mắt cô nhìn Trương Khác chẳng khác gì thường ngày.
Nhưng Đường Thanh lại ôm lấy cổ Trương Khác làm nũng:
- Tiểu xấu xa, vừa rồi có định nhìn trộm không đấy hả? Cẩn thận chị Địch móc hai cái mắt háo sắc ra đấy.
Nghe Đường Thanh nói thế, Trương Khác đúng là toát hết mồ hôi lạnh, vừa
rồi cho dù Địch Đan Thanh có chọc mù mắt mình cũng là phản ứng quá sức
bình thường.
Trương Khác sặc cà phê ở cổ, ho chảy nước mắt, làm hai cô gái cười ngặt ngoẽo, chẳng tới vỗ lưng cho y.
Trước kia quan hệ đơn thuần một chút, Đường Thanh khả năng còn chui vào
lòng Trương Khác ngủ, hiện giờ có người khác tuyệt đối không để ngườ
khác biết đã ngủ cùng y, nói chi chịu ngủ cùng y, kéo Địch Đan Thanh ngủ cùng.
Có hai cô gái thiên kiều bá mị ở bên đã đành đi, vừa rồi còn bị Địch Đan Thanh kích thích như thế, Trương Khác lăn qua lật lại trên giường tới
rạng sáng mới ngủ được, chưa bao lâu đã bị Đường Thanh đánh thức bảo đi
xem mặt trời mọc, y vừa đi vừa ngủ gật còn ngã cả xuống nước.
Lúc này Trương Khác càng hoài nghi mình giữ Địch Đan Thanh bên cạnh làm
trợ lý có phải quyết định chính xác không, dù có Hứa Tư, Tạ Vãn Tình,
Đường Thanh toàn là mỹ nhân tuyệt sắc, xuân lan thu cúc mỗi người một
vẻ, nhưng năng lực kháng cự dụ hoặc của các cô gái xinh đẹp chẳng hề
tăng lên như trong tưởng tượng.