Quan Lộ Trầm Luân

Chương 431: Chương 431: Phỏng vấn, làm nhục (p2)




- Năm ngoái, cái ngày Bách Hưng Lâu hỏa hoạn, mày cho người đi vào phòng “Địa tự” số một. Nói, người đó là ai?Trịnh Hổ tiến lên nắm lấy cổ áo đối phương, giống như hung thần áp sát ép hỏi.- Tôi, tôi không có cho người nào cả. Đều…đều là khách…Thiệu An trong mắt hiện lên một sự hoảng loạn, ấp úng trả lời:- Lúc…lúc ấy khách rất nhiều, tôi thật sự nghĩ không ra.- Thật nghĩ không ra?Nắm bắt được sự hoảng loạn trong mắt đối phương, Trịnh Hổ nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng , lấy giọng điệu trêu tức hỏi.-Thật, thật nghĩ không ra. Thời gian qua cũng đã lâu!Thiệu An vội vàng biện giải nói. Giờ phút này anh ta đã xác định được mục đích những người này đến tìm anh ta. Tuy rằng trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng tâm lý anh ta cũng ôm một chút may mắn muốn lừa dối cho qua. Dù sao, người đó đối với anh có ân, hơn nữa còn cho anh nhiều lợi ích.- Ừm!Trịnh Hổ gật gật đầu, dường như chấp nhận cách nói của đối phương. Ánh mắt gã chuyển hướng về phía người con gái đang núp sau lưng Thiệu An, nổi giận bĩu môi nói:- Hàng của mày vóc dáng khá chuẩn đấy, chơi được bao lâu rồi?- Nửa…nửa năm!Thiệu An mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, theo bản năng nắm chặt tay bạn gái, run giọng trả lời. Như cảm giác được ánh mắt dâm tà của những người đàn ông, bạn gái Thiệu An cũng không ngừng co rút lại sau lưng bạn trai.- Nửa năm à? Có lên giường chưa?Trịnh Hổ lấy ra một bộ dao gập, gấp mở qua lại chơi trong bàn tay to, trong miệng hỏi tiếp.-Lên…lên rồi!Thiệu An biết không trả lời không xong, chỉ biết nơm nớp lo sợ gật đầu.- Người đẹp! Công phu trên giường của bạn trai cô em thế nào? Có đủ cho cô không?Trịnh Hổ tiếp cận lên phía trước, hướng về cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cười tủm tỉm hỏi.Bạn gái Thiệu An ánh mắt kinh hoàng, liều mạng trốn về phía thân sau của Thiệu An, mong chờ bờ vai không được rộng mấy của bạn trai có thể làm lá chắn cho cô. Nhưng sofa cũng phải là một nơi rộng rãi, cơ thể có co rút thế nào cũng vô ích thôi.- Láo! Tao đang hỏi mày đó.Trịnh Hổ nói trở mặt liền trở mặt, cánh tay dài duỗi ra, thô lỗ túm lấy tóc của cô gái, lập tức kéo mặt cô gái ra trước mắt.Cô gái cắn môi, trong mắt tràn đầy nước mắt hoảng sợ, không biết làm sao chỉ lắc đầu. Thiệu An một bên vừa mới run giọng hô:- Vị đại ca này, đừng...Đã bị cây dao trắng lóa bắn ra một tiếng “tạch” ép trở lại.- Lắc đầu, ý là nói công phu bạn trai không được, không đủ cho cô, đúng không?Trịnh Hổ dùng sống dao vỗ nhẹ hai má cô gái, quay đầu lại đảo mắt qua mấy người anh em một cái, hất cằm nói:- Lông rậm, mày làm mẫu cho anh Thiệu một lần, trên giường phải làm như thế nào để thỏa mãn phụ nữ.Người đàn ông vạm vỡ được gọi là “Lông rậm” tướng mạo không xấu, nhưng vẻ mặt dâm tà lại làm cho người ta gặp là chán ghét, mặc quần đùi áo ba lỗ, lộ ở bên ngoài làn da chính là lông lá bao trùm dày đặc. Nghĩ lại thì chắc ngoại hiệu của y từ đây mà có.- Thằng nhóc, nhìn cho kỹ đó, bảo đảm mày mở mang kiến thức kinh nghiệm dồi dào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL”Lông rậm” đi tới, giống như bắt chim con kéo cô gái dáng người nhỏ xinh ôm vào trong ngực, cái miệng lớn mở ra, liền liếm lên đôi môi cô gái.- Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi! Các ông thả Tiểu Khiết trước đã!Trên trán Thiệu An xuất hiện mồ hôi hột lớn như hạt đậu, anh biết không nói là không được rồi. Cân nhắc giữa người đó và bạn gái, anh không thể không chọn bạn gái. Rất xin lỗi, Lý ca!- Đã nhớ ra thì nói đi! Người đó là ai?Trịnh Hổ vẫy tay, ra hiệu “Lông rậm” dừng lại. Y thả lỏng một chút, nhưng không buông cơ thể bạn gái Thiệu An ra, trên mặt mang theo nụ cười dâm đãng nhìn chỗ bị ướt trên mặt cô gái, đó là do đầu lưỡi y đã lưu lại.- Người đó là Lý Bình. Nguyên làm việc trong phòng kỹ thuật hình sự Cục công an.Thiệu An hạ quyết tâm, đem chuyện Lý Bình tìm anh ta yêu cầu mở cửa gian phòng ngày hôm đó nói qua một lần.- Anh ấy ở bên trong làm cái gì tôi thật không biết, tôi chỉ nhận tiền của anh ấy, tiện tay giúp đỡ mà thôi.Trịnh Hổ lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, đem tin tức thu được báo cáo cho Hào ca ở Cẩm Bình. Hơn mười phút sau, điện thoại gã truyền đến một tin nhắn. Nhìn thoáng qua, đưa màn hình điện thoại di động giơ lên trước mặt Thiệu An, hỏi:- Có phải người này hay không?Nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, Thiệu An chậm rãi gật gật đầu. Trong lòng lại kinh ngạc sự thần thông quảng đại của đối phương, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã có được ảnh chụp của Lý Bình.Thiệu An đương nhiên không biết, Trương Hào ở thành phố Cẩm Bình chỉ cần gọi một cú điện thoại tới Cục công an khu phát triển Vạn Hưng, tất cả tin tức tư liệu về Lý Bình, từ máy tính truyền qua không sót chút gì.- Xong việc!Nhận được sự xác nhận, Trịnh Hổ cũng không muốn lãng phí thời gian, vung tay lên, ra hiệu anh em thuộc hạ lui ra. Nhưng mà, ánh mắt “Lông rậm” vẫn ham muốn nhìn đại ca một cái, cười lấy lòng nói:- Hổ ca, cô bé này rất hợp khẩu vị của em, có thể cho em chơi một chút không?Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh phát ra một tiếng cười giòn, “Lông rậm” háo sắc, hơn nữa thích nhất là kiểu phụ nữ dáng người nhỏ xinh.- Các ông không thể...!Trên mặt Thiệu An hiện ra thần sắc khó có thể tin, đứng dậy liền hướng về tên “Lông rậm” đang ôm bạn gái đánh tới. “Bịch”, liền bị một người đàn ông vạm vỡ khác một chân đạp trở về trên sofa. Tống Khiết bạn gái Thiệu An hoảng sợ cơ thể giãy dụa, nhưng dù làm cách nào cũng không thoát khỏi hai bàn tay mạnh mẽ.- Cho cậu mười phút!Trịnh Hổ không hài lòng trừng mắt nhìn “Lông rậm” một cái, nhưng cũng thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Không ngờ rằng, chỉ vì mười phút này đã làm phương hướng “bánh xe vận mệnh” bắt đầu xoay chuyển thay đổi.”Lông rậm” mừng rỡ, ôm bạn gái Thiệu An đi về hướng phòng ngủ, vừa đi vừa giơ tay xé rách quần áo vốn mỏng manh của cô gái. Chỉ có mười phút thời gian, y đương nhiên phải tranh thủ từng phút từng giây, trước đó diễn kịch thế nào nay tiếp tục, tiến thẳng tới chủ đề.- Xin các ông!Bị hai thanh niên to cao ấn đạp nằm trên mặt đất, đưa cái mặt đỏ bừng như bị nhồi máu, Thiệu An ngoại trừ cầu xin, ngoại trừ trơ mắt nhìn bạn gái không ngừng giãy dụa, vẫn bị người đàn ông khỏe như gấu ôm vào phòng ngủ, cái gì cũng không làm được.Trịnh Hổ ngồi trên sofa, dùng dao gập sáng quắc cắt đứt dây buộc hộp bánh sinh nhật, mở nắp hộp ra, cắt một khối bánh ngọt đưa vào mồm nhai nuốt. Sau đó không nhanh không chậm nói:-Anh em tôi mượn hàng của anh giải trí một chút, chỉ có mười phút thôi, thoáng chút đi, nhẫn nhịn chút là qua mà.Mấy thanh niên to cao bên cạnh cũng đã đi tới, anh một miếng tôi một miếng ăn hơn một nửa cái bánh ngọt luôn. Trịnh Hổ phất tay, hướng về anh em thuộc hạ cười nói:- Đừng ăn sạch, chừa cho người ta hai miếng đi.Trong phòng ngủ bỗng truyền ra tiếng la đau đớn của phụ nữ, theo sau một tiếng lại một tiếng, như một âm dài bị đứt quãng từng khúc. Bọn người trong phòng khách phát ra một trận cười đầy ác ý. Bọn họ biết, “Lông rậm” đã một phát kích vào đang bắt đầu làm việc.Thiệu An thống khổ đau đớn hai mắt nhắm lại. Tiếng la khóc của bạn gái như con dao đâm vào tim anh. Anh hận không thể đem tất cả cầm thú trong phòng giết sạch. Nhưng đây chỉ là vọng tưởng, đối mặt với sự lăng nhục của bọn cầm thú này, anh và bạn gái căn bản không hề có đường phản kháng, chỉ có thể chịu đựng bị làm nhục.- Lông rậm! Còn có một phút thôi, nhanh lên! Tất cả đều chờ mày đó.Ăn xong bánh ngọt, lại nghe tiếng la khóc rên rỉ của cô gái trong phòng ngủ, Trịnh Hổ mắt nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hướng về phòng ngủ la lớn.- Tới, tới liền!”Lông rậm” thanh âm mang theo hơi thở nặng nề. Tiếng va chạm xác thịt “phạch phạch” rõ ràng có tốc độ nhanh hơn. Cuối cùng nghe một tiếng hô dài vô cùng sảng khoái, trong phòng ngủ rốt cuộc cũng yên bình trở lại. Qua vài giây, cửa phòng ngủ được mở ra, “Lông rậm” vừa lòng hả dạ huýt sáo đi ra.Thiệu An mở mắt, từ phương hướng anh nhìn, mơ hồ có thể thấy được trên giường phòng ngủ, hai chân bạn gái buông xuống đặt trên đất.- Súc sinh!Thiệu An mở to hai mắt đầy tơ máu, hướng về lông rậm vừa mới hoan lạc xong mắng lớn.- Láo!”Lông rậm” mặt trầm xuống, tiến lên liền cho Thiệu An một cước, trong miệng mắng:- Tao mượn hàng của mày dùng là nể mặt mày đó. Còn ở đó mẹ nó trù ẻo, tao một đao thiến mày luôn.- Được rồi, khẩn trương biến đi nào, việc chính quan trọng hơn.Trịnh Hổ trừng mắt nhìn “Lông rậm” một cái, đứng dậy dẫn đầu đi ra phòng khách. “Lông rậm” một ngụm nước bọt phun lên trên người Thiệu An, xoay người chạy theo. Còn lại bảy tám người vạm vỡ trong nháy mắt cũng đi sạch. Trong phòng khách, còn sót lại một mớ hỗn độn trên bánh sinh nhật, hoa hồng tươi đẹp rơi lả tả trên mặt đất bị giẫm đạp lộn xộn. Trong phòng ngủ mơ hồ truyền ra tiếng khóc thút thít của phụ nữ.- Chúng mày sẽ chết không yên đâu.Nhìn ra cửa phòng mở rộng, Thiệu An trong lòng uất hận biến thành nguyền rủa phát ra giữa hàm răng nghiến chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.