Quan Lộ Thương Đồ

Chương 322: Chương 322: Tạ Kiếm Nam đánh úp




- Tức là chúng ta chỉ còn quyền lợi chấp nhận hay không nữa thôi sao?

Tạ Kiếm Nam ấp ủng hỏi, sắc mặt mọi người đều không dễ coi chút nào, đây là chuyện từ khi Chính Thái lớn mạnh đến nay chưa từng gặp.

Chế độ chuyển quyền sở hữu quốc xí dần kéo màn, quốc gia yêu cầu giá chuyển nhượng không được thấp hơn tài sản cố định của xí nghiệp, nhưng nhà đầu tư thường tìm mọi cách đánh giá thấp tài sản quốc hữu, sau đó mới mua.

Tạ Kiếm Nam hoàn toàn tin tưởng Cẩm Hồ có năng lực mua lấy Tân Quang bằng giá thấp nhất, cho dù có áp giá tới dưới 1000 vạn cũng không có gì là lạ.

Cái giá 3000 vạn làm hắn choáng váng, nó vượt ngoài mọi dự tính.

Tạ Hãn Tính mặt âm trầm nói:

- Thái độ của Vãn Tình làm người ta nhìn không thấu, chúng ta mất đi chủ động rồi, hai người thấy chuyện này xử lý ra sao đây? Bỏ à?

Tạ Kiếm Nam siết chặt nắm đấm, hắn biết Cẩm Hồ và Ái Đạt liên quan tới nhau rất sâu, Ái Đạt có thể thành con bò sữa siêu cấp cho Cẩm Hồ, Chính Thái hiện không còn ưu thế về tài chính nữa, chẳng lẽ từ bỏ? Tạ Kiếm Nam không cam lòng, mím môi tới trắng bệch không nói một lời.

Tạ Hán Minh trầm ngâm hỏi:

- Anh nói bỏ là bỏ lần thu mua này, hay là hoàn toàn rút khỏi Cẩm Hồ?

Tạ Hán Minh hừ một tiếng:

- Rõ ràng người khống chế thực tế đằng sau Ái Đạt và Cẩm Hồ đều cái công ty do con trai Từ Học Bình sáng lập trước kia cùng Cty Việt Tú thần bí, Cẩm Hồ ra giá càng lớn, Ái Đạt sẽ có được càng nhiều chính sách ưu đãi từ từ chính phủ, đó là biến tướng của chuyển dời lợi ích. Vãn Tình nó đã không coi mình là người nhà họ Tạ nữa rồi, chúng ta nếu còn dây dưa với bọn chúng, ở việc này, cuối cùng thua thiệt chỉ có chúng ta...

Ông ta nói ba chữ "ở việc này" rất nặng, hiển nhiên cũng không cam lòng.

- Doanh lợi của Cẩm Hồ nửa cuối năm ngoái là bao nhiêu?

Tạ Kiếm Nam chưa chịu từ bỏ.

- Trên phương án thu mua có số liệu tài vụ năm ngoái đi kèm, năm ngoài Cầm Hồ tăng thêm 3000 vạn đầu tư thiết bị xử lý nước, cho nên trên sổ sách, không lãi được một xu nào.

Tạ Hán Tĩnh càng nói mặt càng tối lại.

Năm ngoái chính Thái lấy 3000 vạn mua lấy 30% cổ phần của Cẩm Hồ, lúc này chủ động rút cổ phần, kết quả tốt nhất là lấy lại được 3000 vạn, như thế khác gì cho Cẩm Hồ vay không lãi 3000 vạn hơn nửa năm.

Nếu đánh giá một cách nghiêm túc, tài sản cố định của Cầm Hồ còn chưa tới 100 triệu, năm ngoái bọn họ đưa ra giá mua cao như vậy là muốn lợi dụng ưu thế tài chính, cùng điều kiện mua lại nhà máy giấy, từng bước chiếm đoạt cổ phần của Cẩm Hồ, không ngờ hiện mất đi ưu thế tài chính, còn việc mua lại nhà máy giấy là sợi giây thừng trói buộc bọn họ.

Tạ Kiếm Nam biết chú hai ý đã quyết, trong nước có nhiều cơ hội như vậy, sống chết bám lấy không phải là phong khách của ông ta. Lần này Tạ Hán Tĩnh gọi hai cha con hắn tới vì năm ngoái cha con hắn kiên trì mua lại cổ phần của Tạ Vãn Tình, nói cách khác đây là một lời cảnh cáo.

Tạ Kiếm Nam không phục, song đành phải giữ im lặng, buối sáng hắn nhận được điện thoại của Cát Ấm Quân, công ty thực nghiệp Gia Tín thuốc sở hữu của Cát gia ngày mai sẽ triệu tập đại hội cổ đông thảo luận một phương án mua cổ phần, đối tượng không ngờ là Cty hữu hạn Việt Tú HK, mà đại biểu pháp nhân của công ty này là Hứa Tư.

Tạ Kiếm Nam bảo Cát Ấm Quân đem tư liệu công khai chuyển cho hắn, sau khi cổ phần, Việt Tú HK sẽ có 25% cổ phần của thực nghiệp Gia Tín. Nhớ lại năm ngoài gặp Trương Khác và Hứa Tư ở Hong Kong, còn tưởng bọn họ thuần túy tới dự sinh nhật Tôn Tĩnh Mông, không ngờ có giao dịch như thế này.

Người làm ăn biết thời thế, dù không cam lòng tới đâu Tạ Kiếm Nam cũng không mất đi lý trí:

- Cho dù muốn rút toàn bộ cũng còn có nhiều chỗ phải đàm phán, cháu sẽ tới Hải Châu phụ trách việc này.

Ngày 9 tháng 3, Tạ Kiếm Nam tới Hải Châu đàm phán chuyện rút cổ phần khỏi Cẩm Hồ, đây là lần đầu tiên từ khi hắn lên đại học tham gia kinh doanh bị đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan, Chính Thái lần này mất hết thể diện.

Tất cả đều về thế của Ái Đạt quá mạnh, mùa hè năm ngoái chỉ còn là công ty không tên tuổi, nay đã nhảy vọt lên thành doanh nghiệp điện tử nổi tiếng nhất trong nước, chiếm 40% thị phần đầu đĩa, có thành tích đáng kiêu ngạo như vậy, Chính Thái không thể không né tránh.

Rời khỏi đường cao tốc, Tạ Kiếm Nam một tay giữ vô lăng, tay trái chống lên cửa sổ, nghĩ lại lời phân tích của cha mình:

- Trên tỉnh có Từ Học Bình bảo hộ, bọn họ kinh doanh ở Hải Châu vững như bàn thạch, cố xen vào là thất sách. Triệu Cẩm Vinh của tập đoàn Cẩm Thành thuộc hệ phó thị trưởng Vạn Dũng, hình như có chút va chạm với bọn chúng, có thể tận dụng được. Ngoài ra tòa nhà kia của Cẩm Thành chắc sắp xây xong rồi.

Vì thế Tạ Kiếm Nam quyết định đi tìm Triệu Cẩm Vinh trước, quay sang liếc nhìn thư ký ngồi ở ghế phụ nhắm mắt tựa hồ ngủ rồi, mặc dù dung mạo kém hơn so với Trần Tĩnh, nhưng hơn ở chỗ ngoan ngoãn nghe lời, da dẻ trắng hơn tuyết, ngực nở eo thon, cực gợi cảm.

Tạ Kiếm Nam chuyển tay lái, đưa tay luồn dưới lớp váy bó của cô thư ký, khẽ bóp một cái, đánh thức cô ta dậy:

- Uyển Tú, em liên hệ với giám đốc Triệu của Cẩm Thành cho anh, anh tới bái phỏng ông ta trước, để ông ta bảy tiệc chiêu đãi hai ta ...

Vừa sờ đùi thư ký, Tạ Kiếm Nam vừa nghĩ :" Trần Tĩnh không tới Hải Thái cũng tốt, có cả hai cô gái bên cạnh, thành chẳng ăn được cô nào."

Triệu Ti Minh nghe cha hắn nói Tạ Kiếm Nam thời thiếu niên đắc chí, tuổi còn trẻ đã hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được gia tài trăm triệu. Hắn cũng được kế thừa gia sản trăm triệu của cha, nên chẳng hâm mộ Tạ Kiếm Nam mấy, nhưng cực kỳ hâm mộ cô thư ký xinh đẹp nhu mì bên cạnh Tạ Kiếm Nam

Trong tất cả cô gái mà hắn biết, chỉ có Đường Thanh và Trần Phi Dung là xinh đẹp hơn cô gái này, nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt độc ác như sói của Trương Khác là hắn lại không rét mà run.

Triệu Ti Minh chuyện gì không giỏi chứ suy đoán lòng phụ nữ lại có chút năng khiếu, chỉ ngồi bàn tiệc một chút là nhìn ra Tạ Kiếm Nam và thư ký có quan hệ mập mờ, thầm kêu đáng tiếc, cha hắn không cho hắn tìm một cô thư ký xinh đẹp.

Tạ Kiếm Nam tới Hải Châu tìm mình đầu tiên, Triệu Cẩm Vinh lòng rất mừng, chẳng phải là ông ta thích sĩ diện hão, mà là vừa khéo có chuyện.

Trước kia ký hợp nghiệp hợp tác với Thịnh Hâm là bị áp lực từ phía chính phủ, thành ủy, địa ốc Cẩm Thành tăng tiến độ xây dựng tòa nhà Phủ Thiên, hiện công trình sắp hoàn thành, nhưng lại được cho biết trọng điểm chiến lược kinh doanh của Thịnh Hâm không còn ở trong tỉnh, hiệp nghị trước kia biến thành đống giấy lộn.

Ông ta cần tìm người khác bán tòa nhà Phủ Thiên, Hái Thái của Tạ gia đang phát triển chuỗi siêu thị điện máy trong tỉnh, thành mục tiêu lớn nhất.

Đương nhiên, trước khi bỏ hợp tác với Diệp gia, Triệu Cẩm Vinh từng nói chuyện hợp tác tương tự với Tạ Hán Minh, chỉ là chưa đi sâu thêm. Hiện còn hai ba tháng nữa toàn nhà phủ thiên sẽ hoàn thành, Triệu Cẩm Vinh hi vọng Tạ gia mau chóng hoàn thành chuyện này, mua hay thuê cũng được, ông ta mau chóng rút tiền ra còn làm hạng mục khác.

Mảnh đất có tấm bia thời Tống chẳng biết bao giờ mới giải quyết được, Cẩm Thành bị vướng 3000 vạn vào trong đó, chuyện này cũng làm Triệu Cẩm Vinh tức tối.

Ăn cơm trưa xong, Tạ Kiếm Nam cùng thư ký nghỉ ngơi trong khách sạn, sau đó theo Triệu Cẩm Vinh tới công trường tòa nhà Phủ Thiên.

Tòa nhà Phủ Thiên lúc này đã ốp xong đá cẩm thạch bên ngoài, đúng là kiến trúc sang trọng nhất Hải Châu, con đường Tiền Nhai được mở rộng, làm vị trí của nó càng trở nên ưu việt, chỉ là kiến trúc xung quanh chưa được xây dựng, trông hơi trơ trọi.

Đứng ở bãi đỗ xe sau tòa nhà Phủ Thiên, Tạ Kiếm Nam thấy khu phố cổ phía đông có vài trạch viện đang tu sửa, cửa ngõ có một tòa kiến trúc được dùng bạt bao quanh, tựa hồ có hành động không phải nhỏ, hắn hỏi:

- Phía đông có giải tỏa không ?

- Thành phố không nói là không, có điều trong thời gian ngắn chưa giải tỏa được ...

Triệu Cẩm Vinh không rõ chi tiết, nhưng đoán ra phần nào:

- Phía tây giải tỏa sinh ra vô số hộ gia đình chưa được bố trí ổn thỏa, cảm tưởng phía đông không giải tỏa nổi nữa rồi ...

Triệu Ti Minh khinh khỉnh nói:

- Sao không giải tỏa chứ ạ, lụp xụp xập xệ, trông chẳng hay ho gì, hơn nữa thành phố ra quy hoạch rồi, không thể nói sửa là sửa được.

- Tôi thấy không phải là xập xệ đâu.

Kiến thức của Tạ Kiếm Nam đương nhiên hơn hẳn Triệu Ti Minh:

- Có kẻ đang muốn mượn gió đông của Phủ Thiên đấy.

Triệu Cẩm Vinh gật đầu, có điều nhà cũ xung quanh cải tạo tu sửa, đâu phải không có lợi cho Phủ Thiên:

- Thành phố chính vì không thể tùy tiện sửa quy hoạch, cho nên không sửa ngay mà thôi.

Tạ Kiếm Nam chỉ tay vào ngõ Đan Tỉnh trước mặt, hỏi:

- Giám đốc Triệu, mấy cái trạch viện cũ xung quanh này là của ai đấy, bọn họ chắc là biết nội tình hơn ông.

- Tra rồi, nhưng không ra ai ở đằng sau, trước đó Cẩm Hồ có mua hai trạch viện trong ngõ Đan Tỉnh, trước cả khi tòa nhà Phủ Thiên, khi ấy xôn xao cả lên, đều nói Sa Điền sắp giải tỏa hết rồi, quả nhiên về sau Tây Sa Điền liền giải tỏa, Chính Thái là đại cổ đông của Cẩm Hồ mà không biết sao?

Hai tòa trạch viện trong ngõ Đan Tỉnh sớm đã chuyển sở hữu trước khi Chính Thái vào Cẩm Hồ, Tạ Kiếm Nam đương nhiên là không biết, nhưng lúc này thì hắn lưu tâm rồi:

- Hải Châu thì còn có ai biết tin sớm hơn giám đốc Triệu? Tôi thấy đó là người của Cẩm Hồ ...

Có điều tu sửa không nhanh bằng đập đi xây lại, điều này thật khó hiểu, giống việc mua Tân Quang với giá cao vậy, tâm tư của người đứng sau Việt Tú, Tạ Kiếm Nam nghĩ mãi không tháu, đó cũng là nguyên nhân mà tuy hắn không cam lòng vẫn đồng ý rút khỏi Cẩm Hồ.

Triệu Cẩm Vinh gật đầu, ông ta cũng nghi thế, có điều Cẩm Hồ trước giờ không tham gia việc khai thác địa ốc Hải Châu, nên ông ta không để ý mấy.

Tạ Kiếm Nam đi một vòng quanh tòa nhà Phủ Thiên, trong lòng cơ bản đã có quyết định:

- Hải Thái có thể thuê ba tầng đầu 8000 mét vuông, tòa nhà sắp xây xong rồi, nên bàn kỹ hơn ..

Triệu Cẩm Vinh hơi thất vọng, ông ta mong Hải Thái mua đứt luôn, hiện việc xoay vòng vốn của Cẩm Thành hơi khó.

Tạ Kiếm Nam nhìn ra, hỏi:

- Sao vậy, giám đốc Triệu có gì khó xử à?

Triệu Cẩm Vinh cười:

- Tôi và chú hai cậu quen biết nhau mười năm rồi, chẳng cần giấu nữa, nơi này mặc dù tiềm lực tăng giá rất cao, nhưng trong tay Cẩm Thành còn mảnh đất khác không thể để hoang phí được, mà ngân hàng thì khống chế khoản vay rất nghiêm.

Triệu Cẩm Vinh nói thế là thừa nhận tài chính eo hẹp cả Cẩm Thành rồi, nhưng Hải Thái làm chuỗi siêu thị điện máy, chiếm dụng tài chính rất lớn, có thể thuê được thì thuê, không tùy tiện mua bất động sản, nếu không kinh doanh không tốt, tới rút lui cũng trở nên khó khăn.

Tạ Kiếm Nam gật đầu nói:

- Giám đốc Triệu có nghe tới quyền tải sản kiểu cửa hàng chưa?

- Giám đốc Tạ du học trở về, kiến thức nhiều hơn tôi, nguyện nghe kỹ hơn.

Muốn kiềm chế Cẩm Hồ, Việt Tú thì Cẩm Thành là đối tác không tệ, Tạ Kiếm Nam cũng sẵn lòng giúp bọn họ giải quyết quẫn bách tài vụ, giải thích:

- Ba tầng đầu của Phủ Thiên là kiểu cửa hàng chỉnh thể, muốn bán hết là rất khó, cho dù Cẩm Thành muốn bán cho Hải Thái, chúng tôi cũng không thể trả được giá cao ... Ở nước ngoại có kiểu tiêu thụ cửa hàng chỉnh thể mới, là ủy thác cho doanh nghiệp tiến hành kinh doanh thống nhất, ví dụ như cho Hải Thái chúng tôi thuê mở siêu thị điện máy, nhưng quyền sở hữu lại chia thành mấy trăm phần độc lập bán đi, người đầu tư không trực tiếp kinh doanh, chỉ lấy quyền sở hữu của mình ra lấy tiền thuê và tải sản tăng giá .. Tôi thấy các ông muốn bán, có thể ước định với người đầu tư tỉ lệ tiền thuê hấp dân từ 10 - 12 %, đối với nhà đầu tư bảo thủ, nếu nhìn thấy giá trị tăng hơn lợi tức ngân hàng, lại còn có hoa hồng, chắc chắn tham gia. Chỉ cần tuyên truyền thích hợp, sẽ rất có sức hấp dẫn.

Triệu Cẩm Vinh gật gù, ý này rất hay nhưng đây là chuyện lớn cần phải suy xét kỹ hơn.

Tạ Kiếm Nam, Triệu Cẩm Vinh lên xe chuẩn bị rời đi, thấy một chiếc xe thể thao xám bạc từ con đường sườn phía đông tòa nhà Phủ Thiên rẽ vào, chiếc xe này không quá đắt giá, nhưng vừa mới xuất hiện, trong nước hẳn chưa có mấy người có.

Tạ Kiếm Nam nhìn chiếc VS 40 đi tới bên cạnh, không biết có phải là chiếc xe Tạ Tử Gia và Trần Tĩnh gặp trên đường cao tốc hay không, tên câm đó thật đáng thương, không ngờ gặp phải tiểu ma đầu Tạ Tử Gia, khi hắn thấy Trương Khác xuất hiện từ cửa sổ xe vẫy tay, lòng bất giác trầm xuống.

- Tạ lão lục, sao lại rảnh rỗi tới đây dạo thế?

Trương Khác liếc nhìn chiếc xe của Triệu Cẩm Vinh bên cạnh, nghĩ :" Tạ gia muốn hợp tác với Cẩm Thanh rồi", nói:

- Tòa nhà này không tệ, Tạ lão lục muốn tới Hải Châu mở cửa hàng à? Hoan nghênh, nhớ để một quầy cho Ái Đạt nhé ...

Nếu được, Tạ Kiếm Nam hận không thể ném tất cả đầu đĩa Ái Đạt đi thì có, nhưng hắn là người có lý trí, kinh doanh là kinh doanh, ân oán tư là ân oán tư, thậm chí hắn không can thiệp chuyện giám đốc cửa hàng tuyên truyền cho Ái Đạt, điều này làm hắn rất uất, nhưng ai bảo Hải Thái lúc này chưa làm nên trò trống gì?

Nhưng cho hắn thấy một khả năng, hắn không ngại đạp Ái Đạt xuống bùn.

- Anh lần này vẫn là đại biểu của Việt Tú sao?

- Ồ, anh nói chuyện đó hả?

Trương Khác ngoẹo đầu nói:

- Chính Thái đã quyết định chưa, chuyện nhỏ này chẳng cần nghiêm túc mở cuộc họp cổ đông thảo luận, nếu mở thì nói không chừng tôi sẽ đại biểu cho Việt Tú tham gia.

- Chúng tôi từ bỏ.

Tạ Kiếm Nam cố bình tĩnh nói:

- Bỏ tăng vốn đầu tư mua lại sao?

Trương Khác vờ hồ đồ:

- Vậy Chính Thái đồng ý cho Việt Tú điều chỉnh cổ phần?

- Chỉ một mình Việt Tú thôi sao?

Tạ Kiếm Nam mặt âm trầm, Việt Tú liền một lúc tăng 3300 vạn, sau khi điều chỉnh cổ phần, Việt Tú sẽ nắm quyền khống chế cổ phần.

Trương Khác cười, Chính Thái quen dùng ưu thế tái chính chèn ép người khác, hiện giờ bản thân gặp cảnh này chắc cay cú lắm:

- Tôi ngay tại đây đại biểu cho Việt Tú đề xuất mua lại 30% cổ phần Cẩm Hồ trong tay Chính Thái với giá 3000 vạn tiền mặt.

Tạ Kiếm Nam sắc mặt rất khó coi, xem ra bọn chúng chỉ muốn Chính Thái rút lui, hơn nữa còn không thêm một xu, 3000 vạn coi như bỏ đấy hơn nửa năm không dùng rồi, số tiền này lấy đi mở hai cửa hàng, nửa năm có thể kiếm được doanh loại 1000 vạn.

Nhưng Chính Thái có thể không rút lui sao?

Triệu Cẩm Vinh ngồi trên xe, thấy Tạ Kiếm Nam dừng lại nói chuyện với Trương Khác, không nghe thấy bọn họ nói gì, hai người này quen nhau cũng là bình thường, song nói chuyện cách cửa sổ xe, xem ra hết sức lãnh đạm.

Triệu Cẩm Vinh cũng chỉ gặp qua Trương Khác vài lần, ấn tượng sâu nhất là lần bị Phó Tuấn bóp cổ, Trương Khác đưa Mã Hải Long đi. Mặc dù chuyện đó không để lại hậu quả gì, song là lần đầu tiên Triệu Cẩm Vinh bị làm bẽ mặt từ sau khi phất lên ở Hải Châu.

Trương Khác tuy chỉ là thiếu niên nhưng sau lưng có Đường Học Khiêm, Từ Học Bình, đúng là chuyện làm người ta nản chí.

Triệu Cẩm Vinh bảo lái xe đi tới, làm ra vẻ phóng khoáng nói:

- Giám đốc Tạ cũng quen Khác thiếu gia vang danh Hải Châu sao?

Trương Khác nghe thế nghĩ, chắc là không bao lâu nữa mình thành đệ nhất ác bá Hải Châu rồi, đúng là nản, đáp cho có lệ:

- Tất nhiên quen rồi, hơn nữa còn rất quen là khác.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà Phủ Thiên nói:

- Nơi này sắp xây xong, Cẩm Thành hẳn là kiếm lớn rồi. Đi qua nhìn thấy đại sảnh rất khí phái! Tiếc là cả đại sảnh liền một thể, không dễ bán.

Triệu Cẩm Vinh đắc ý nói:

- May nhờ có giám đốc Tạ tặng lời, nơi đó định phân quyền sở hữu ra bán ..

Trương Khác liếc nhìn Tạ Kiếm Nam, xem ra hắn đúng là có vài phần kiến thức, chuyện này không tiếp tục kiềm chân Cẩm Thành được nữa, làm Trương Khác khó chịu.

Tạ Kiếm Nam định rời khỏi Phủ Thiên liền trực tiếp tới Cẩm Hồ bàn chuyện rút đầu tư, không ngờ gặp Trương Khác ở đây, hiển nhiên y không tham gia cuộc đàm phán buổi chiều, nhưng y dựa vào cái gì gì đại biểu Việt Tú mua cổ phần của Chính Thái.

Tạ Kiếm Nam không nói thêm một lời, đạp ga lái xe đi, rời bãi đỗ xe bảo thư ký lái xe, còn hắn vào xe của Triệu Cẩm Vinh:

- Giám đốc Triệu có biết rõ thông tin về Trương Khác không?

Triệu Cẩm Vinh ngạc nhiên, cảm thấy ngữ khí Tạ Kiếm Nam rất thận trọng.

- Thằng đấy có cái quái gì, chẳng qua là dựa vào trong nhà có tí quyền ra đường hống hách.

Triệu Ti Minh ngồi ở ghế trước quay đầu lại tức tối nói:

Tạ Vãn Tình là con dâu Từ gia, Chính Thái là đại cổ đông của Cẩm Hồ, nội tình Trương gia có gì, Tạ Kiếm Nam đáng lẽ phải rõ hơn họ, nhưng hắn lại thận trọng hỏi, mà chỉ đề cập tới mỗi Trương Khác, Triệu Cẩm Vinh cảm nhận được chuyện không tầm thường, nhìn con trai trấn áp, không cho hắn nói bậy.

- Y là kẻ không đơn giản, ít nhất lợi hại hơn trong suy nghĩ của mọi người nhiều.

Tạ Kiếm Nam quyết định tiết lộ chút tin tức:

- Trước kia Đường Học Khiêm có thể rửa sạch tội danh, bên ngoài đều nói là công lao của cha y, thực ra y là kẻ giở trò sau lưng, nếu không sao Đường Học Khiêm mời rươu y trước mặt mọi người?

- Không thể nào, lúc đó nó còn chưa lên cao trung mà.

Triệu Cẩm Vinh không tin.

Tạ Kiếm Nam đem bí mật vụ án Đường Học Khiêm nói ra, bao gồm chuyện Từ Chí Minh gặp tai nạn ở Hải Châu:

- Những chuyện này e Hải Châu không có mấy người biết, nếu không phải chúng tôi có chút quan hệ thân thích với Từ Học Bình thì cũng không biết ...

Vỗ vai Triệu Ti Minh:

- Còn nghĩ y chỉ dựa vào chút quyền thế trong nhà ra ngoài hống hách nữa thôi?

Hai cha con họ Triệu cứ trố mắt ra, mãi không nói gì, tới khi bị vỗ vai, Triệu Ti Minh mới nói:

- Nhưng Trương Khác ở trường ngoại trừ trốn học, ra ngoài đánh nhau, cua gái thì có làm gì hay ho đâu?

- Ồ, trước kia cậu là bạn học của Trương Khác cơ à? Kể chuyện của y ở trường cho tôi nghe xem.

Tạ Kiếm Nam hơi bất ngờ:

- Tôi hơn nó một lớp ..

Triệu Ti Minh rất miễn cưỡng đem chuyện bị Trương Khác bắt nạt ra nói, nhưng hắn biết Tạ Kiếm Nam là một khách hàng quan trọng với Triệu gia, ấp ũng mãi đem chuyện quen biết Trương Khác tới nay kể ra.

Một người chỉ nhìn thấy một mặt của Trương Khác, Tạ Kiếm Nam vốn từng là thiếu niên tự phụ, nghe Triệu Ti Minh kể Trương Khác thường xuyên trốn học, trong mắt hắn tất nhiên không phải Trương Khác đi lêu lổng với đàm lưu manh ngoài xã hội, mà rất có khả năng tham gia kinh doanh Cẩm Hồ, Ái Đạt , thế mới hợp lý.

Triệu Cẩm Vinh nói tới Thiệu Chí Cương thành viên HĐQT Cẩm Hồ có chút bối cảnh xã hội đen, Phó Tuấn người đi theo Trương Khác, trước kia đã từng là xã hội đen, hơn nữa nhân vật hạch tâm trong tầng cấp đó của bọn họ là Thịnh Thanh, truy cứu kỹ ra có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ.

Tạ Kiếm Nam biết Thịnh Thế Niên Hoa, nhưng không biết chủ nhân của nó trong giới xã hội đen Hải Châu có uy danh cao như thế. Hắn cũng gặp Thiệu Chí Cương, Phó Tuấn biết hai người này tuyệt đối khác với đám lưu manh bình thường trên xã hội.

Tạ Kiếm Nam cũng rõ Tạ Vãn Tình tuyệt đối không dính dáng gì tới loại người này, huống hồ Phó Tuấn có vẻ như là vệ sĩ riêng của Trương Khác, xem ra bọn chúng đã gây dựng lên một thế lực cứng như đá tại Hải Châu, trực tiếp đối kháng với chúng ở đây là không sáng suốt.

Tạ Kiếm Nam thở dài:

- Chỉ e phó thị trưởng Vạn rời khỏi Hải Châu vẫn là do y giở trò đằng sau.

Chuyện này Triệu Cẩm Vinh ngửi ra mùi âm mưu, nhưng nghĩ vỡ đầu không ra vấn đề, giờ thì hơi hiểu ra rồi, nhìn thẳng vào con trai:

- Trước khi mày làm chuyện khốn kiếp kia có khả năng để cho nó biết không?

- Nó làm sao mà biết được?

Triệu Ti Mình đi cãi hộ Trương Khác:

- Nhưng mà khi con giáo viên chó cái đó chặn xe của con ném chìa khóa xuống sông bị nó nhìn thấy...

- Ngu, mày nghĩ người ta ngu như mày à?

Triệu Cẩm Vinh hận không thể tát cho thằng con ngu một cái, nếu Tạ Kiếm Nam không nói dối, thì Trương Khác lần đó nhất định tận dụng cơ hội đó lật nhào Vạn Dũng, thằng con ông ta và con Vạn Dũng, có gì mà khó nhìn thấu đâu.

Tạ Kiếm Nam trầm ngâm hỏi:

- Còn có một nghi vấn là vị chủ nhiệm Hoàng đi báo cảnh sát kia, cảnh sát nghe báo xong là trực tiếp đi bắt người, sau đó mới thông báo cho phó thị trưởng Vạn, phía cảnh sát do ai phụ trách?

Triệu Cẩm Vinh khi đó đánh bài với Chu Phú Minh, tất nhiên là biết:

- Bí thư chính pháp ủy Kim Quốc Hải xin chỉ thị bí thư Chu, không thông báo cho Vạn Dũng, khi đó bí thư Chu và Vạn Dũng có xích mích, cho nên chỉ thị cho cảnh sát hành động trước ...

Tạ Kiếm Nam cười lớn:

- Giám đốc Triệu chắc là chưa biết, Kim Quốc Hải là do một tay Từ Học Bình đề bạt lên.

Vòng vo một hồi, Triệu Cẩm Vinh hiểu ra, đằng sau rất có khả năng là âm mưu nhắm vào Vạn Dũng, Vạn Dũng là con cờ Chu Phú Minh gài vào chính phủ để kiềm chế Đường Học Khiêm, Vạn Dũng bị điều đi, Chu Phú Minh không còn xen vào chuyện chính phủ được nữa, từ đó ông ta và Chu Phú Minh sinh ra rạn nứt, Chu Phú Minh trở nên lạnh nhạt với Cẩm Thành.

Đúng là cao minh, nếu không có Tạ Kiếm Nam chỉ ra quan hệ của những người đó, Triệu Cẩm Vinh có nghĩ vỡ đầu cũng không ra, quan trọng là không nhìn thấy sự tồn tại của Trương Khác.

Thiếu niên đó thực sự có tác dụng lớn thế sao? Triệu Cẩm Vinh nghi hoặc nhìn Tạ Kiếm Nam, Tạ Vãn Tình là người của Tạ gia, hắn đâu có lý do gì chỉ điểm cho mình.

Tạ Kiếm Nam mừng húm, chuyến đi Hải Châu này không uổng phí, đào ra được kẻ thù lớn của Trương Khác, mà Triệu Cẩm Vinh là địa đầu xà ở Hải Châu.

Muốn lấy được tín nhiệm của Triệu Cẩm Vinh, tất nhiên không thể che giấu ân oán giữa hắn và Trương Khác:

- Tạ gia chúng tôi và Từ Học Bình không hòa hợp lắm, những năm qua Chính Thái chẳng có được ích lợi gì từ chỗ ông ta. Tạ Vãn Tình từ được gả từ nhà họ Tạ chúng tôi đi, nhưng cũng có chút mâu thuẫn nhỏ, mấy năm qua chị ta xa lánh Tạ gia rồi, không coi mình là người Tạ gia nữa. Không giấu gì giám đốc Triệu, Chính Thái năm ngoái mua 30% cổ phần của Cẩm Hồ, giờ bị ép rút vốn.

- Sao thế được, Chính Thái lớn như vậy, Cẩm Hồ đâu đã đáng gì?

Triệu Cẩm Vinh lần nữa lại kinh ngạc:

- Nếu Cẩm Hồ và Ái Đạt là một thì sao?

- Cái gì?

Triệu Cẩm Vinh không nghĩ nhiều như vậy, trước đó ông ta không nghiêm túc coi Cẩm Hồ là đối thủ của Cẩm Thành.

- A, rất có khả năng.

Triệu Ti Minh nhớ ra một chuyện:

- Lần trước con đi khảo sát nhà máy đúc Nguyên Đông, gặp Trương Khác đi cùng với người của Ái Đạt, thái độ rất ngông nghênh, tổng giám đốc của Ái Đạt còn không nói nhiều bằng nó. Về sau giám đốc nhà máy đúc không đồng ý đem bán linh kiện cung cấp cho Ái Đạt bán cho chúng ta.

- Cẩm Thành định sản xuất đầu đĩa à?

Tạ Kiếm Nam rất bất ngờ?

- Ừm, Cẩm Thành có nhà máy điện tử, quy mô không lớn, thằng nhãi này ở trường học toàn sinh sự, nên để nó tới đó quản lý. Cũng có vài nhà máy Hải Châu bắt chước Ái Đạt ...

Triệu Cẩm Vinh nói rất thản nhiên, chung kẻ thù là một chuyện, còn bị người ta lợi dụng là chuyện khác, Chính Thái e nhiều năm qua chưa bao giờ thua thiệt gì, giờ bị nuốt trái đắng bởi Cẩm Hồ, Ái Đạt chắc chắn ghi hận trong lòng.

Bất kể Đường Học Khiêm trên thành phố, Thịnh Thanh ở xã hội đen, đều làm Cẩm Hồ, Ái Đạt đứng vững ở Hải Châu rồi, lúc này nếu để thằng nhóc nhà họ Tạ này khích bác giở trò với Cẩm Hồ Ái Đạt, chẳng may để chúng nắm được thóp là không thể thoát thân được.

Tạ Kiếm Nam thấy lúc này Triệu Cẩm Vinh tỏ ra bình thản như không, thầm mắng :" Đồ gian xảo" Hiển nhiên Triệu Cẩm Vinh không dễ bị xúi bẩy.

Dù sao trên đời này quan trọng nhất là bảo tổn được bản thân là phát tài. Làm ăn mà thôi, dù sau lưng có hận đối phương tới muốn ăn tươi nuốt sống, gặp mặt vẫn phải tươi cười khách sáo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.