Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1113: Chương 1113: Suối Thánh Đản.




Cô vợ nhỏ của y vừa tắm xong, khuôn mặt mang sắc hồng khuất sau mái tóc chưa hô hết, hàng mi mềm, đôi mắt ươn ướt, quyến rũ không nói lên lời, bao mệt mỏi sau chặng đường xa của Trương Khác tan biết hết, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Đường Thanh, ghé mặt vào cổ cô hít nhẹ: - Hiện mình càng chẳng còn tâm tư xem tài liệu nữa ... Bạn thật xinh đẹp.

- Chỉ biết lừa các cô bé thôi. Đường Thanh người ngọt lịm, dựa người tới, gối đầu lên vai Trương Khác, nhìn bầu trời lấp lánh sao: - Khi vừa tới Perth, chị Đan Thanh lái xe đưa bọn mình vào sâu trong sa mạc, đi một ngày một đêm không thấy bóng người.

- Có phải là lo cô ấy bỏ lại trong sa mạc không? Trương Khác ôm cơ thể mềm mại của Đường Thanh vào lòng, hỏi đùa:

- Không được xen vào. Đường Thanh đưa tay bóp miệng Trương Khác, nói tiếp: - Phong cảnh cực đẹp, chỉ là không thấy bóng người, mới thực sự cảm giác được Perth là thành phố cô tịch. Bạn có cảm giác thế không, cuộc sống giống như một thành phố cô tịch, đi rất xa mới cũng không thấy bóng người, thi thoàng qua thành phố khác, hoặc là có khách qua thành phố của bạn, sẽ hết sức quý giá, nếu bỏ qua, thì không còn khả năng giữ lại nữa? Đầu ngẩng lên nhìn mặt y: - Người ta không phải là cô bé ngoan ngoãn chẳng hiểu gì như bạn nghĩ, người ta đủ trưởng thành rồi. Thấy tay Trương Khác lặng lẽ lần mò qua cổ áo mình, nhéo tay y: - Tư tưởng của bạn không thuần khiết được à, mình không nói chỗ đó trưởng thành.

- Chỉ cảm thấy bạn càng ngày càng mê người thôi. Trương Khác hiểu cô muốn nói gì, nhưng y không đành lòng nghe cô nói thế, hôn lên mái tóc dầy của cô: - Ngày mai tới mình tới khu mỏ Suối Thánh Đàn, bạn đi cùng mình, cảm thụ tư vị xung quanh không bóng người lần nữa nhé ...

- Ngày mai không thèm để ý tới bạn, đã hẹn Phi Dung lên hải đạo rồi. Đường Thanh đưa tay sờ má y: - Yêu bạn, cũng chẳng hề cảm thấy không vui, chỉ thấy phải hiểu bạn hơn thôi ... Không được coi mình là cô bé con.

Trương Khác biết Đường Thanh cho mình và Địch Đan Thanh cơ hội ở riêng với nhau.

Khu mỏ Suối Thánh Đản là một khu thăm dò xa thành phố Perth nhất, qua thăm dò sơ bộ, nơi đó có khả năng chính là một trong số khu mỏ sắt sung túc nhất Úc, sáng mai lái xe tới đó, không có vài ba ngày, không xem xét hết được khu thăm dò quan trọng như thế.

- Được, không coi bạn là cô bé nữa. Trương Khác quay người Đường Thanh lại, hai tay xoa nắn cặp mông săn chắc đàn hồi của cô, hỏi: - Cô bé không thể làm chuyện kia, còn chúng ta hiện giờ có thể làm không?

Đường Thanh chỉ "ưm" một tiếng, cánh mũi phập phồng, người nhũn ra trong lòng Trương Khác, không rõ là đồng ý hay là phản đối, chỉ thấy đôi mắt cô nàng lại trở nên long lanh quyến rũ mang theo tình ý miên man, mê hoặc khôn tả. Cho tới tận bây giờ dù hưởng thụ nam nữ hoan ái nhiều lần, nhưng Đường Thanh vẫn chưa biết có động tác khêu gợi nam nhân, nhưng sự ngây thơ ngượng ngùng của cô còn có tác dụng hơn bất kỳ thứ thuốc kích thích nào làm Trương Khác không sao kìm chế được nữa, kéo sát đầu Đường Thanh lại lại, miệng áp lấy đôi môi ngọt ngào căng mọng, Đường Thanh rên khẽ đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng của y, lắng nghe cảm xúc mỹ diệu khi tay trái y lẳng lặng vén mép váy ngủ của cô, thuận theo chân ngọc mò tới nơi sâu thẳm.

- Trương Khác, Trương Khác.

Nghe thấy Chỉ Đồng ở dưới lầu gọi lớn, Trương Khác và Đường Thanh vội vàng tách nhau ra, ngay tức thì nghe thấy tiếng rầm rầm trên cầu thang, ba cài đầu nhỏ nhắn thò vào.

- Bọn em ngày nào cũng ngủ cùng Đường Thanh, hôm nay tách ra không ngủ được nữa. Hai chị em Tích Dung, Tích Vũ đầu một ngoẹo trái một ngoẹo phải, đồng thanh hỏi: - Trương Khác, anh nói phải làm sao đây?

- Hay là anh chơi bài với bọn em. Chỉ Đồng giơ hai bộ tú lơ khơ từ sau lưng ra: - Ai thua mai phải tới cổng tiểu khu bắt chước tiếng chó sủa.

Trương Khác tất nhiên hận không thể xách ba tiểu nha đầu lên ném ra cửa sổ, thầm nghĩ :" Có phải bọn chúng tính chuẩn giờ tới phá đám mình không nhỉ?"

- Chúng ta không chơi với Trương Khác, nếu anh ấy chơi ăn gian chúng ta không nhìn ra thì làm sao? Tích Dung suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc với Chỉ Đồng: - Hay là gọi chị Vệ Lan qua, cùng lắm thì chị Phi Dung cũng được, thế nào các chị ấy cũng không nỡ thắng ba đứa bé bọn mình.

Trương Khác vừa xấu hổ vừa bực bội về phòng xem tài liệu tiếp, tới 11 giờ Lý Minh Du mới tới dỗ dành lừa gạt ba tiểu nha đầu đi.

Ba tiểu nha đầu vừa bị đưa đi, Trương Khác hấp tấp kéo Đường Thanh vào phòng mình, tránh cô nàng xấu hổ chạy qua ngủ với Trần Phi Dung.

Trong phòng ngủ chỉ bật mỗi chiếc đèn tường, Đường Thanh cởi váy ngủ quai đeo xuống, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót trắng tinh khôi, mông lộ ra ngoài mép quần, nằm úp lên trên chiếc giường hoa lệ, chiếc mông vừa tròn vừa vểnh, làn da trong bóng đêm ánh lên màu trắng làm máu trong người Trương Khác sôi sùng sục.

Trương Khác cúi người xuống, hai tay nắm lấy đầu gối của Đường Thanh sờ lên, sờ tới cặp mông săn chắc của cô, chầm chậm xoa nắn, ngửi hương thơm dìu dịu từ cơ thể cô truyền ra, hai ngón tay lách vào giữa hai chân, nhìn Đường Thanh không chịu nổi ngữa nằm quằn quại, làm ướt chỗ ga trải giường giữa hai chân. Lúc này mới lật tấm thân ửng hồng vì động tình của cô dậy, cặp vú tròn trịa mơn mởn như hai trái đào chín lộ ra, y từ từ khắp cơ thể thơm tho ấy, đầu lưỡi từ trán cao, trượt xuống chiếc miệng nhỏ đầy tính khiêu khích, không quên chiếc cổ thiên nga, rồi ngậm lấy nụ hoa anh đào đã săn cứng, kiêu ngạo nhô lên dưới đối tay xoa nắn của hắn… Đường Thanh khuôn mặt nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, sóng mắt ướt át mông lung như biển cả, cô bị hôn tơi ngây ngất mơ mơ hồ hồ, vẫn không quên cắn răng không phát ra tiếng rên khoái lạc…

Trương Khác miệng khô cổ khát, tách đôi đùi ngọc khép chặt của nàng ra… lúc này Đường Thanh không chịu nổi nữa, run giọng rên lên: - Tiểu Khác, bạn là đồ xấu xa, đồ xấu xa ...

- Thế có thích đồ xấu xa không? Trương Khác vừa hôn vừa đưa tay cởi quần lót của cô xuống.

- Mình là cô bé ngoan, không thích đồ xấu xa ... Đường Thanh ngây thơ nói như trong cơn mê, quần lót của cô bị Trương Khác cởi một bên, treo lủng lẳng ở bắp bàn chân, cái lưỡi xấu xa của y tiến thẳng tới vùng cỏ thơm ....

Qua cơn kích tình, Đường Thanh êm đềm đi vào giấc ngủ, Trương Khác thì tỉnh táo, nhưng tới giờ ngủ của cô vợ nhỏ rồi, chẳng thể đánh thức cô dậy nữa, yêu thương hôn lên má cô, tắt đèn trong phòng đi, nhẹ nhàng rời giường khoác áo ngủ đi ra ban công, mơ hồ thấy ban công đối diện có bóng người, không biết là Địch Đan Thanh hay Vệ Lan.

Đi ra ban công, tới gần rồi vẫn không nhìn rõ, lúc này đèn ngoài hiên sang lên, thấy Địch Đan Thanh cũng khoác áo đứng ở ban công, tay cô cầm di động đặt bên tai, bảo Trương Khác dùng di động nói chuyện với mình.

Ban công hai bên cách nhau gần 20 mét, nói nhỏ hai người đều không nghe thấy đối phương nói cái gì, nói lớn thì người làm trong cả hai biệt thự cũng nghe thấy.

- Không ngủ được à? Trương Khác lấy di động ra gọi cho Địch Đan Thanh.

- Ừ. Địch Đan Thanh gật đầu, lại nói thêm: - Nhưng mà đừng có tưởng vì tôi ghen với Đường Thanh nhé, cậu có bản lĩnh thì ăn cả hai cô bé trong nhà đi ...

Trương Khác dịu dàng nói: - Qua đó với chị nhé.

Địch Đan Thanh nhẹ nhàng từ chối: - Đừng, một lúc nữa tôi ngủ rồi, cậu mà qua, tôi còn cảm thấy cậu gây phiền toái, cậu cũng ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đấy.

Buổi sáng tỉnh lại thì không thấy Đường Thanh bên người nữa, nhìn đồng hồ đoán cô nàng chưa ngủ đẫy giấc được, quá nửa là rạng sáng lại chạy sang phòng Trần Phi Dung ngủ rồi. Ngoài phòng trời trong nắng ấm, gió mát thổi rèm cửa sổ đung đưa lay động, Trương Khác ngồi trên giường nhớ lại nội dung hôm nay phải tham quan rồi rời giường, đẩy cửa ra, thấy cửa phòng của Trần Phi Dung khép hờ, bên trong có tiếng hai cô gái nói chuyện, mở cửa thò đầu vào, thấy hai mỹ nhân đắp chăn mỏng trên người, chỉ đầu thò ra bên ngoài, hai mái tóc đen nhánh xõa trên chiếc gối trắng tinh, chẳng nhận rõ ai với ai.

Cửa sổ bay vào mùi cà phê ngào ngạt, Đường Thanh vươn cánh tay như ngó sen lên, ngáp dài: - Cơm sáng xong rồi ...

Vén chăn ra, chẳng hề có cảnh hai cơ thể ngọc ngà mặc đồ lót như Trương Khác kỳ vọng, hai cô bé đều mặc váy ngủ chỉnh tế nằm dưới chăn, Trần Phi Dung còn háy mắt với y như có ý hỏi "thất vọng không?".

"Chết mất Phi Dung cũng biến thành thế này lúc nào thế, đúng là gần mực thì đen mà!" Trương Khác vừa ngáp vừa chạy đi rửa mặt.

Ăn sáng xong Đường Thanh và Trần Phi Dung sẽ đưa ba tiểu nha đầu lên hải đảo, Trương Khác để Phó Tuấn lại chiếu cố bọn họ, y cùng Địch Đan Thanh và nhóm Lương Quân, Hoàng Minh Sinh tham tán kinh tế lãnh sự quán TQ, Cố Chí Nghị tổng giám đốc Trung Dã Châu Úc, ngồi sáu cỗ sẽ việt dã đi tiến hành khảo sát thực địa Suối Thánh Đản.

- Năm ngoái gặp nhau là lúc cuối thu ở Perth ... Cố Chí Nghị ngồi cùng xe với Trương Khác, đối diện với nhân vật truyền kỳ như thế, ông ta không vì chênh lệch tuổi tác mà sinh ra chút xem nhẹ nào: - Những lời ngài Trương nói năm ngoái ở trên bữa tiệc lãnh sự quán làm mọi người đều chấn động.

- Chắc phải nói là vừa chấn động vừa nghi ngờ chứ hả? Trương Khác xua tay: - Đó là điều khó tránh khỏi, cho dù tới giờ vẫn có người hoài nghi quyết tâm đầu tư vào khoáng nghiệp Tây Úc của chúng tôi.

Cố Chí Nghị khẳng định: - Tôi rất tin tưởng vào quyết tâm của Cẩm Hồ ....

Xuất phát từ Perth đi theo hướng bắc, dọc đường đi đều là quốc lộ cao cấp rộng rãi bằng phẳng, có thể nhìn thấy khu mỏ , tuyến vận chuyển của Rio Tinto và Phb Bilition, trừ khu sinh hoạt của các mỏ quặng ra, rất ít khi thấy chỗ nào có người ở, vùng đất rộng chừng 3 triệu kilomet vuông này, có chưa tới 2 triệu người, đâu cũng thấy vùng hoang dã, rời khỏi phạm vi khu mỏ quặng, đường đi liền trở nên lồi lõm, xóc nảy.

- Khu thăm dò Suối Thánh Đàn không nằm trên tuyến giao thông chính của Châu Úc, lúc này còn có đường cát đá mà đi, một đoạn nữa thôi là phải đi trên hoang mạc rồi ... Cố Chí Nghị tới khu thăm dò rất nhiều lần, am hiểu tình hình, chịu trách nhiệm giới thiệu tình hình đương địa cho Trương Khác. Cố Chí Nghị, thậm chí là toàn bộ cao tầng Trung Dã đều không hiểu rõ lắm về quyết định đầu tư của Cẩm Hồ, nhưng công ty thăm dò liên hợp thành lập là thuần nghiệp vụ, Cẩm Hồ cung cấp tài chính thăm dò, nghiệp vụ thăm dò thực tế do Trung Dã phái người hoàn thành, riêng phí thăm dò thu được, mỗi năm Trung Dã đã có vài triệu USD.

Đây có thể xem là vụ làm ăn lớn mà Trung Dã nhận ở ở hải ngoại, quan trọng nhất là cuối cùng Cẩm Hồ sẽ đầu tư khoáng sản ở Tây Úc với quy mô gần 1 tỷ, mặc dù việc xây cảng, đường sắt, đường bộ sẽ chiếm một bộ phận tương đối lớn, nhưng tài chính để khai thác mỏ cũng không phải nhỏ, đó là miếng thị mỡ béo ngậy trong mắt Trung Dã, nếu như thầu hết được nghiệp vụ xây dựng khai thác mỏ, có thể nói là nghiệp vụ hải ngoại lớn nhất của các xí nghiệp TW.

Đừng nói Cố Chí Nghị mà cao tầng Trung Dã cực ít khi tới Tây Úc thời gian qua cũng liên tục tới Perth khảo sát, nói cho cùng là vì nhắm vào hợp đồng hàng trăm triệu thậm chí cả tỷ USD kia.

Trọng trách xây dựng cửa cảng, đường sắt, đường bộ không phải một mình Hoành Viễn có thể gánh vác được, ắt phải hợp tác với xí nghiệp xây dựng trong nước, các xí nghiệp xây dựng quốc hữu lớn như Trung Kiến, Trung Thiết vì lấy được hợp đồng lớn của Cẩm Hồ mà hoạt động tích cực, thậm chí tích cực hỗ trợ Cẩm Hồ tiến vào Tây Úc đầu tư khoáng nghiệp.

Gần tới hoàng hôn mới đến được vùng đất chính của khu thăm dò.

Ở phía bắc vùng đất chính có một con đường nhựa hơi hẹp dài xuyên qua, Trương Khác xem tài liều, đi theo con đường đó là trấn Suối Thánh Đàn, trấn nhỏ duy nhất gần đây, suối Thánh Đàn chảy xuyên qua thị trận, uốn lượn về phía tây bắc, chảy qua hơn 400 km đổ ra biển, nói đó có tuyến đường biển nước sâu Handalan mà Cẩm Hồ nhìn trúng, gần đó có tiểu trấn cảng, dân cư sống dựa vào đánh bắt cá, quy mổ cảng rất nhỏ.

Nếu tài nguyên quặng sắt ở Suối Thánh Khê đáng khai thác, Cẩm Hồ sẽ xây dựng cảng nước sâu ở Handalan, rồi xây một tuyến đường sắt từ Suối Thánh Khê tới đó.

Trong hoang mang nhiệt độ rất cao, ngồi xe việt dã đi trên đường gió vù vù thổi qua còn dễ chịu một chút, xuống xe rồi mới cảm thụ được cái nóng mùa hè thực sự ở Tây Úc, hoàn toàn khác với ở Perth.

Nửa năm qua Cẩm Hồ thực sự làm được rất nhiều việc, sau khi lấy danh nghĩa công ty khoáng nghiệp Úc xin thăm dò khu vực gần 10 vạn mét vuông quanh đây, liền mau chóng cùng Trung Dã thành lập công ty thăm dò, kéo nhân viên thăm dò kinh nghiệm từ trong nước tới, trong đó Suối Thánh Đản là khu thăm dò trọng yếu.

Đội trưởng đội thăm dò là Hồ Mộc Kiều, Hoa Kiều ở Úc, năm 88, Trung Dã hợp tác với Tây Úc khai thác quặng sắt, Hồ Mộc Kiều là kiến trúc sư từ trong nước sang, lấy lời ông ta mà nói là sau khi sang đây lừa được cô nương người Úc là thành tựu lớn nhất.

Hồ Mộc Kiều hiện trực tiếp làm việc ở công ty thăm dò liên hợp, là quản lý kỹ thuật cốt cán.

Đoàn người Trương Khác cùng quan viên lãnh sự quán xuống xe, Hồ Mộc Kiều và các thành viên chủ chốt độ thăm dò đã đợi ngoài trời nóng nực được một lúc rồi.

Bên ngoài thời tiết khó chịu, xuống xe chẳng hàn huyên mấy liền vào thẳng phòng, điều kiện ở đây mặc dù hơi đơn giản, nhưng hay dở gì thì cũng có điều hòa, chỉ là chạy bằng máy phát điện dùng dầu, khi nào nóng bức nhất mới dùng.

- Tháng này công tác thăm dò tập trung chủ yếu ở Brookman, công tác này đã tiến hành tới hồi kết, từ kết quả hiện tại mà xét, tài nguyên ẩn chứa bên trong Suối Thánh Khê nhiều hơn dự đoán 3 - 4 trăm triệu tấn của chúng tôi, tôi dự đoán tuyệt đối không ít hơn 1 tỷ tấn, hàm lương phốt phát khá thấp .. Hồ Mộc Kiều đại biểu cho cho đội thăm dò bảo cáo thành quả thời gian qua.

Cố Chí Nghị lo Trương Khác không hiểu những từ địa chất chuyên môn, thấy nét mặt y chăm chú, không vội giải thích cho y ý nghĩa của mỏ sắt Brookman.

- Rino Tinto, Bhp Billitonkhông phải tuyên bố đã chiếm được hết những mỏ quẳng hàm lượng phốt phát thấp có thể tìm được ở phía bắc Tây Úc sao? Trương Khác nhìn tài liệu thăm dò, cười nói: - Nếu chúng ta công bố kết quả này ra chắc cao tầng hai công ty đó phải nhảy dựng lên.

Cố Chí Nghị bật cười: - Đúng là thế nào cũng làm bọn họ nhảy dựng lên, riêng trữ lượng quặng sắt gần Suối Thánh Đạt đã hơn Channar 5 lần, Cẩm Hồ xây dựng khu mỏ chính ở Suối Thánh Đản là thích hợp...

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Bóng đêm mê ly, đèn tường phát ra ánh sáng nhu hòa mờ mờ.

Địch Đan Thanh toàn thân trắng bóng không tỳ vết, trắng tới mức làm người ta hoa mắt, da dẻ trơn mịn như ngọc, cơ thể thành thục đầy đặn nằm sấp trên giường, từ vai tới eo tạo thành đường cong kinh tâm động phách, cặp mông tròn căng nhô lên một cách khoa trương, nối liền cặp đùi dài, đẹp không sao tả siết.

Vừa rồi chính ở tư thế này, Trương Khác áp lên tấm lưng như láng mịn như tơ lụa của cô, áp sát vào cặp mông tròn của cô tiến vào hoan ái, cảm nhận xúc cảm tột đỉnh cặp mông cô đem lại, nhìn khe mông mỹ lệ dụ hoặc kia ép cúc hoa màu nâu nhạt lúc ẩn lúc hiện, Trương Khác không kìm được đưa tay tách hai bờ mông cô ra, nhìn cúc hoa và nơi riêng tư hồng nhuận ướt át của cô.

Bị Trương Khác sờ mó loạn bậy, Địch Đan Thanh không chịu nổi ngữa, lắc mông gắt giọng: - Hành hạ người ta còn chưa đủ sao, muốn người chết mới vui à ... Cô ôm chiếc gối trắng muốt, bầu vú no căng áp lên gối, còn trắng còn mịn hơn gối, đầu hơi quay lại, đôi mắt mê ly, hưởng thụ dư âm sau cao trào, hàng mi dài cong hơi rung rinh, ẩn chứa linh khí vô hạn, cánh môi ướt mọng, phát tán ánh sáng dụ hoặc, cho dù cảm thấy phía dưới còn ướt át, toàn thân cô mất hết sức lực tránh đi, cũng sợ Trương Khác nhìn thấy ga trải giường ướt đẫm sẽ trêu ghẹo mình.

Nghỉ một lúc Địch Đan Thanh mới chống người dậy oán giận nói: - Tới tìm cậu bàn công việc, chẳng nói được gì đã bị cậu làm kiệt sức rồi ... Làm nũng nói: - Bế người ta vào phòng tắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.