Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Thủ trưởng, bên ngoài có người ạ!Người đàn ông trung niên thử thay đổi sự nhẫn nại. Y dự tính một lúc rồi nhất thời chợt có ý nghĩ, vừa hay dùng sự việc khác đánh lạc hướng, để việc người thanh niên hôm nay tới đánh cờ trôi vào dĩ vãng.- Tai tôi không điếc, biết bên ngoài có người rồi!Ông lão tức giận nói:- Bảo họ về đi, về hết đi! Tôi đã nói trước là ai cũng không gặp rồi, cậu để lời nói của tôi ở ngoài tai hả?Người đàn ông trung niên không còn cách nào khác đành phải đi ra khỏi cửa. Nhưng chưa đi được mấy bước thì lại bị ông lão gọi lại:- Ngoài cửa có tiểu Giang không? Ừ, cho cậu ta vào.Dừng lại một chút, ông lão lại ngẫm nghĩ, thở dài nói:- Bỏ đi, bỏ đi. Cho bọn họ vào cả đi. Thật là đi đến đâu cũng không được yên tĩnh!Nghe thấy Diệp lão đồng ý cho vào, những viên chức cấp cao của tỉnh thường ngày buồn vui không để lộ không khỏi ai nấy đều lộ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, bất giác chỉnh lại trang phục, sau đó như học sinh đến gặp thầy giáo đi vào. Ai cũng răm rắp nghe lời, quy củ đứng vào một bên, chờ những lời thăm hỏi của Diệp lão.Từ bí thư tỉnh ủy Giang Trung Nguyên trở xuống, tùy ý chọn bất cứ ai ở đây cũng được một nhân vật lớn được coi là có thể hô mưa gọi gió. Làm nhân viên cấp cao của tỉnh địa phương, quyền lực bọn họ nắm trong tay đã đạt tới mức cực điểm trong vùng. Đặc biệt là các vị đại quan tướng soái Giang Trung Nguyên, Cao Thành Gia danh xứng với thực. Trước tới giờ chỉ nhận sự ngước lên của người khác, chứ hiếm có lúc cúi đầu trước người khác.Nhưng hiếm có không phải là không có. Trước mắt ông cụ thân thể gầy gò cũng đủ làm bọn họ cam tâm tình nguyện cúi đầu. Trong mắt bọn họ, Diệp lão chính là một truyền kì, một tấm bia đá to lớn. Kỵ binh lưỡi mác hơn mười năm, cuộc đời chỉ huy không biết bao nhiêu chiến dịch lớn nhỏ cùng với những quỷ kế độc đáo, thủ đoạn dùng binh, tạo nên một thần thoại bất bại của lịch sử quân đội. Diệp lão thời trai tráng là một mãnh hổ danh như thực, bây giờ mãnh hổ này già rồi nhưng uy phong vẫn còn. Từ những năm chiến tranh ý chí kiên cường và lòng hi sinh cùng với vô số những vụ chém giết chồng chất đã tạo nên công danh hiển hách. Tất cả đó đều trải qua sự oanh liệt, bi tráng, lưu truyền mãi tới thời bình, đời sau khó mà tưởng tượng nổi. Bất luận là kính sợ cái đỉnh cao quyền lực đã từng nắm giữ hay là kính trọng những dấu tích lịch sử huy hoàng, những người ở đó không trừ một ai đều có tinh thần vô cùng kích động, chờ đợi những lời hỏi thăm của ông lão.- Tôi biết các cậu nghĩ gì! Chưa gặp tôi thì tò mò rốt cuộc tôi trông thế nào? Gặp rồi thì lại tò mò sao bộ xương già cỗi này vẫn chưa vào quan tài?Diệp lão hai tay với lấy cái ba - toong, ánh mắt hơi châm biếm nhìn những nhân viên cấp cao của tỉnh còn quy củ hơn cả những học sinh tiểu học.- Thưa, chúng cháu ai cũng đều mong ông sống lâu trăm tuổi!Bẩy năm trước y cũng may mắn được gặp Diệp lão một lần. Lúc đó y mới chỉ là bí thư thành ủy thành phố Liêu Dương. Thẳng thắn mà nói, dung mạo của Diệp lão y nhớ rất mơ hồ nhưng những lời nói sắc bén nói trúng tim đen của đối phương thì y có ấn tượng rất sâu sắc.- Khen cho tiểu Giang có gì nói đấy, biết được lão già này vẫn còn sống được mấy năm nữa!Diệp lão cười híp mắt nhìn Giang Trung Nguyên, lời nói hàm ý giễu cợt sâu sắc.Giang Trung Nguyên liền toát mồ hôi hột. Diệp lão năm nay cũng ngoài chín mươi rồi. Y nói đối phương sống lâu trăm tuổi, vậy chẳng phải hóa ra nói đối phương chỉ sống được mấy năm nữa thôi sao? Nói theo cách khác, y nói như vậy không phải là chúc Diệp lão trường thọ mà là rủa Diệp lão chết sớm!- Dạ, là cháu nhất thời lỡ lời!Giang Dịch Thành vẻ mặt xấu hổ, ngại ngùng nói.Diệp lão chuyển ánh mắt về phía người đàn ông mặc quân phục, khuôn mặt lộ vẻ suy tư, sau một lúc lâu lấy tay chống ba - toong chỉ vào đối phương nói:- Cậu là con trai của Đàm Á Phương hả?- Báo cáo đúng. Bố của cháu chính là Đàm Á Phương!Viên chỉ huy quân khu tỉnh Liêu Dương Đàm Trì Long bỗng đứng thẳng người, trên khuôn mặt thô kệch lộ vẻ kích động:- Ông, ông vẫn còn nhớ bố cháu sao?- Sao lại không nhớ được?Diệp lão đôi mắt lờ mờ đục ngầu lộ ra những hào quang của kí ức:- Lúc lão làm sư đoàn trưởng của sư đoàn Độc Lập thì bố cậu làm một tiểu đoàn trưởng. Lúc đó địch nhiều quân ta ít, lão đã chia đoàn độc lập ra, đánh du kích, ăn hôi, cuối cùng đến lúc tập hợp tấn công trị trấn Tây Phong. Thật là cừ, một tiểu đoàn của cha cậu đã thành một trung đoàn, cùng với trung đoàn hai, trung đoàn ba. Trung đoàn Độc Lập trên danh nghĩa vẫn còn là biên chế trung đoàn, nhưng trên thực tế số thành viên lại gần như một sư đoàn đầy đủ. Thu được súng nặng nhẹ, pháo cối nhiều không kể xiết. Lão vẫn còn nhớ, bố cậu đã tự mình đưa tới một khẩu pháo của nước Ý. Bọn lão đã dùng khẩu pháo này để bắn mở cửa lớn trong thị trấn.Mấy vị quan to cấp tỉnh đứng một bên lẳng lặng nghe Diệp lão nhớ lại việc xưa, thậm chí thở mạnh cũng không dám, sợ cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp lão.- Cha cậu nếu còn sống thì năm nay cũng phải tám mươi sáu rồi!Diệp lão thở dài, khó thở nói:- Lão là cấp trên không làm đủ trách nhiệm, đến những cấp dưới của mình cũng không bảo vệ được!Đàm Trì Long hai mắt rưng rưng. Y biết Diệp lão vì lúc hỗn loạn mười năm không bảo vệ được cha mình mà áy náy. Diệp lão không sai, truy cứu lịch sử cũng chẳng có nghĩa gì. Y hôm nay chỉ nhìn thấy Diệp lão vẫn còn nhớ đến cha mình thì đã thấy đủ rồi.- Thôi được rồi, các cậu đến thăm lão, lão rất vui mừng. Tiểu Giang, các cậu đều là những then chốt của tỉnh trăm công nghìn việc, đừng lãng phí thời gian cho lão nữa!Có thể là hoài niệm những mối quan hệ với bạn chiến đấu xưa, tinh thần Diệp lão có chút trầm xuống, dường như không có tâm trạng để nói chuyện tiếp.Đám lãnh đạo tỉnh Giang Trung Nguyên, Cao Thành Gia ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ vẫn chưa kịp nói câu nào, hơn nữa ngoài Giang Trung Nguyên và Đàm Trì Long thì Diệp lão có khi đến hình dạng của đám người đó cũng chưa nhìn kĩ.- Diệp lão, cháu mạo muội hỏi một câu. Vừa rồi trước lúc vào, cháu hình như nghe thấy ông rất tức giận!Chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia thử hỏi một câu thăm dò. Y rất có đầu óc, hiểu được nếu muốn giành cơ hội nói chuyện tiếp thì tất phải tìm một chủ đề khiến Diệp lão có hứng thú. Mặc dù vừa rồi giọng điệu của Diệp lão nghe như rất tức giận nhưng nhìn ở góc độ khác, có thể làm Diệp lão cư xử tức giận như vậy chắc phải là vấn đề mà ông coi trọng.- À, cậu không nói thì lão cũng quên mất!Diệp lão nhíu lông mày bạc trắng, quay đầu về phía hai cảnh vệ có vẻ khuôn mẫu nói:- Đại Trụ, còn không mau đưa thằng ranh họ Lương về!- Thủ trưởng, cháu vừa đi rồi ạ. Cậu ấy đã trả phòng xuất viện rồi.Thiết Đại Trụ lễ phép trả lời.- Tên đáng ghét, trộm cắp xong thì chuồn mất!Diệp lão vừa nghe thấy người thanh niên đó đã xuất viện, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức lộ vẻ thất vọng, miệng lầu bầu:- Haiz, bây giờ tìm một người có thể giải buồn thật là khó! Xem ra lão thật sự không có gì chỉ còn cách xé báo rồi!- Dạ, không biết chàng trai đó ở phòng bệnh nào? Nếu ông muốn, cháu có thể thử giúp ông tìm cậu ấy về!Chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia mỉm cười nói. Y vừa dứt lời lập tức thu hút những cái nhìn khác thường của đám thường vụ tỉnh, bí thư tỉnh ủy Giang Trung Nguyên, phó bí thư Lý Thư Hãn. Trong lòng họ đều hối hận. Cách bắt chuyện với Diệp lão như vậy đã thu hút thành công sự chú ý cua Diệp lão. Sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ?- Phòng bệnh số bao nhiêu?Diệp lão nghe xong mắt liền sáng lên, quay đầu về phía viên cảnh vệ của mình Thiết Đại Trụ.- Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt khu số sáu.Thiết Đại Trụ trả lời chi tiết.- Xin ông chờ một chút!Chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Viện trưởng Hầu và phó viện trưởng Khương của bệnh viện trung tâm thành phố đang đi về phía hành lang, nhìn thấy chủ tịch tỉnh Cao liền vội đến nghênh đón.Một lát thì Cao Thành Gia trở về phòng bệnh. Đám người Giang Trung Nguyên và Lý Thư Hãn đã quan sát thấy rõ, chủ tịch tỉnh Cao thần sắc có vẻ khác thường, dường như có vài phần kinh ngạc cộng thêm vài phần suy tư.- Diệp lão, người thanh niên đó có phải tên Lương Thần không?Chủ tịch tỉnh Cao vừa dứt lời, phó bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn, bí thư thành ủy thành phố Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp đều thay đổi sắc mặt. Lương Thần lại là Lương Thần! Cái người mắng Diệp lão già cả lú lẫn, làm Diệp lão tức giận lại chính là tên Lương Thần vừa mới rời khỏi.Lý Thư Hãn bỗng nhiên thấy mọi chuyện trên thế giới này đôi khi lại khéo như vậy! Lúc nghe Diệp lão nhắc đến chàng trai họ Lương, y đã có vài phần nghi ngờ nhưng lập tực y tự phủ định. Vì với thân phận của Lương Thần bây giờ, cho cậu ta mượn một trăm lá gan cũng không dám mắng Diệp lão già cả lú lẫn! Nhưng sự thật trước mắt lại chứng minh sự nghi ngờ đã bị y phủ định lại là chính xác.Viên tư lệnh quân khu Đàm Trì Long sau khi ngẩn người một lúc đột nhiên mở miệng dường như muốn nói gì đó nhưng ngay lập tức bị ánh mắt của chính ủy La ngăn lại. Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ, nói nhiều sai nhiều, hãy cứ cẩn thận thì tốt hơn!- Đúng, đúng rồi, nghe nói còn là anh hùng công an đã lập công lớn đó!Diệp lão trở nên hoạt bát vội vàng nói:- Sao rồi? Cậu ta chạy đi đâu rồi?- Nói ra thì thật là khéo!Chủ tịch tỉnh Cao mỉm cười nói:- Cháu và thư bí thư Giang lúc vào viện, gặp thư kí Trương của thành ủy và chủ tịch Vương đến tiễn chàng trai Lương Thần đó. Tư lệnh Đàm lúc đó còn khích lệ chàng trai đó mấy câu- Chàng trai đó không tệ. Cháu vừa nhìn đã rất thích!Tư lệnh Đàm rốt cuộc không kìm nổi, ngắt lời nói.- Không tệ cái nỗi gì. Thằng ranh đó nhìn thì đôn hậu nhưng trên thực tế bụng dạ xấu xa.Diệp lão hừ lạnh một tiếng, gạt bỏ nói.- Nghe viện trưởng Hầu nói, Lương Thần hôm nay chuẩn bị về Tây Phong!Chủ tịch Cao tiếp tục bổ sung cho hoàn chỉnh câu nói. Đó là do y từ chỗ Hầu Hải Dương biết được, kể lại tỉ mỉ như vậy.- Quay về Tây Phong? Cậu ta không phải người trong hệ thống công an Liêu Dương sao?Diệp lão cảm thấy hơi không ngờ.- Dạ, Lương Thần là đại đội trưởng đội trị an phòng công an huyện Tây Phong. Vì trong mấy vụ án lớn đều có biểu hiện kiệt xuất nên lần này được tuyển vào tổ chuyên án phối hợp của Long Nguyên và Liêu Dương. Mấy ngày trước theo kế hoạch sau khi bắt được ba tên nội gián của sở công an vì làm nhiệm vụ bị thương nên mới chuyển đến bệnh viện trung tâm chữa trị dưỡng bệnh. Đã căn dặn cậu ấy phải nghỉ ngơi thêm vài ngày vậy mà chỉ ở có một ngày đã vội vàng về rồi, giữ thế nào cũng không được.Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp cuối cùng cũng nắm được một cơ hội nói chuyện. Trên mặt cười khổ sở cùng với sự gần như bất lực với sự thật dường như đã không còn cách nào với người công an nhân dân chuyên nghiệp đó.