Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1232: Chương 1232: Như thế cũng tốt.




Rất nhiều năm trước, một buổi chiều, Trần Ninh đi vào 1978, nhìn thấy y cũng thốt lên một câu như thế, đối diện với vận mệnh, Trương Khác nổi lên một cảm giác bất lực.

Thấy Trương Khác không có phản ứng gì, Trần Ninh đi tới gần, dùng ngón tay chọc vào vai Trương Khác, hơi ngoẹo đầu sang nhìn y: - Anh làm sao thế? Có phải không khỏe không?

Nhìn khuôn mặt ấy gần ngay trong gang tấc, tưởng chừng ngửi thấy cả mùi thơm quen thuộc trên tóc trên người cô, Trương Khác thậm chí không muốn chớp mắt, tới khi Trần Ninh xua xua tay trước mặt, mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại: - Là em à? Em muốn ra ngoài sao?

Khóe môi Trần Ninh hơi cong lên, khuôn mặt thanh lệ giống như đóa sen trắng bùng nở: - Anh còn nhớ em sao?

Nhìn nụ cười của Trần Ninh, Trương Khác ngây ra mất một giây, nhìn giày của cô: - Anh không thường xuyên buộc dép cho các cô gái đâu.

Trần Ninh cười khanh khách: - Anh đúng là một quái nhân, vừa rồi anh làm sao thế? Em làm anh giật mình nữa à?

Trương Khác dần khôi phục lại trạng thái bình thường, thuận miệng nói một cái là có ngay lời giải thích: - Anh tới nhà thím Vệ ăn cơm, tới đây rồi mới không nhớ nhà thím ấy ở đâu, đứng suy nghĩ thành ra hơi thất thần.

- Mẹ chị Vệ Lan à? Em biết nhà thím ấy ở đâu, để em dẫn anh đi. Trần Ninh vui vẻ nói: - Lần trước làm anh giật mình ngã cả xuống hồ, em còn tưởng mình đáng sợ lắm. Chị Vệ Lan là bạn học của em đấy, tiếc là chị ấy chuyển đi mất rồi, hiện giờ chị ấy có khỏe không?

- Chị ấy tới Châu Úc học rồi, mọi việc đều ổn cả. Trương Khác mỉm cười: - Chẳng lẽ không ai nói dung mạo của em có thể khiến các chàng trai choáng váng sao?

- Bóng bay dưới KTX nữ mới là danh bất hư truyền, anh là nhân vật truyền kỳ của ĐH Đông Hải đấy.

Trương Khác mặt có dầy đến mấy cũng hơi đỏ lên: - Chỉ là chút hư danh mà thôi, người khác nói xấu hủy danh dự của anh, anh cũng chẳng để trong lòng.

- Tới nơi rồi, nhà thím ấy số 3 tầng 1, em không đi cùng anh nữa. Trần Ninh chỉ nhà cho Trương Khác: - Chúng ta làm quen nhé, em là Trần Ninh. Chúc anh năm mới vui vẻ.

Trương Khác rất muốn nói:" Anh biết rồi." Nhưng nhịn lại, chỉ lịch sự đưa danh thiếp cho Trần Ninh: - Cám ơn em, chúc em năm mới nhiều niềm vui, đây là điện thoại của anh, mai anh đi rồi, hẹn gặp lại ở Kiến Nghiệp.

Nhìn bóng lưng Trần Ninh rời đi, Trương Khác đột nhiên cảm thấy, như thế này cũng tốt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau, đợi Trương Tri Hành chúc tết xong xuôi, cả nhà liền lái xe tới Kim Sơn, khác với Trương Khác, Lương Cách Trân lần đầu tiên mới tới Kim Sơn, cả nhà tụ họp xong định đi một vòng quanh Kim Sơn, trạm đầu tiên là khu công nghiệp điện tử.

Khu công nghiệp điện tử vốn do Chu Cẩn Du cùng Chính Thái, Gia Tín gây dựng lên, năm 98 vỡ đê hồ Kim Sơn, gần như bị nhấn chìm, khiến tập đoàn Gia Tín lụi bại, Chính Thái lao đao, kinh tế tỉnh Kim Sơn cũng như tỉnh Giang Nam gần như tê liệt. Tới năm 99, Cẩm Hồ đưa vào 10 dây chuyền sản xuất tinh viên từ 0.35 tới 0.25 micron, lại kéo Cao Khoa KV và Tân Nguyên tới xây dựng cơ sở sản xuất, qua hơn một năm xây dựng, dây chuyền 0.35 micron đã đi vào sản xuất, dây chuyền 0.25 micron mới sản xuất thử, đại khái tới tháng 5 mới sản xuất quy mô lớn, thực sự làm sống lại khu công nghiệp Kim Sơn này.

Lương Cách Trân mới đầu còn hứng thú hỏi con trai xây cái xí nghiệp gì, nhưng lập tức bị một đống từ ngữ không hiểu tí gì làm ù đầu, thế là mọi người vội vã kết thúc chuyến tham gia nơi này, tới hồ Kim Sơn ngắm chim. Đi qua bia tưởng niệm kháng lũ ở Kim Sơn, nhìn thấy bức tượng khắc sáu giải phóng quân khoác chặt tay nhau, khuôn mặt kiên định, mọi người liền dừng xe đi xuống, đọc bia văn tưởng niệm.

Lương Cách Trân nhớ lại trận lũ Kim Sơn năm đó Trương Khác sốt cao hôn mê, nghe Trương Khác kể chuyện về cái chết anh hùng sáu người bọn họ, tới khi tìm thấy xác rồi cả sáu người vẫn giữ chặt tay nhau, Lương Cách Trân chảy nước mắt, kéo con trai tới bên người, cứ như sợ y bất cất ngã xuống sông làm dòng nước cuốn đi.

Quay lại xe, Trương Khác nói: - Tiếc là khi đó con bị ngất xỉu, nếu không đã được trải nghiệm chuyên cơ thủ tướng rồi, đãi ngộ này người thường đâu được hưởng thụ ...

Nghe con trai mồm mép ba hoa, Lương Cách Trân mới gạt nước mặt bật cười, có điều vẫn cằn nhằn bảo Trương Khác sức khỏe là vốn liếng cách mạng, chú ý an toàn, những lời những bà mẹ khác cũng sẽ nói.

Mùa đông giá rét, đa số chim đa di cư về phương nam rồi, có điều tới hoàng hôn, chim vẫn tụ thành bầy lớn bay về hết sức tráng lệ. Mấy năm qua công tác trả đất, trả rừng cho hồ làm rất tốt, lại thành lập khu sinh thái, diện tích đất ngập nước tăng mạnh, không bị con người tàn phá, dưới sức phục hồi kinh người của tự nhiên, đàn chim bên hồ đã có quy mô không kém thời thịnh vượng mười mấy năm trước.

Sông ngòi, ao nước, đầm lầy óng ánh sắc hòng kim chiều ta, từng đàn chim lớn bay kín trời đất, phóng mắt nhìn tới, trong vòng mưới mấy dặm, đù các loại chim kết thành bầy nối tiếp nhau, làm người ta nhìn không xuể. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp làm mọi người ngây ra nhìn tới hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới khi mặt trời hoàn toàn tắt nàng, xa gần trông như mực đen vẽ, mới lên xe trở về.

Trên đường về Lương Cách Trân còn liên tục oán trách Trương Khác, có cảnh đẹp như thế mà không chịu nói cho bà trước, Tạ Vãn Tình mới giải thích vùng đất ngập nước Kim Sơn nhờ mấy năm qua chú trọng bảo vệ môi trường thiên nhiên mới có cảnh đẹp như thế, hơn nữa nhờ Thế Kỷ Cẩm Hồ xây dựng khu vảo hộ, xây chòi ngắm cảnh, mới có góc nhìn đẹp như thế, rồi hẹn Lương Cách Trân, đợi tới mùa thu, khi đàn chim đông đủ nhất, khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng xây xong, mọi người sẽ tới đó ở vài ngày.

Vì ngày mai mùng 2 Tết sẽ chính thức tới nhà Đường Học Khiêm đặt vấn đề hôn nhân của Trương Khác và Đường Thanh, cho nên tối hôm đó mọi người ở lại nhà Từ Học Bình, tất nhiên nếu là quan viên trong tỉnh sẽ phải cố kỵ chuyện này, Trương Tri Hành làm quan tỉnh ngoài, mọi người cũng biết quan hệ hai nhà thân thiết nên chẳng sợ ai nói ra nói vào.

Ăn cơm xong, Trương Khác tới thư phòng Từ Học Bình đánh cờ, Trương Tri Hành còn thương lượng chi tiết chuyện ngày mai với vợ và Tạ Vãn Tình, cho nên ở lại phòng khách nói chuyện. Từ Học Bình lớn tuổi rồi, khả năng tính toán không còn được như thời trẻ nữa, Trương Khác cũng quy củ lấn đất trên bàn cờ, mấy chục quân cờ đặt xuống, thế trận vẫn bình tĩnh.

Từ Học Bình đặt một quân cờ xuống, nói: - Nghe nói sau Tết cháu có kế hoạch đi vài nơi? Bác thấy thời gian này tốt nhất cháu đừng đi lung tung, hôm qua Quốc Hải gọi điện cho bác, Lưu Văn Đào lấy cớ cải cách quốc xĩ, lấy xem vài hồ sơ, trong đó có hồ sơ vụ án Tân Phong, Quốc Hải đoán những cái khác chỉ để che mắt, mục đích của hắn là nhắm vào vụ án Tân Phong, nên cảnh giác gọi điện cho bác. Xem ra tình hình Đông Hải không yên lặng như bề ngoài.

- Vụ án Tân Phong ạ? Vụ án này còn có gì để lật lại nữa đâu. Trương Khác sắc mặt vẫn như thường, đặt một quân trắng xuống ứng phó rồi mới nói: - Cháu thì lại nghe thấy chuyện Cát Kiến Đức hoài nghi nguồn vốn của Cẩm Hồ, đang lồng lộn lên ở Bắc Kinh.

- Cháu không lo lắng à? Từ Học Bình hỏi: - Đinh Hướng Sơn nhận tội rồi, tài sản khổng lồ trong biệt thự của hắn bị phát giác, không nhận cũng không được, còn Khương Minh Thành tới giờ vẫn kháng cáo, khó tránh khỏi có kẻ muốn giở trò.

- Có gì phải lo ạ, bọn chúng muốn tra tài chính của Cẩm Hồ chẳng lẽ còn vòng qua được bộ trưởng Diệp? Trương Khác lúc này mới chú ý hơn: - Khương Minh Thành thì kháng cáo được gì ạ? Chẳng qua muốn giảm số tiền chiếm đoạt của quốc gia, khi đó không tìm ra chứng cứ hắn giết người bịt miệng là dễ dàng cho hắn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.