Trương Khác ở trước mặt Phó Tuấn còn có chút kiềm chế, trong mắt y, Phó Tuấn là bạn chứ không phải là cấp dưới, có Phó Tuấn đi theo, trừ Đường Thanh và Hứa Tư ra, y đi vụng trộm với cô gái khác đều dấu diếm. Hiện Phó Tuấn ngày càng tập trung cho công tác quản lý, không thường xuyên đi theo Trương Khác bôn ba khắp nơi nữa, vệ sĩ bám sát bên cạnh Trương Khác là người khác, nên Trương Khác chẳng cần né tránh gì cả. Bất kể nói thế nào, nếu như ở Perth mà cũng không thể nắm tay đi bên nhau như đôi tình nhân, chắc trong lòng Địch Đan Thanh cũng ít nhiều tủi thân.
Lúc xuống thềm, Trương Khác đi sau Địch Đan Thanh, tay đặt lên vai cô, lòng bàn tay thi thoảng chạm men theo cổ vào gò má cô, vừa để cảm thụ làn da mịn màng đó, nhưng đa phần cảm thụ giây phút nữ tính yếu mềm hiếm có của Địch Đan Thanh.
Hứa Tư ghé đầu ngoài cửa sổ xe nhìn bọn họ lại gần, mở cửa ra dịu dàng hỏi: - Sao không ở lại Hong Kong thêm vài ngày? Cô không ngờ Trương Khác tới Perth nhanh như vậy.
- Nhớ các chị mà.
Hứa Tư hơi bĩu môi: - Ở đây chẳng ai mắc lừa cậu đâu, để mấy câu này nói với các cô bé ấy.
Trong ba người chỉ có mỗi Địch Đan Thanh là có giấy phép lái xe ở Perth, tất nhiên xe do Địch Đan Thanh lái, nhìn Hứa Tư dáng vẻ lười nhác ngồi co mình ghế sau, Trương Khác mỉm cười nắm tay cô, ở Maldives hai người gần như không có cơ hội nói chuyện với nhau, đi Hong Kong, đi Singapore đều nhớ cô, đương nhiên cũng nhớ Tôn Tĩnh Mông, chỉ là cô nàng đó trốn về nhà không chịu gặp, Trương Khác đành tới Singapore xử lý nhanh công việc rồi sang Perth.
Hứa Tư muốn rụt tay lại, nhưng Trương Khác nắm chặt hơn, không để cho bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đó thoát được, Địch Đan Thanh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai người họ nắm tay nhau chỉ khẽ mỉm cười, không cảm thấy có gì khác thường, cô luôn nghĩ rằng Hứa Tư là người quan trọng nhất trong lòng Trương Khác, bởi vì Trương Khác cực kỳ xuất sắc, nhưng khi ở bên Hứa Tư thì y chỉ như một chàng trai mới thức tỉnh ý thức giới tính, đang say mê trong men tình, bình thường và ngây ngô đáng yêu. Hứa Tư lại xinh đẹp như thế, làm người ta yêu thương như thế, còn trải qua nhiều việc, Địch Đan Thanh chẳng muốn tranh giành gì hết, cô chỉ cần biết mình yêu nam nhân ngồi sau đó là đủ rồi.
Trải nghiệm kiếp trước của Trương Khác tất nhiên không một ai nghĩ tới được, Trương Khác chăm chú nhìn khuôn mặt Hứa Tư, bất giác nhớ tới chuyện cũ chưa từng xảy ra, khuôn mặt tiều tụy nhưng không che dấu được vẻ đẹp tuyệt mỹ hiện lên trước mắt.
Trương Khác cũng không muốn tỏ ra đặc biệt ngọt ngào bên cạnh Hứa Tư ở trước mặt Địch Đan Thanh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt tay Hứa Tư lên đầu gối, nhìn bông hoa đủ sắc màu nở rộ dọc bên đường, ai dám nói lúc này đang là mùa đông.
- Một tháng nữa mới chính thức là mùa xuân của Perth, khi đó mới là mùa muôn hoa khoe sắc, đây là mùa hoa đẹp nhất của Perth và Úc, đáng nhẽ hai người lúc đó mới nên tới một chuyến. Địch Đan Thanh đi dọc theo sông Thiên Ngã, miêu tả cảnh đẹp mùa hoa ở Perth cho hai bọn họ.
Sông Thiên Nga trên bàn đồ trông giống như một cái hồ lô lớn, cửa biển hẹp, bên trong rất rộng, làm người ta có cảm giác nó giống một cái hồ hơn, trung tâm thành phố Perth đứng sừng sững bên bờ sông Thiên Nga.
Địch Đan Thanh lái xe men theo sông tới thẳng hải cảng, đỗ xe ở trên đê biển, nhìn những chiếc thuyền biển dập dờn dưới ánh chiều tà, ba bọn họ ngồi trong xe ngắm mặt trời lặn, nhìn hải cảng bận rộn, nhìn đàn chim biển từ xa bay về, cảm giác như có vô số lời muốn nói ...
Vệ Lan học ở trường Đh Cordingley, cách trung tâm thành phố một đoạn đường, hôm nay trong trường có hoạt động, đến khi nửa vầng mặt trời đỏ rực chìm xuống dưới biển cô mới lái xe lên đi, vào trong xe bọn họ ngồi ngắm tịch dương. Vệ Lan ở Perth cùng Địch Đan Thanh đã sắp được một năm rồi, cô năm nay 23 tuổi, chính vào độ tuổi đẹp nhất trong đời, trừ vẻ đẹp thanh lệ tươi mát, còn mang đường cong mỹ diệu của nữ nhân trưởng thành, má vẫn hơi phính phính, vẻ đẹp trẻ con không giảm chút nào so với trước kia.
Sau khi Vệ Lan vào xe, Trương Khác liền bị đẩy lên hàng ghế trên, ba cô gái ngồi ghế dưới, đều xinh đẹp lay động lòng người, mỗi người một vẻ, ngay tịch dương ngoài kia cũng không so sánh được.
Đến khi mặt trời hoàn toàn chìm xuống mặt biển, sắc tời mờ tối, đám Trương Khác mới lái xe về chỗ ở.
Khi xe rẽ xuống dốc, gặp một đội xe sang trọng thế trận hùng tráng từ phía đối diện đi tới, trong đội xe có chiếc cắm cờ lãnh sự quán Nhật, đội xe đi qua, một chiếc Lexus trong đó chầm chậm hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra nửa khuôn mặt của Trì Tá Tú Tàng.
Trương Khác cười, hành động này của Trì Tá Tú Tàng là để Trương Khác biết hắn ở đây, một loại kiểu như gây sự, nhưng Trương Khác chưa bao giờ để ý tới kiểu gây sự này, chỉ cảm thấy có chút khác thường, thầm nghĩ chẳng lẽ tin đồn quan hệ giữa y và Lý Hinh Dư đã công khai ở Hàn Quốc, làm Trì Tá Tú Tàng không xuống thang được.
Tuy nói tập đoàn Nhật hệ từ thập nên 60 đã bắt đầu thẩm thấu vào sản nghiệp khoáng sản toàn cầu, nhưng mục đích của bọn họ là để đảm bảo nguồn cung khoáng sản cho Nhật Bản, cho nên bọn họ không có ý thức chủ động đi phá hoại chiến lược của Cẩm Hồ ở Châu Úc, tuy có kẻ sợ hãi với bố cục sản nghiệp của Cẩm Hồ ở Châu Úc, nhưng không thể ảnh hưởng tới đại cục.
Nhưng đội xe này xuất hiện ở Perth, đại biểu cho tập đoàn Nhật nhắm vào khoáng thạch ở Perth rồi, vì ở đây chẳng có tài nguyên nào khác khiết tập đoàn Nhật ra quân rầm rộ như thế.
Hiện Cẩm Hồ đầu tư quặng sắt ở Perth hoàn toàn tách rời hai xí nghiệp lớn BHP Biliton và Rino Tinto, tập đoàn Nhật lúc này chỉ muốn nhân lúc thị trường đi xuống, tăng cường thẩm thấu và khống chế hai doanh nghiệp khai khoáng lớn, sao có khả năng bắt họ bất chấp chi phí đi đàn áp Cẩm Hồ đầu tư ở Perth.
Trương Khác vòng tay sau đầu dựa vào lưng ghế, buổi chiều bay trên trời qua công trường của Cẩm Hồ, một tuyết đường sắt nối liền khu mỏ và hải cảng đã có quy mô sơ bộ, một con đường quốc lộ màu vàng đất thẳng tắp gần như chạy song song dọc đường sắt, đã thông suốt giao thông giữa suối Thánh Đản và cang Handaland, cảng nước sâu đã nhìn thấy bóng dáng, khu mỏ đang xây dựng, nhìn trên cao công nhân đi lại như đàn kiếm chăm chỉ, tiến triển hơn một năm qua đã thấy rõ ràng.
Về tới nơi ở, Địch Đan Thanh phải giữ khoảng cách với Trương Khác, có một vài tin đồn sẽ ảnh hưởng tới uy tín của cô ở Perth, đương nhiên một vài việc trong cao tầng công ty ở Perth cũng biết gì đó rồi.
Lương Quân xuống khu mỏ, vướng chuyện đột xuất tới 8 giờ tối mới quay về Perth, không chỉ Tôn Lệ tới Perth, cô đón cả cha mẹ ở huyện thành nhỏ ở phía tây sang Perth, người Hoa ở Perth không ít, lại thêm Cẩm Hồ đầu tư quy mô lớn vào đây, người Hoa càng đông hơn.
Trương Khác nghĩ cậu bị bệnh thấp khớp, mùa đông ở Hải Châu lại ấm thấp lạnh lẽo, đợi cậu nghỉ hưu rồi cũng bảo cậu tới Perth ở một thời gian.
Bữa tối ăn ở nhà Lương Quân, cha mẹ Tôn Lệ và đầu bếp chuẩn bị bữa cơm từ rất lâu, Hứa Tư tới Perth được hay ngày, hoặc ở cùng Vệ Lan, không tiếp xúc với Lương Quân, Tôn Lệ. Trong tiềm thức của cô đó là thân thích của Trương gia, cô là kẻ thứ ba, không có tư cách xuất hiện trước mặt họ.
Trương Khác tới nhà Lương Quân ăn tối, Hứa Tư do dự kéo Vệ Lan đi cùng, còn muốn kéo cả Địch Đan Thanh đi, còn không cho Trương Khác nắm tay, Trương Khác chỉ nói một tiếng "đi", rồi nửa lôi nửa kéo Hứa Tư tới nhà Lương Quân.
Hứa Tư hoảng hốt bất an, nhưng không cưỡng lại được Trương Khác, cúi gằm mặt không dám gặp ai, Lương Quân về tới nhà cởi áo khác treo lên mắc, nhìn Trương Khác nắm tay Hứa Tư, không biết phải xưng hô Hứa Tư ra sao, cười hăng hắc nói: - Cả hai tới đúng lúc quá, vừa kịp giờ ăn cơm.
Hứa Tư hoảng sợ rút mạnh tay lại, vừa hờn vừa giận trừng mắt nhìn Trương Khác, y đành chấp nhận, hỏi qua Lương Quân một vài tình hình xây dựng khu mỏ. Trong một năm qua, Cẩm Hồ đầu tư vào Tây ÚC 600 triệu USD, một năm sau sẽ còn đầu tư 600 triệu USD nữa mới có được chiếc thuyền đầu tiên vận chuyển khoáng thạch tới cảng Đông Sơn.
Đầu tư 1.2 tỷ, chỉ có thể lập nên bộ khung của khu mỏ, đường sắt, đường bộ, mỗi năm sản lượng không quá 10 triệu tấn khoáng sắt chất lượng, dàn đều chi phí ra, mỗi tấn sắt lỗ gần 12 USD, cả năm lỗ 120 triệu USD, gần như đốt sạch lợi nhuận của tập đoàn sắt thép Đông Sơn, nếu không khai thác thiết bị sẽ cũ hỏng cùng chi phí quản lý sẽ khiến Cẩm Hồ mỗi năm thua lỗ càng cao hơn.
Sản lượng phải đạt tới 40 triệu tấn mới hòa vốn, nhưng muốn đạt được sản lượng đó, cần phải đầu tư thêm 2 tỷ USD mới đủ.
Lương Quân một năm qua phụ trách quản lý công trình, tầm nhìn với bố cục sản nghiệp có chút thiếu sót, nói quan điểm của mình: - Rất nhiều người ở dưới đều không hiểu ...
Trương Khác chỉ cười, quyết sách của Cẩm Hồ khi đưa ra chuẩn bị cho khả năng lỗ vốn thời gian dài, dưới tình huống tập đoàn Nhật đã chiếm mất tiên cơ, hiếm khi gặp được thời chạm đáy của sản nghiệp, lúc này không mạnh mẽ tiến quân vào thì còn đợi tới khi nào.
Ban đêm, nước biển ngoài cửa sổ tĩnh mịch, chỉ có công trường trên ba hòn đảo gần biển thoáng tiếng động rầm rập của máy móc.
Trương Khác nằm úp trên giường trả lời email, thi thoảng ngẩng đầu nhìn Hứa Tư mặc váy ngủ lụa đứng bên cửa sổ ngắm mặt biển bên ngoài, ánh dèn nhu hòa và chất lụa càng làm làn da của cô thêm non mịn, do trong lòng ẩn chưa tâm sự xấu hổ, làn da hơi ửng hồng, không lần nào quay mặt nhìn Trương Khác.
Trương Khác vốn cho rằng Hứa Tư theo Địch Đan Thanh, thế thì y chẳng đụng được vào cô nào, không ngờ mọi người tắm rửa xong lên lầu, Địch Đan Thanh đẩy Hứa Tư và y vào phòng, nhưng làm y thống khổ là Hứa Tư không bỏ thể diện xuống được, lại đẩy y ra ngoài.
Trương Khác thiếu điều giơ tay lên trời hô lớn :" Mọi người coi tôi là cái gì đây hả?"
Vệ Lan cười ngặt ngoẽo, Địch Đan Thanh cũng ngại để Trương Khác vào phòng mình, liền kéo Vệ Lan về phòng trước, Trương Khác không tin Hứa Tư nhẫn tâm đến thế, cầm laptop xuống phòng khách tầng dưới, ngồi trên ghế sô pha trả lời thư. Mặc dù nhiệt độ mùa đông ở Perth ấm áp ơn ở Hải Châu nhiều, nhưng ban đêm nhiệt độ cũng giảm xuống còn 5 -6 độ, phòng khách lại rộng, điều hòa bật hết cũng không đủ ấm, Trương Khác mặc áo ngủ xuống phòng khách nửa tiếng, giở vờ tội nghiệp đi gõ cửa phòng Hứa Tư, nói là chỉ nằm trên giường trả lời thư thôi.
- Xong rồi. Trương Khác reo lên, nhìn chằm chằm nửa bên mặt Hứa Tư, trong mắt y, không chỗ nào của cô không đẹp, từ chiếc mũi thẳng, cánh môi hồng, chiếc cằm thon thon, đều hết sức mê người.
- Xong thì làm sao. Hứa Tư xoay người lại, chống tay bệ cửa sổ, không đi về phía Trương Khác.
Hứa Tư không đi tới, không có nghĩa là Trương Khác chịu ngồi im, y cất laptop vào ngăn kéo đầu giường, đi chân đất tới bên người Hứa Tư, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay đặt lên cặp mông tròn lẳn xoa nắn.
- Không được bắt nạt tôi. Hứa Tư nghiêm mặt lại, nhưng một giây liền phì cười, trong lòng cô rất muốn, chỉ là cảm thấy ngại ngùng, đáng lẽ hôm nay phải nhường cho Địch Đan Thanh mới đúng, cô đã chấp nhận Địch Đan Thanh là nữ nhân của Trương Khác từ lâu, thậm chí còn tán thưởng tính cách kiên cường của Địch Đan Thanh, đó là thiếu sót của cô, thậm chí còn nghĩ một nữ nhân như Địch Đan Thanh mới xứng đáng ở bên Trương Khác.
- Vậy thì chị bắt nạt em đi. Trương Khác bóp mông Hứa Tư, kéo sát bụng Hứa Tư áp lên hạ thể của mình, để cô cảm thấy mình đã khao khát thế nào, kéo cô tới giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, phủ người xuống tìm cánh môi mềm.
Điện thoại Hứa Tư đặt ở đầu giường vang lên, cô cầm lấy di động, ra hiệu Trương Khác không được lên tiếng: - Điện thoại của Đan Thanh, cậu không được lên tiếng ... Rồi ấn nút nghe, chưa nói được câu nào không ngờ Trương Khác không lên tiếng thật, xong lưỡi không chịu yên, liếm lên tai cô, đó là chỗ mẫn cảm của Hứa Tư, bị liếm một cái người tê đi quá nửa, trả lời Địch Đan Thanh giọng biến đổi.
- Tên nhóc khốn tiếp đó trong phòng cô hả? Địch Đan Thanh nhận ra giọng Hứa Tư có chút khác thường:
- Đâu có, tên nhóc đó đang ở bên ngoài trả lời email đấy. Hứa Tư dứt khoát không chịu thừa nhận, mắt trừng lên uy hiếp Trương Khác, đẩy y ra, lưỡi tách ra rồi, nhưng một tay cô lại luồn vào trong váy Hứa Tư bóp lấy bầu ngực cao vọi của cô, tay kia mò tới giữa hai chân cô nghịch ngợm, Hứa Tư chỉ muốn rên lên, vội vàng nói: - Có chuyện gì thế, có chuyện gì để mai hãy nói nhé.
- Không được cúp điện thoại ...
Địch Đan Thanh nói rõ tới mức làm Trương Khác nghe rõ ràng, làm y càng thêm phấn khích, gỡ di động khỏi tay Hứa Tư…
Địch Đan Thanh đặt tài liệu xuống, khuôn mặt ửng hồng, tiếng nam nữ hoan ái tựa như ngàn vạn con kiến bò trong lòng, cảm giác buồn buồn tê tê khiến người cô một khó chịu, vừa nãy cô chỉ nói đùa trêu Hứa Tư thôi, ai ngờ đôi gian phu dâm phụ đó không tắt điện thoại thật, mấy lần định tắt máy nhưng cái tay ra tắt điện thoại mà không được, ý chí cô bị những tiếng rên rỉ sói mòn, làm cô như con thuyền nhỏ bị cuốn phăng đi trong dòng xoáy tình dục. Tóc rối tung, chiếc ao sơ mi trắng cởi tung cúc, lộ ra áo lót đen bên trong, tay xoa bóp bầu vú không làm tịnh dục nguội đi chút nào, Địch Đan Thanh chuyển dần xuống chỗ riêng tư thần bí, ngón tay vừa chạm vào đó, người cô run lên, khoái cảm như chiều dâng nhấn chìm cô, chất lỏng ứa ra ướt ở quần lót.
Trong một căn phòng khác, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, mồ hôi đầm đìa, tiếng thở hồng hộc, tiếng rên rĩ uyển chuyển hòa cùng tiếng va chạm vẽ ra một khung cảnh ướt át không kém.
- Đồ lưu manh, vô lại, dừng, dừng lại …
Trương Khác đột nhiên nghe thấy có tiếng bảo y dừng lại, cúi xuống nhìn Hứa Tư, động tác vô tình dừng lại, chỉ thấy toàn thân cô đỏ hồng, hai mắt mơ màng, rõ ràng ý thức chìm đắm trong trận triều cường dồn dập, âm thanh đó tuyệt đối không phải do cô phát ra.
- Đan Thanh đấy .. Hứa Tư sắp tới thời khắc mấu chốt rồi, cô bất ngờ ngồi bật dậy, ôm lấy cổ Trương Khác rên siết: - Cô ấy tự làm tự chịu … kệ cô ấy đi, tôi …. tôi sắp tới rồi. Rồi chẳng đợi Trương Khác có phản ứng, như con ngựa hoang nhấp mông nhịp mạnh mẽ, miệng ré lên sung sướng!
Chẳng mấy chốc chiếc giường lớn quay cuồng, Hứa Tư mắt mắt lờ đờ mê ly, thân mình ưỡn lên, phát ra tiếng thét chói tai, sau đó lại nằm duỗi thẳng người xuống. Có người nghe trộm Hứa Tư kích thích quá mức nên đạt cao trào sớm, Trương Khác vẫn chưa thỏa mãn, nghe thấy hơi thở gấp gáp của Địch Đan Thanh truyền ra ngoài điện thoại, y muốn tới phòng Địch Đan Thanh, nhưng không biết Hứa Tư suy nghĩ thế nào, cúi đầu nhìn giai nhân gó má hồng hào, ánh mắt phơi phới xuân tình, Hứa Tư sao chẳng hiểu ý y, đẩy một cái, còn cố tình quay sang nói về phía điện thoại: - Nếu cậu không qua đó, nói không chừng tôi bị cô ấy hận cả đời.
Địch Đan Thanh nghe thấy Hứa Tư nói gì, hét lên trong điện thoại: - Tên khốn kiếp cậu đừng có mà qua đây.
Trương Khác tin lời cô mới là lạ, ngọn lửa này không dập sao được? Nhảy ngay xuống giường định ra cửa, Hứa Tư ném áo ngủ cho y, Trương Khác mới nhớ để Vệ Lan gặp phải lần nữa không hay chút nào, lấy áo ngủ quấn quanh hông làm váy, mông hở ra ngoài, thấy Hứa Tư ở sau cầm đồ muốn ném, vội chuồn ra khỏi phòng, tới phòng Địch Đan Thanh dập lửa.
Trương Khác và Địch Đan Thanh đôi nam nữ đói khát dập lửa mất nửa tiếng đồng hồ mới mỏi mệt ôm nhau ngằm ngắm biển.