Tuy Hạ Hựu Nhiên nói rất nhỏ nhưng vì Diệp Dung ở ngay bên cạnh nên vẫn có thể nghe rõ.
Diệp Dung mỉa mai: “Công nhận táo bạo thật, ai không biết đây là mật mã còn tưởng rằng em đang tỏ tình chị.”
“Đúng vậy, em cũng cảm thấy nó quá táo bạo.” Hạ Hựu Nhiên ngây ngốc đáp lời, lén liếc nhìn thái độ của Diệp Dung, có thể do đã quen với cảm giác này nên nàng không còn bấn loạn như trước nữa.
Diệp Dung lại lắc đầu nói, “Ekip cũng thật biết tạo drama, Tôi yêu em, Diệp? Tôi yêu em, Diệp Dung? Hảo mật mã...... Dùng cái này thì không sợ bị khán giả chê cười rồi.”
Nghĩ đến lúc sau khi chương trình phát sóng, cộng đồng mạng đồng loạt bình luận “Tôi yêu em, Diệp”, Diệp Dung lộ vẻ buồn bực.
“Em cũng nghĩ vậy.” Hạ Hựu Nhiên nhìn biểu tình của cô thì có chút ủ rũ, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may, may mà Diệp Dung không biết.
“Hai người đang thủ thỉ gì đó, rốt cuộc mật mã là gì?” Địch Triết Nhân đi ở phía sau vươn cổ nghe ngóng nhưng thanh âm quá nhỏ, hắn chẳng nghe được gì.
Diệp Dung vẫn chưa hết ngạc nhiên với sự cẩu huyết của ekip chương trình, sợ đánh mất hình tượng, nói: “Sao cậu tò mò nhiều thế, muốn biết thì tự đi mà giải.”
Địch Triết Nhân lắc đầu, “Vậy thôi, tôi sẽ đợi chương trình công bố.”
Diệp Dung sau khi đi vào đại sảnh lại càng tức điên, tưởng chương trình không cẩu huyết nhưng hoá ra là cẩu huyết không tưởng, lại còn chuẩn bị một chiếc lồng giam cho cô, đã thế chỉ để lộ ra mỗi cái đầu.
Tất cả máy quay ở đây đều hướng về phía lồng giam, nhìn có vẻ như còn phải quay thêm mấy cảnh cận mặt, Diệp Dung xoa xoa mi tâm, lúc ấy cô nghĩ gì mà lại đi nhận kịch bản hung thủ......
Cô thật là.
Đạo diễn vội vàng cho người đem ghế tới, “Quản lý Diệp hẳn là chơi mệt rồi đúng không, ngồi nghỉ một lát đi hoặc không thì tôi dẫn cô vào?”
Có gì khác nhau sao? Có gì khác nhau sao?
Diệp Dung đẩy cánh tay của đạo diễn ra, “Mau vứt cái ghế màu xanh lá kia đi cho tôi, nhìn đau cả mắt.”
“Được được được.” Đạo diễn đích thân đi cất chiếc ghế sau đó mở cửa lồng giam, khen ngợi: “Diệp Dung a, lần đầu tiên tới mà chỉ cần nhìn sơ qua kịch bản đã có thể giết người, rất lợi hại, lần sau có muốn......”
“Đừng có nịnh hót lấy lòng tôi, sẽ không có lần sau đâu.”
“Được!”
Diệp Dung thở dài thườn thượt, bỏ đi, cứ coi như là đến chơi cùng với cô bé kia, cô nhìn Hạ Hựu Nhiên vẫn còn bần thần, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chị định đi vào trong hả?” Hạ Hựu Nhiên treo sợi xích lên lồng giam sau đó đứng bên cạnh cô, thiếu điều giơ tay mời cô đi vào trong lồng.
Quản lý Diệp làm sao có thể nhịn được, trong lòng không thoải mái, “Làm sao, em mong chị bị bắt lắm đúng không?”
“Không phải......” Hạ Hựu Nhiên đứng thẳng, tỏ vẻ nhận lỗi khiến Diệp Dung nhịn không được mà nhéo tai nàng, vốn dĩ còn muốn trừng trị nặng tay hơn nhưng những người chơi khác đã đi đến.
“Cô, cô, cô!” Trần lão sư vừa bước vào đã chỉ thẳng mặt Diệp Dung, giận đến bốc hoả, “Cô chưa gì đã biến tôi thành nạn nhân thứ hai!”
Diệp Dung thoáng quay đầu nhìn hắn, “Xin lỗi.”
Cô nhướng mắt, nhìn không thấy một chút thành ý nào, điều này càng chọc giận Trần lão sư, Diệp Dung cười nói: “Trần lão sư, anh quá thông minh, vừa mới bắt đầu đã nghi ngờ tôi, mưu kế đa đoan như vậy thì tôi biết phải làm sao, chỉ có thể giết người thông minh trước tiên.”
Cô nói như vậy làm Diệp Diệc Hàm ở cạnh đó cảm thấy xấu hổ, Diệp Dung giết cô đầu tiên, lại còn chê cô ngốc. À, không đúng, Diệp Dung còn chả thèm giết cô, chính Hạ Hựu Nhiên mới là người ra tay......
Đúng là càng nghĩ càng tức.
Đợi mọi người đông đủ chương trình bắt đầu công bố chân tướng: “Hung thủ là K, manh mối quyết định cũng ở trong phòng của K, chính là tờ ghi chép của quản gia đã bị xé nát giấu trong mũ, ngoài ra còn có bức vẽ hoa hồng trong phòng của J.”
“Cuối cùng, mật mã của lối ra là......”
Diệp Dung quay mặt đi để tránh bị xấu hổ, liền nghe đạo diễn nói: “Mật mã là 520Y, Y là chữ cái viết tắt của Bản Sonata Ánh trăng – tác phẩm kinh điển của Beethoven, trọng điểm là ánh trăng*......”
*Ye (Diệp) viết tắt cũng là Y mà Yue (Nguyệt) viết tắt cũng là Y. Ôi xin chúc mừng Hạ Hạ và Diệp Dung, nguyên một con sông quê =]]]
“Bản Sonata Ánh trăng? Không phải các anh cố ý......” Diệp Dung khựng lại, cảm thấy có gì đó không ổn nên liền im lặng.
“Cố ý cái gì?” Đạo diễn khó hiểu, tưởng là mật mã bị sai nên nhanh chóng chạy đi kiểm tra lại camera, sau khi đã chắc chắn Hạ Hựu Nhiên không nhập sai mật mã mới nhìn về phía cô.
“Không có gì, anh tiếp tục đi.” Diệp Dung nhìn Hạ Hựu Nhiên, cô nhớ rõ lúc nãy nàng nói “Diệp” chứ không phải “Nguyệt” mà?
Là do ăn may sao?
Lúc này vô số cánh hoa hồng từ trên trần nhà rơi xuống chỗ Hạ Hựu Nhiên khiến nàng giật bắn mình, bước lùi về sau, tiếp đó mới nhận ra là do ekip chương trình chuẩn bị để chúc mừng nàng.
Nàng chắp tay nói cảm ơn với mọi người.
Đi đến chỗ Diệp Dung nghiêm túc cúi đầu, “Cảm ơn Diệp Dung tỷ.”
Quản lý Diệp lại bắt đầu muốn giở trò lưu manh, cố ý kéo Hạ Hựu Nhiên ra khỏi màn hoa lá hẹ vừa rồi, “Nếu thật lòng muốn cảm ơn chị thì vào trong này với chị đi.”
Hạ Hựu Nhiên trực tiếp mở cửa đi vào.
Diệp Dung: “?”
Mọi người: “!!!”
Người chiến thắng và hung thủ cùng ở trong một lồng giam?
Đến khi kịp phản ứng lại, Diệp Dung bật cười, “Chị chỉ muốn trêu em một chút, thế mà em lại còn tưởng thật và đi vào, em thật là......”
“Dạ?” Hạ Hựu Nhiên nhích qua bên cạnh vì sợ đè vào cô, sau đó bị Diệp Dung nhéo má, nói: “Em thật sự là niềm vui của chị.”
“Dạ......”
Tận 3 giờ sáng chương trình mới hoàn toàn kết thúc, vốn dĩ mọi người định hẹn nhau đi ăn cơm nhưng nhìn đến thời gian lại thôi, đành hẹn ngày mai gặp.
Diệp Dung uể oải kêu trợ lý lái xe tới, đang chuẩn bị gọi Hạ Hựu Nhiên lên xe thì nàng đã nhanh chóng tiến vào chiếc xe ở đằng sau.
Chậc. Diệp Dung không còn thấy buồn ngủ nữa.
Trợ lý ngồi ở ghế trước tri kỷ hỏi: “Diệp Dung tỷ, có cần em đi qua gọi Hạ tiểu thư không?”
“Không cần, lái xe đi.”
Trợ lý vô cùng thắc mắc vì cớ gì mà quản lý Diệp lại thay tính đổi nết như vậy, nếu như là ngày thường thì hẳn đã trực tiếp xuống xe kéo người qua đây, sau đó hảo hảo khi dễ một phen.
Nàng thoáng quay đầu lại nhìn, xác định quản lý Diệp thật sự không tức giận mới từ từ lái xe đi, không chừng quản lý Diệp là do thương hương tiếc ngọc, dù sao cũng đã muộn thế này.
Tuy nhiên, chờ xuống xe rồi cô mới phát hiện: giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đến khách sạn Diệp Dung liền dựa vào cửa phòng, hoàn toàn không có ý định đi vào bên trong, mãi cho đến khi Hạ Hựu Nhiên từ trong thang máy bước ra.
Diệp Dung duỗi chân chặn phía trước, “Em ở phòng nào?”
Hạ Hựu Nhiên ở trên xe ngủ một giấc vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy cô liền dụi dụi mắt, mắt còn chưa dụi xong thì Diệp Dung lặp lại, “Chị hỏi em ở phòng nào.”
Hỏi câu này vào lúc nửa đêm về cơ bản là muốn làm chuyện xấu rồi, Hạ Hựu Nhiên tỉnh táo hẳn ra, nàng hồi hộp siết chặt ngón tay, đi phía trước chỉ chỉ, phòng của hai người cách nhau khá xa.
Diệp Dung quay qua nhìn, gật đầu nói: “Ok, chị nhớ rồi.”
“Hả?” Hạ Hựu Nhiên nghi hoặc nhìn cô, không đợi nàng hỏi lại Diệp Dung đã nhanh chóng quẹt thẻ phòng đi vào, nói: “Không mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn sức sao?”
“Dạ, chị ngủ ngon, nhất định ngày mai em sẽ lấy lại sức.” Hạ Hựu Nhiên chạy lon ton về phòng, Diệp Dung lúc đóng cửa nhịn không được mà tủm tỉm cười, có vẻ cô bé này vẫn chưa nhận ra ý tứ trong lời cô.
Hạ Hựu Nhiên xác thực không nhận ra ý đồ kia, sau khi về phòng liền vọt đi tắm. Lúc đi ra thì thấy Thượng Văn Vân đang u sầu ngồi ở sô pha nhìn nàng, lắc lắc đầu.
Hạ Hựu Nhiên đi sấy tóc, “Có chuyện gì không ạ? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì em ngủ đây, như vậy mới mau lại sức.”
Thượng Văn Vân buông di động, buồn bực nói: “Hạ Hạ, em quen Diệp Dung từ trước rồi sao?”
“Dạ......” Trải qua chuyện hôm nay Hạ Hựu Nhiên căn bản không thể biện minh thêm nữa, nàng lau khô tóc rồi lên giường nằm, “Trước kia đã gặp qua, chị ấy rất tốt, không hề nhắm vào em.”
“Nếu là nhắm vào thì tốt rồi, chúng ta có thể tránh mặt chị ta, nhưng tình huống bây giờ nan giải hơn nhiều, chị ta để mắt đến em rồi.” Thượng Văn Vân vẫn luôn quan sát các nàng lúc ghi hình, cô thấy rõ Diệp Dung cố tình trêu đùa Hạ Hựu Nhiên, hành vi không khác gì lưu manh.
Hạ Hựu Nhiên không hiểu ý cô.
Thượng Văn Vân thở dài, “Haizz, bảo sao trước nay chưa từng nghe thấy lùm xùm tình ái của quản lý Diệp, không ngờ lại có khẩu vị này, haizz, em chỉ vừa mới xuất đạo mấy năm đã bị để mắt đến rồi.” Thượng Văn Vân khổ sở, giống như vừa mới già đi chục tuổi.
Hạ Hựu Nhiên kéo chăn từ trên đầu xuống, nhìn cô và hỏi: “Thượng tỷ, ý của chị là gì?”
Thượng Văn Vân càng thêm đau lòng, nghe đứa nhỏ hỏi ngây thơ như vậy khiến tâm can cô quặn thắt, tuy ngày thường cô rất nghiêm khắc với Hạ Hựu Nhiên nhưng trong thâm tâm thật sự hy vọng Hạ Hựu Nhiên có thể trong sạch và thuận lợi phát triển.
“Chính là Diệp Dung để ý em rồi!”
Hạ Hựu Nhiên: “!” Là chuyệt tốt a!
- -------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Nào, có ai bị tác giả bẻ cua bể đầu đoạn mật mã không, khai thật đi =]]]