Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1183: Chương 1183: Rắn độc cũng có quá khứ




Cát Kiến Đức siết chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn gọi điện cho Lâm Tuyết, nghe tiếng chuông reo, lão ta đang thầm tính phải nói thế nào thì một giây sau bên kia đã tắt máy.

Mặc dù Cát Kiến Đức biết rõ Lâm Tuyết đem cơ thể ra làm vốn giao dịch, nhưng điện thoại bị tắt lúc này, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu. Mặc dù biết cô ta là con rắn độc, có thể trở mặt giết người, nhưng Cát Kiến Đức vẫn muốn chiếm hữu mỹ nhân mọng nước này làm của riêng, không cho kẻ khác đụng chạm vào --- Đó là bản tính của nam nhân.

Nhưng dù sao Cát Kiến Đức không phải là chàng trai mới lớn sa vào lưới tình, đoán được lúc này Lâm Tuyết đang quằn quại rên rĩ dưới háng của tên xấu xí Thành Tấn Kiệt, lão ta không giận, thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn biến thái.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, di động của Cát Kiến Đức mới vang lên.

Cát Kiến Đức mặc dù cũng uống thuốc dương cương, nếu không chẳng cầm cự nổi một phút trong cái miệng nhỏ ẩm ướt chặt chẽ của Lâm Tuyết, lão ta vẫn thầm chửi Thành Tấn Kiệt:" Uống nhiều vào, uống chết đi."

- Muộn thế này rồi còn gọi tới, có chuyện gì thế?

Nghe giọng Lâm Tuyết có vẻ lười nhác uể oải sau khi ân ái, Cát Kiến Đức vẫn không kìm được tính trẻ con hỏi: - Có phải khó chịu vì anh phá ngang chuyện tốt của em và Thành mặt rỗ không?

- Bà đây không biết kiếm quả dưa chuột tự hầu hạ bản thân à? Có chuyện gì thì nói đi, tôi phải đi ngủ, không nhìn đồng hồ xem hiện là mấy giờ à?

Nghe vẻ bực mình của Lâm Tuyết, Cát Kiến Đức càng cảm nhận nguy cơ lúc này, thở hắt ra một hơi mới nói: - Em cũng đừng khó chịu như thế, anh có cách giải quyết nguy cơ trước mắt cho em.

- Tôi cứ khó chịu đấy, anh muốn nhử mồi tôi thì đợi tôi ngủ một giấc đã, ngày mai tôi tới tìm anh.

- Em tới ngay đi. Cát Kiến Đức không cho Lâm Tuyết mặc cả thương lượng gì hết, nói xong câu đó là cúp điện thoại, bấy giờ mới hối hận, nữ nhân này xưa nay không thể lấy lý lẽ ra mà nói, nếu cô ta tức lên, sẽ càng phản tác dụng.

Đợi rất lâu không có điện thoại gọi lại, Cát Kiến Đức lo lắm, do dự không biết có nên gọi điện lần nữa không, nhưng lại lo như thế lộ sự yếu thế của mình, sẽ làm cô ta càng trở nên vênh váo.

Cát Kiến Đức đang tiến thối lưỡng nan thì thấy cửa sổ phát sáng, đi ra cửa sổ nhìn thấy một chiếc xe đỗ trước sân, Lâm Tuyết từ trong xe thò đầu ra, vội xuống mở cửa cho cô ta vào.

- Anh đứng có lừa em nhé, nếu không em quay đầu bỏ đi luôn đấy ...

Lâm Tuyết miệng nói lời uy hiếp, nhưng mặt phơi phới xuân sắc làm người ta mê mẩn, nghe như một câu nói đùa, có điều Cát Kiến Đức biết nói chuyện không hợp là cô ta có khả năng trở mặt bỏ đi ngay. Chỉ có điều phong tình đó, dáng vẻ lả lơi đó, làm lão ta không sao nổi giận được, nắm tay cô ta đặt lên đùi, kéo người vào lòng mình, dụi đầu vào cổ Lâm Tuyết hôn hít: - Anh đã lừa em bao giờ chưa, chẳng lẽ em còn không rõ tình cảm anh dành cho em? Mấy năm qua anh luôn áy náy với chuyện đó, luôn bù đắp cho em ....

- Chuyện trước kia em quên hết rồi. Lâm Tuyết ngáp dài, nhìn khuôn mặt ngày một nhiều nếp nhăn của Cát Kiến Đức, nhạt nhẽo nói: - Nếu anh gọi em tới để ôn lại chuyện cũ, để em ngủ một giác ở đây luôn cho xong.

Cát Kiến Đức nghĩ tới chuyện cô ta vừa làm với Thành Tấn Kiệt, trong lòng kích động, cặp mông tròn trịa của Lâm Tuyết ngồi trên đùi, lập tức hạ thân có phản ứng, thấy Lâm Tuyết không có hứng thú nghe chuyện cũ, chẳng cần khúc dạo đầu, định đè cô ta ra thỏa mãn thú tính rồi nói sau.

Lâm Tuyết chỉ mặc váy, không có quần tất, thấy lão già này không kiềm nổi muốn giở trò, vội đẩy lão ta ra: - Cái váy này em thích lắm đấy, đừng có làm rách, em không có thời gian mua cái khác đâu ... Rồi đứng dậy cởi váy ra, bên trong chẳng có thứ gì, tấm thân nõn nà xuất hiện, đợi Cát Kiến Đức cuống quít lột sạch xong, đưa tay nắm lấy cái gẫy của lão, hỏi: - Rốt cuộc anh nghĩ hộ em cách gì?

- Đều tại bong bóng internet vỡ phá hoại, nói cho cùng chẳng phải vốn bị rút như nước không nguồn sao? Điện tử Hoa Hạ thành lập với trọng trách phát triển sản nghiệp công nghệ mới, em nói xem nếu anh liều thì có cách không?

Cát Kiến Đức chống người lên, nhìn Lâm Tuyết chăm chú, lão ta biết không thể để cho nữ nhân này xỏ mũi dắt đi được.

Mặt dù rất nhiều người hiểu rõ điện tử Hoa Hạ đã không còn là cái gì so với Ái Đạt nữa, nhưng trên danh nghĩa vẫn đứng đầu top 100 doanh nghiệp điện tử, so với những chuyên gia giáo sư ngồi trong thư phòng viết văn hô hào, nếu Hoa Hạ dùng hành động đầu tư thực tế bày tỏ lòng tin vào sản nghiệp internet, thậm chí trần trụi hơn, trực tiếp tiến hành đầu tư vào xí nghiệp dưới cờ Hải Túc, tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt nhà đầu tư, khiến bọn họ kích động tranh nhau mua cổ phiếu của Hải Túc.

- Đừng lừa em nhé, nếu lần này anh giúp em, em sẽ thừa nhận anh thực sự tốt với em. Lâm Tuyết thấy Cát Kiến Đức cuối cùng chịu liều rồi, phấn khích dạng chân, ra sức đẩy mông nhấp nhô, phát ra tiếng rên đốt cháy linh hồn nam nhân.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác tất nhiên không biết đêm hôm đó Cát Kiến Đức và Lâm Tuyết bàn bạc cái gì, y ngồi chuyến tàu đêm trở về Kiến Nghiệp, cùng Hứa Tư ôm nhau ngủ một giấc say sưa , tới gần ga Kiến Nghiệp mới tỉnh lại, tinh thần khỏe khoắn tỉnh táo.

Rửa mặt qua loa rồi xuống xe, ở Kiến Nghiệp còn cả đống chuyện đợi Trương Khác xử lý còn Hứa Tư thì ngồi xe về thẳng Hải Châu.

Vốn kế hoạch của Trương Khác là chiều hôm qua bay về Kiến Nghiệp, bị Tôn Chí Cương tới làm hành trình của y bị trì hoãn mất nửa ngày, xuống tàu hỏa, Trương Khác đến tòa nhà Thế Kỷ Cẩm Hồ, tham gia cuộc họp buổi sáng.

Tôn Tĩnh Hương đã đánh tiếng trước, hi vọng y bỏ thời gian ra tới dự cuộc họp này, thảo luận mục tiêu phát triển và nhiệm vụ hạch tâm của Thế Kỷ Hoa Âm trong thời gian gần.

Thế Kỷ Hoa Âm trước kia đặt tổng bộ ở Hong Kong, nhưng sau khi Trương Khác quyết định tiến quân vào sản nghiệp giải trí, đặt trọng tâm ở nội địa, tất nhiên Thế Kỷ Hoa Âm cũng chuyển tới nội địa, chỉ là công tác chuẩn bị mới được an bài xong.

Kế hoạch của Trương Khác muốn biến Thế Kỷ Hoa Âm thành một tập đoàn giải trí mang tính tổng hợp bồi dưỡng nghệ sĩ âm nhạc điện ảnh cùng người quản lý, sản xuất chương trình, khai phát sản phẩm giải trí mới, kinh doanh thiết bị phim ảnh ..

Theo nguyên tắc nắm cổ phần chéo, Thế Kỷ Hoa Âm trực tiếp nhận đầu tư theo tỉ lệ của các xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ, gom được 1 tỷ cho kế hoạch phát triển ban đầu, Tôn Tĩnh Hương vì thế có được tư cách tham dự hội nghị 29 người.

Trương Khác vào tòa nhà mới nhớ chưa ăn sáng, lên tầng thượng kiếm cốc cà phê mang tới phòng họp, Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Hương, Tiết Thạch, Hứa Duy, Tần Cương, Tôn Tĩnh Mông đều đã đợi trong phòng.

Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác tay cầm cốc cà phê đủng đỉnh đi vào, cười ha hả nói: - Xem ra "tuần trăng mật" của cậu còn thoải mái hơn của chúng tôi đấy nhỉ.

Trương Khác đi vào, đang đối diện với ánh mắt của Tôn Tĩnh Mông, nghe câu này của Diệp Kiến Bân, mày cô nàng nhướng lên, mắt trợn trừng, làm Trương Khác sặc cà phê trong họng thiếu chút nữa phun ra ngoài. Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương kết hôn xong chỉ nghỉ một tuần liền tham gia vào công tác, Trương Khác lại cùng Hứa Tư rong chơi nửa tháng mới vể.

Trương Khác lấm lét nhìn Hứa Duy, không thấy cô có phản ứng gì, đi tới bên cạnh Tôn Tĩnh Mông, kéo ghế ngồi xuống, nói lảng đi: - Tôi thoải mái chỗ nào? Ở Bắc Kinh bị hết chuyện này tới chuyện khác bám lấy .. Lát nữa tôi có chuyện trao đổi với anh đấy, tôi thông báo lão Trần, lão Tô, lão Đinh hôm nay tới Kiến Nghiệp, buổi trưa chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau.

Quả nhiên mọi người nghe thế đều nghĩ, chẳng lẽ lại sắp có hành động gì trọng đại?

Trương Khác thì vắt chân chữ ngũ, lấy tài liệu trước mắt Tôn Tĩnh Mông lật xem, cầm bút làm ra vẻ viết viết lách lách trên đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: - Họp đi, vừa rồi chẳng phải mọi người đang họp sao? Chúng ta họp tiếp.

Tôn Tĩnh Mông liếc nhìn tài liệu của mình, chỉ thấy trên đó Trương Khác viết :" Hôm qua anh nóng lòng về Kiến Nghiệp gặp em, nhưng trước khi tới sân bay bị người ta tóm lấy .. Gửi cho em bao nhiêu email, sao em không trả lời anh?"

Tôn Tĩnh Mông cướp lại tài liệu, giơ nắm đấm lên trước mặt Trương Khác: - Tôi đang giới thiệu kế hoạch với mọi người, anh lấy mất tài liệu, còn họp hành gì nữa?

Quy hoạch phát triển tiền kỳ của Thế Kỷ Hoa Âm đều thảo luận trước kia hết rồi, trọng điểm cuộc họp này liên quan đến tiết mục thi tài của Tôn Tĩnh Mông, cô mất một tháng soạn ra kế hoạch này. Trương Khác không phát biểu ý kiến gì, cuộc họp cơ bản thông qua, phương án tiến vào giai đoạn chuẩn bị.

Do trong nước còn chưa cho phép cơ cấu tư nhân đầu tư vào chương trình TV, cho nên tiết mục thi tài này phải hợp tác với ĐTH địa phương hoặc TW mới có thể tiến hành.

Khi kết thúc cuộc họp, Trương Khác không chú ý bị Tôn Tĩnh Mông nhéo cho một cái, mặc dù đau chảy nước mắt, bề ngoài vẫn tỏ ra không có việc gì, bà cô này khó ở gì đây? Hay là tới ngày đó rồi, trong tất cả những nữ nhân của y, cô nàng này khó chiều nhất.

Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Trương Á Bình trước buổi trưa đều tề tụ ở Kiến Nghiệp, do buổi chiều Đinh Hòe, Trương Á Bình buổi chiều đều có chuyện phải rời Kiến Nghiệp, nên mọi người vừa ăn trưa vừa bàn việc.

Hôm qua Tôn Chí Cương tới thăm truyền đạt rất nhiều tin tức, bất kể ông ta đã quyết liệt với Cát Kiến Đức chưa, chỉ cần Cẩm Hồ hợp tác với Liên Tấn, với lòng dạ hẹp hòi của Cát Kiến Đức, ắt sẽ không dung ông ta nữa.

Tôn Chí Cương là người thông minh, hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.

Trương Khác hẹn mọi người tới đây thảo luận làm sao giúp Liên Tấn một tay.

Tới chiều, Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông cho dù không vội rời Kiến Nghiệp cũng làm không hết việc, còn Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhàn nhã tới ngõ Học Phủ tìm quán cà phê uống trà.

- Lão già họ Cát này đúng là ngứa mắt, nếu có cơ hội lật nhào lão ta thì không nên do dự. Diệp Kiến Bân kiến nghị:

- Một con bọ chét mà thôi, mấy năm qua lão ta có uy hiếp nổi Cẩm Hồ không? Có điều con bọ chét này cứ nhảy qua nhảy lại trước mắt dù sao cũng khiến người ta khó chịu. Trương Khác cười: - Tình thế nửa cuối năm nay đã nhìn ra được bảy tám phần rồi, bất kể Tôn Chí Cương có lựa chọn ra sao, Cát Kiến Đức muốn ngồi vững ở cái ghế chưởng môn nhân của điện tử Hoa Hạ sẽ phải tốn chút tâm huyết.

- Cậu định cho con bọ chét nhảy thêm một thời gian nữa?

- Đuổi lão ta đi bây giờ thì cái tội thành tích Hoa Hạ năm nay trượt dốc sẽ do ai gánh? Trương Khác cười khẽ, y biết rõ lượng tồn kho của Liên Tấn và Đông Hưng năm nay có thể dẫn tới thua lỗ: - Muốn lão ta cuốn xéo cũng phải để lão ta gánh theo cái tội này.

Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác lắc đầu: - Nếu Cát Kiến Đức mà biết cậu suốt ngày tính kế, đặt bẫy lão ta thì lão ta chẳng có lấy một ngày yên giấc.

- Nước sau lưng lão ta rất đục, anh có biết quan hệ giữa lão ta và Lâm Tuyết ra sao không?

- Mấy tin tức này hiện giờ tôi chẳng được nghe mấy nữa, bọn họ có quan hệ gì? Diệp Kiến Bân hỏi lại:

- Tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, Lâm Tuyết là cháu gái vợ lão ta, Cát Kiến Đức mười năm trước tới Kiến Nghiệp nhậm chức, vợ lão ta không theo được, lại lo lão ta ăn vụng lung tung, nên phái Lâm Tuyết tới làm giúp việc để giám thị.

Diệp Kiến Bân cười lớn: - Làm thế khác gì đem mỡ tới miệng mèo?

- Ừ, chuyện diễn ra không có gì nằm ngoại dự liệu, mấy năm qua chúng ta cũng chỉ thấy Lâm Tuyết dùng cơ thể để dựa vào bóng mát của Cát Kiến Đức, có điều lạ cái là thời kỳ đầu cô ta sáng lập Tinh Điển rất vất vả, chứ không theo Cát Kiến Đức về Bắc Kinh lợi dụng quyền lực của lão ta vơ tiền, có lẽ khi xưa có uẩn khúc khác nữa.

- Bất kể khi xưa có uẩn khúc gì, cậu cứ nhìn việc cô ta làm những năm qua là đủ. Diệp Kiến Bân chẳng có chút thương xót nào với Lâm Tuyết: - Ý cậu là lúc này Lâm Tuyết sẽ bám lấy Cát Kiến Đức để giải quyết nguy cơ trước mắt?

- Có khả năng. Trương Khác gật đầu:

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Trung tuần tháng 9, hơi nóng ở Kiến Nghiệp đã giảm chút ít, buổi trưa đi bộ trong sân trường, bị nắng chiếu trên đầu, mũi vẫn rịn mồ hôi.

Tân sinh viên đã nhập học, học kỳ này có 3/4 tân sinh viên được an bài ở trường mới bên kia sông, ở bên trường cũ chỉ có gần 2000 tân sinh viên tham gia quân huấn.

Trương Khác đứng lại xem tân sinh viên huấn luyện ở thao trường, nhớ lại cảm thụ quân huấn kiếp trước, Đỗ Phi ở bên cạnh hơi hối hận nói: - Đáng lẽ bọn mình nên tham gia quân huấn, coi như một loại trải nghiệm cuộc đời, giờ thấy thiếu thiếu cái gì đó, không được hoàn chỉnh.

Ba năm trước vào Đh Đông Hải, Đỗ Phi bị bạn xấu rủ rê, sau đó bận làm quán nét với Mông Nhạc, nên không tham gia quân huấn.

Thấy hắn đứng nói không sợ đau lưng, Trương Khác cười đểu: - Tao nghĩ hiện mày xin trường cho quân huấn chắc trường không từ chối đâu, có cần tao nói giúp một tiếng không?

- Bỏ đi, bỏ đi, tao nói cho oai thế thôi, ai dám coi là thật tao trở mặt ngay. Đỗ Phi cười hì hì, lại nhớ ra một chuyện, cảm khái nói: - Nghe bảo trong đám tân sinh viên có nhân vật rất ghê gớm, đúng là Trường Giang sóng sau sô sóng trước, đợt sóng trước bọn mình sắp chết trên bãi cát rồi.

- Ồ, nhân vật nào mà khiến mày cảm khái thế? Trương Khác bật cười: - Nơi này là địa bàn của chúng ta, có con rồng nhỏ nào qua đây cũng phải cúi đầu xuống, mày hay dở gì thì cũng là nha nội rồi, nó dám ngông, mày dạy cho nó ngoan ngoãn ...

Đỗ Phi háy mắt nói: - Người ta là nha nội cấp phó quốc đấy, tao không dám lấy trứng chọi đá.

- Đã thấy chưa? Trương Khác nhìn ra thao trường:

- Tao mới chỉ nghe nói thôi, rảnh rỗi đâu mà đi gặp nó, thằng Xuân Minh thích thú với mấy chuyện loại này, có điều có càng hứng thú với cô em xinh tươi trong đám tân sinh viên hơn. Tuy nói Đỗ Phi giúp Chu Hiểu Lộ chuyển tới trường trung học nghệ thuật trực thuộc Học viện Âm nhạc học, song còn hứng thú với loại đề tài này: - Nó là tân sinh viên ở đây, nói không chừng trốn vào đâu đó hóng mát rồi, mặt trời thế này, ai mà muốn ra thao trường nghe người ta sai bảo.

Tiêu Xuân Minh là bạn cùng lớp thời cao trung của Trương Khác và Đỗ Phi.

Thấy Trương Khác và Đỗ Phi lúc này còn hứng thú với chuyện tranh đấu trong trường, Chu Du đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, hắn cũng có nghe tới tân sinh viên mới vào Đh Đông Hải kia, là cháu trai của Tào Binh ủy viên quốc vụ viện, do con cháu quan viên TW thường học ở Bắc Kinh, ra ngoại tỉnh học hết sức ít ỏi, nên chuyện này lan truyền khắp nơi, chỉ là thời gian qua Trương Khác chú ý tới phương diện khác, nên chẳng ai nói với y.

Đương nhiên, nếu chẳng phải Đỗ Phi nói đùa nhắc tới thì cũng chẳng ai cố ý nói chuyện này với Trương Khác, mấy năm qua, lãnh đạo TW yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, ngược lại đám nha nội địa phương trời cao hoàng đế xa lại coi trời bằng vung. Tuy Tào Binh xưa nay có tiếng tăm khá tốt, cháu trai ông ta tới Đh Đông Hải đọc sách, đáng chú ý lắm sao? Vả lại trước mặt Tào Bình, Trương Khác cũng chẳng phải hạ mình, cần gì chú ý tới cháu ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.