Thực sự là đáng tiếc. Từ Học Bình chỉ ở Đông Hải đảm nhiệm tỉnh
trưởng hai năm, thời gian hai năm này cũng chỉ đủ cho hắn thanh trừ một
số tệ nạn trong tỉnh. Nếu như cho hắn thêm một năm tiến hành bố cục
chiến lược mới đối với sản nghiệp cao tân của tỉnh Đông Hải thì cũng sẽ
có hiệu quả sơ bộ. TW có thể sẽ giữ vững áp lực giữ hắn ở lại Đông Hải.
Trong lòng Lý Viễn Hồ nghĩ như vậy, thần sắc cũng rất bình tĩnh, nhìn chăm
chú vào Trương Khác ngồi đối diện, hai tay giao nhau đặt ở trên bàn.
La Quân nghe xong Trương Khác nói, âm thầm hưng phấn. Trước đó hắn kết
luận ý nghĩa cùng giá trị của kế hoạch Vườn Sồi càng sâu hơn hạng mục
chế tương, nhưng không nghĩ Cẩm Hồ sớm đã có kế hoạch càng to lớn hơn.
Lý Viễn Hồ nhìn Trương Khác, La Quân thì lấy khóe mắt nhìn Lý Viễn Hồ, hắn lại rất chờ mong Lý Viễn Hồ tức tối bỏ đi.
TP.Kiến Nghiệp sở hữu quản lý kinh tế cấp tỉnh, TP.Kiến Nghiệp muốn làm cái gì, cũng không cần Lý Viễn Hồ gật đầu. Trong tỉnh không phối hợp, trong
TP.Kiến Nghiệp hoàn toàn có thể tự động chế định một chiến lược mới, lại kéo theo TP.Hải Châu, vẫn có thể làm ra cục diện này.
Lý Viễn Hồ sẽ không để bản thân rơi vào cục diện bị động: Sản nghiệp ĐTDĐ quy tụ
hay chiến lược mới đều là mê hoặc khiến mình không thể cự tuyệt. Lý Viễn Hồ có thể cảm giác được vẻ hưng phấn của La Quân cùng tâm tình nóng
lòng muốn thử. Cho dù bản thân cự tuyệt cũng không có tác dụng, La Quân ở một bên nhìn chằm chằm, hắn cũng sẽ chủ động gánh lấy trọng trách.
Mặc dù lực ảnh hưởng của La Quân chỉ giới hạn trong TP.Kiến Nghiệp, nhưng
một khi TP.Kiến Nghiệp phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới có
hiệu quả, TW có thể sẽ cân nhắc trao cho chiến lược mới không gian phát
triển lớn hơn nữa. Gió thổi qua ngọn cây rì rào. Lục Văn Phu đưa tầm mắt đặt lên bản ghi chép, cũng không nhìn Lý Viễn Hồ, cũng không nhìn La
Quân, càng không nhìn Trương Khác. Lúc này hắn cảm giác được không khí
làm cho người ta có cảm giác đông lại, trong lòng nghĩ: Cẩm Hồ muốn bẻ
cái tay ngoan cố của Bộ Bưu điện để lấy tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ đầu
tiên, Trương Khác đây là muốn buộc Lý Viễn Hồ, La Quân cùng lên chiến xa Cẩm Hồ!
Trong tỉnh muốn phát triển chiến lược sản nghiệp cao tân mới cũng không thể bỏ qua một bên Cẩm Hồ. Không chỉ không thể bỏ qua,
còn phải xác định địa vị long đầu của Cẩm Hồ ở trong chiến lược mới.
Bất kể là trong tỉnh hay là TP.Kiến Nghiệp, lúc này đều vắt không ra 1 tỷ
tài chính đầu tư cho nghiên cứu & phát triển kỹ thuật trực tiếp -- 1 tỷ còn chỉ là đầu tư bảo thủ của Cẩm Hồ (cần phải là 1,2 tỷ, dự toán
200 triệu cho hạng mục thí nghiệm thông tin kỹ thuật di động tạm thời
còn chưa công bố ra bên ngoài), sau khi phương án tăng phát tịnh cấu
thành công thực thi, tài chính trong tay Cẩm Hồ càng dư dả đến mức khiến người khó có thể ngờ.
Năm 97, tài chính thu vào cấp tỉnh cộng
thêm thuế thu TW, cộng thêm thị huyện nộp lên trên của tỉnh Đông Hải dự
tính chỉ mới 7.2 tỷ mà thôi.
Năm nay tài chính tỉnh dự toán dư dả chút, cũng chẳng qua là trước khi Từ Học Bình rời chức từ Nhật Bản
tranh thủ một khoản Yên Nhật cho vay có tính chính sách. Khoản tài chính cho vay này đã có an bài, không phải ai cũng có thể tùy tiện tham ô.
Trong tỉnh cùng trong thành phố muốn tăng phí đầu tư cho nghiên cứu &
phát triển kỹ thuật cao tân, nâng cao đẳng cấp kỹ thuật sản nghiệp cao
tân của tỉnh Đông Hải, cho dù cực kỳ nghiêm túc đối với chuyện này, chỉ
dựa vào lực lượng của tự thân Chính phủ, cũng phải tích góp trước 8-10
năm mới có thể gom đủ 1 tỷ.
Kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, trong
tỉnh, trong TP.Kiến Nghiệp không quý trọng, tỉnh thị khác trong nước
thèm kế hoạch Vườn Sồi còn nhiều mà, tuyệt sẽ không chỉ thiếu một nhà
này.
- Khụ.
Lý Viễn Hồ khẽ ho một tiếng, đánh vỡ bầu yên lặng, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Văn Phu, nói:
- Thư ký trưởng Lục, anh xem ngày mai có thể tập trung mấy vị tỉnh trưởng tổ chức một Hội nghị xử lý Thường vụ thảo luận một chút chuyện này hay
không. . .
Lại hỏi La Quân:
- Vẫn là trong thành phố thảo luận trước, đưa ra một ý kiến, rồi mới đưa trong tỉnh tham khảo?
Lục Văn Phu thở chậm một hơi, vội vã lên tiếng trả lời, mặc dù đánh chết
hắn cũng không có khả năng quên đi chuyện quan trọng như thế, hắn vẫn
thận trọng nhớ kỹ chuyện này.
*********
Hội nghị trên tầng 18 của cao ốc Ngân Hạ ở Trung Hoàn Hong Kong, Tạ Hán Tịnh đứng ở trước
bức tường thủy tinh, cầm chiếc ĐTDĐ Motorola đặt bên lỗ tai, ngưng mắt
nhìn trời xanh mây nhạt ngoài cửa sổ, chăm chú nghe thanh âm bên đầu kia điện thoại. Vẻ mặt ngưng trọng, lộ ra từ trên đôi lông mày cau lại,
trên khóe môi nhếch lên. . .
- Ừm, cảm ơn thư ký Cao, ngày hôm
nay tôi vẫn chưa rời khỏi Hong Kong được. Tạ Ý ở tỉnh thành, để tôi bảo
nó buổi tối hôm nay thay tôi cảm ơn ngài. Thư ký Cao có thời gian thì
nên đưa cả nhà đến Hong Kong chơi. . .
Tạ Hán Tịnh cúp điện
thoại, đi tới trước bàn hội nghị hình trứng, đặt ĐTDĐ ở bên cạnh tư
liệu. Nhìn người khác đều nhìn hắn không nói lời nào, thản nhiên cười,
nói:
- À, tỉnh trưởng Lý cùng bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp La Quân
buổi chiều tiếp kiến Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân. Hội đàm không nghi
thức, hội đàm chỉ có thư ký trưởng Chính phủ tỉnh Lục Văn Phu đi vào dự
thính. Sau khi hội đàm chấm dứt, Lục Văn Phu thông báo ngày mai tổ chức
Hội nghị xử lý Thường vụ Chính phủ tỉnh tạm thời. . .
Trần Tịnh
đang chỉnh lý biên bản hội nghị, nghe được Tạ Hán Tịnh nói như vậy,
nghiêng đầu nhìn Tạ Hán Tịnh một cái. Mái tóc trơn bóng từ bên má như
thác nước lướt qua, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia sáng kỳ dị, trong đầu hiện ra hình tượng hào hiệp tay xỏ trong túi quần kia. Khóe miệng
cô hơi nhếch lên, lộ ra một dáng tươi cười không rõ ràng, lấy ngón tay
vuốt tóc một chút, lại tiếp tục chỉnh lý biên bản hội nghị.
- Nếu là kế hoạch Vườn Sồi, chắc sẽ kinh động đến Thành ủy Kiến Nghiệp chứ? - Tạ Kiếm Nam hỏi.
- Ừm.
Tạ Hán Tịnh gật đầu, có một số việc không cần thiết phải nói ở chỗ này.
Hắn cười cười, ánh mắt đảo qua Cát Minh Tín, Trần Gia Thiện, nói:
-
Trong khoảng thời gian này, điện tử Ái Đạt quả thật rất chói mắt, ngay
cả phó bí thư Tỉnh ủy, tỉnh trưởng của Đông Hải cũng phải dành thời gian đi tiếp kiến thanh niên kia. Khoa Vương chúng ta thực sự phải rất nỗ
lực mới có thể đuổi kịp. . .
- Thị trường trong nước tôi không
hiểu được, nhưng thị trường Đông Nam Á giao cho tôi đi. - Cát Ấm Quân
buồn bực: - Họ chỉ có chút thủ đoạn ấy, chúng ta tại thị trường Đông Nam Á vượt qua họ không phải là vấn đề. . .
- Tạ Chiêm, thị trường trong nước của mọi người cũng phải cố gắng. . .
Tạ Hán Tịnh cầm lấy bút khẽ gõ lên bàn mấy cái.
Những người ngồi quanh bàn hội nghị đều là cổ đông của Cty hải ngoại cùng
Khoa Vương. Họ đến Hong Kong là muốn trước khi ngồi xuống thảo luận,
Trần Tịnh, Tạ Chiêm chủ động đề xuất chuyện chuyển nhượng cổ phần từ Cty hải ngoại cho Cát gia.
Không thể trách Cát Minh Tín không xem
qua biện pháp của hắn. Ảnh hưởng của Diệp Trăn Dân tại Hong Kong rất
nhỏ, mà dưới cờ của tập đoàn Gia Tín có rất nhiều người đa mưu túc trí
của mình, cũng không nhận thức bi quan đối với kinh tế Đông Nam Á. Xét
đến cùng, nhận thức của hắn đối với đối thủ Cẩm Hồ này còn xa mới sâu
sắc như đám người Tạ Hán Tịnh, Tạ Kiếm Nam.
Thị trường đầu đĩa vùng Đông Nam Á và trong nước duy trì tăng trưởng mạnh
liên tục, làm cho Cát Minh Tín cũng rất chú trọng đầu tư đối với Khoa
Vương. Chính Thái, Đại Nhã cũng sẽ không cam tâm giảm bớt cổ phần tại
Khoa Vương. Nếu họ muốn giảm cổ phần kiềm giữ đối với Cty hải ngoại, đối với cha con Cát Minh Tín, Cát Ấm Quân thì không thể nghi ngờ cũng coi
như tăng cường khống chế đối với Khoa Vương. Chí ít khống chế thị trường hải ngoại ở trong tay.
Ý nguyện của song phương tương đối hợp
nhau, hợp tác giai đoạn trước cũng khá vui vẻ. Sự phát triển của Khoa
Vương mặc dù không thịnh vượng như trong dự liệu, nhưng cũng phát triển
theo phương hướng như dự định. Trải qua hiệp thương, tập đoàn Đại Nhã,
cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái đều phân biệt rút cổ phần từ Cty
hải ngoại với mức độ khác nhau. Tài chính mỗi nhà rút khỏi cũng sẽ không thu hồi, mà sẽ tăng thêm đầu tư kỹ thuật cho Khoa Vương.
Tập
đoàn Đại Nhã, cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái khoảng chừng sẽ có
60 triệu tài chính rút về nội địa, cộng thêm điện tử Gia Tín thêm 40
triệu, điện Khoa Vương sẽ nhận được đầu tư kỹ thuật 100 triệu. Khoản đầu tư này gần như có thể đuổi kịp đầu tư về kỹ thuật mở rộng đầu đĩa của
điện tử Ái Đạt.
Ngoại trừ thu mua cổ phần của tập đoàn Đại Nhã,
cá nhân Tạ Chiêm, tập đoàn Chính Thái tại hải ngoại, vì bổ sung vốn lưu
động cho Cty hải ngoại, Cát Ấm Quân còn tiến thêm một bước đổ tiền cho
Cty hải ngoại. Lần này hắn lấy danh nghĩa cá nhân bỏ ra 200 triệu, cộng
thêm điện tử Gia Tín tăng vốn đăng ký đối với bản bộ Khoa Vương, họ tổng cộng đưa ra 240 triệu, nhưng vẫn không thể thu được quyền khống chế
Khoa Vương.
Cá nhân Tạ Kiếm Nam không rút khỏi cố phẩn kiềm giữ
Cty hải ngoại, nhưng tỉ lệ cổ phần giảm bớt đến 7%, cộng thêm cổ phần
bảo lưu của tập đoàn Chính Thái cùng tập đoàn Đại Nhã, tổng cộng cổ phần kiềm giữ cũng chưa đến 15%. Thị trường hải ngoại xem như là hoàn toàn
giao cho Cát gia rồi.
Trong quá trình thảo luận tâm bình khí hòa, Tạ Hán Tịnh nhận được điện thoại của Cao Chân, thư ký của Lý Viễn Hồ
đến từ tỉnh thành. Trươc đó họ cũng biết Cẩm Hồ tiến thêm một bước công
bố chi tiết về kế hoạch Vườn Sồi, cũng biết cao tầng Cẩm Hồ sẽ cùng lãnh đạo Thành ủy Kiến Nghiệp, lãnh đạo trường đại học Đông Hải có một hoạt
động phỏng vấn. Danh dự của Cẩm Hồ sẽ nâng cao một bước. Nhưng lại không nghĩ đến Lý Viễn Hồ, La Quân sẽ đặc biệt tại đại lâu làm việc của Chính phủ tỉnh tiếp kiến Trương Khác.
Thần sắc hời hợt của Tạ Hán Tịnh quả thật có thể trấn an nhân tâm. Tình thế của Cẩm Hồ có mạnh mẽ, quả
thật cũng sẽ không làm cho Cát Minh Tín có trong tay hơn 10 tỷ tài phú
kiêng kỵ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, điện tử Gia Tín có quyết
đoán thoáng cái đưa ra 1 tỷ đầu tư cho kế hoạch Vườn Sồi sao?
Động tác của Cẩm Hồ càng lúc càng nhanh, Tạ Hán Tịnh đang suy nghĩ có nên
trước tiên hòa hoãn một chút quan hệ khẩn trương cùng Cẩm Hồ hay không?
Nhìn Tạ Kiếm Nam một cái, thấy hắn khí định thần nhàn, cũng đã dưỡng
thành công phu trấn định.
Hai bên con đường lớn của cao ốc Chính
phủ tỉnh trồng cây ngô đồng Pháp, có một chiếc xe của Bộ quản lý lâm
nghiệp dừng ở phía trước, công nhân đang buộc mình trên thang cắt tỉa
cây ngô đồng.
Trong không khí trôi nổi bụi hoa ngô đồng, Trương
Khác dị ứng với nó, vào mùa xuân ở Kiến Nghiệp rất dễ mắc phải chứng
viêm khí quản cấp tính. Nhìn bụi hoa bám đầy mặt đường, tung bay theo
gió, Trương Khác vội vàng đóng cửa xe lại.
Diệp Kiến Bân lại hưởng thụ cơn gió hơi lạnh của tháng tư ùa vào từ cửa sổ xe, cười hỏi:
- Xem như là chính thức định tại Kiến Nghiệp rồi?
- Tôi chưa từng suy nghĩ qua nơi khác ngoài Kiến Nghiệp. . .
Trương Khác mỉm cười, chỉ là người hơi cuộn tròn khi ngồi, thật sự không có gì có thể xưng với tư thái "ngạo nghễ".
Vấn đề có tính nguyên tắc xem như là cơ bản xác định rồi, chi tiết thực thi của kế hoạch Vườn Sồi cũng có thể tiến thêm một bước tiết lộ rồi chứ?
- Anh đúng là không có kiên trì.
Trương Khác cười nói:
- Lý Viễn Hồ, La Quân không quan tâm đến mấy việc nhỏ không đáng kể thế này đâu.
- Họ không quan tâm, bởi vì họ không phải là cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ. Tôi có thể không quan tâm sao?
- Được, được.
Trương Khác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần đậm hơn, nói:
- Sắp đến giờ cơm tối rồi, mọi người cùng nhau nói chuyện đi, tôi cũng
không muốn giải thích tường tận một lần cho một người, phiền phức lắm.
- Nói như vậy là cậu đã sớm định liệu trước rồi?
- Trước đó là có chút ý nghĩ, nhưng hiện tại anh muốn cải tạo cả ngõ Học Phủ, lại phải tốn không ít tế bào não của tôi.
Trương Khác cố giả ra vẻ đáng thương:
- Tôi cũng không thể để cho người khác cảm thấy là tôi đang giúp mọi
người chiếm tiện nghi trong thành phố. Tôi biết mọi người muốn chiếm
tiện nghi là không sai, nhưng cũng phải tìm mấy cái lá mà che một chút
đi chứ. . .
Trương Khác nói thì dễ, Diệp Kiến Bân vẫn biết gút mắt trong đó.
Mượn kế hoạch Vườn Sồi ôm cả ngõ Học Phủ thì không có vấn đề gì, nhưng then chốt là phải bịt miệng người khác thế nào.
- Che thế nào? - Diệp Kiến Bân ngồi dậy: - Mấy cái lá thì che thế nào?
- Lợi ích lớn nhất cùng với mâu thuẫn lớn nhất khi cải tạo ngõ Học Phủ
không phải là vấn đề di dời bồi thường cho các cửa hàng ven đường sao? - Trương Khác hỏi.
Mặc dù Ngõ Học Phủ cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng nằm ở giữa ba trường cao đẳng, mà làng đại học ở khu hồ Yến
Quy lại tụ tập tới 13-14 vạn người thuần tiêu dùng. Còn phải tính toán
cư dân ở khu vực phụ cận. Thị trường tiêu dùng khổng lồ như thế, một bộ
phận tương đối tập trung tại khu vực chật hẹp gần ngõ Học Phủ. Giá trị
địa tô có thể so với khu vực thương nghiệp ở trung tâm thành phố.
Ý đồ cải tạo ngõ Học Phủ đã đề cập đến từ hơn 2 năm trước, nhưng vẫn chậm chạp chưa quyết, chính là người tranh miếng thịt béo ở đây rất nhiều,
hơn nữa tranh rất ác liệt, ai cũng không nhượng bộ.
- Không sai, mâu thuẫn lớn nhất chính là cái này. . .
- Thế Kỷ Cẩm Hồ cùng trong thành phố hứa hẹn với các hộ và các cửa hàng
di dời bồi thường nguyên diện tích nguyên địa chỉ. Tôi nghĩ vừa có thể
ngăn chặn miệng của người khác, khi cải tạo cũng sẽ tránh được mâu thuẫn không cần thiết với các hộ di dời. . .
Năm 97, sản nghiệp địa ốc còn chưa hưng khởi, đất đai đa phần là lấy hình thức chuyển giao mà phê cho chủ thầu xây dựng. Ở trong mắt một số chủ thầu xây dựng, lợi ích
lớn nhất của hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ là kiếm được chút phí di dời
từ các cửa hàng, bán ra các cửa hàng mới sau khi xây lên với giá đắt.
Đặc biệt là giá trị cửa hàng tầng dưới chót đến kinh người, ít nhất mỗi
mét vuông cũng phải 1.4-1.5 vạn.
Hứa hẹn bồi thường cho cửa hàng
di dời nguyên diện tích nguyên địa chỉ, chính là muốn triệt để bỏ qua
phần lợi ích này, còn phải phụ thêm chi phí mở rộng nhất định.