Hạ Hựu Nhiên nghĩ thầm Diệp Dung say dữ thật.
Nàng kìm nén xấu hổ, cúi người nhặt dây xích bỏ vào trong túi, quay đầu lại nhìn thấy hai mắt Diệp Dung sáng ngời, giống như đã thu hết những động tác của nàng vào trong mắt.
"Em đang tìm thẻ phòng." Hạ Hựu Nhiên tỉ mỉ tìm nhưng ngoại trừ sợi xích đó ra thì chẳng còn gì cả, nguyên cả chiếc túi chỉ có một sợi xích...... Làm nàng cũng suýt liên tưởng.
Không được, Hạ Hựu Nhiên nhắm mắt gạt đi những suy nghĩ hư hỏng này, "Vậy chị qua phòng em trước đi rồi lát em gọi nhân viên lên mở cửa."
Diệp Dung đồng ý.
Hạ Hựu Nhiên đỡ cô đi về phòng mình, lần này Diệp Dung không lộn xộn nữa mà còn tự đi vào phòng.
Hạ Hựu Nhiên biết tính cô thích sạch sẽ nên dọn dẹp lại giường xong mới đỡ Diệp Dung nằm xuống, vừa muốn ngồi dậy thì Diệp Dung lại túm chặt quần áo của nàng kéo xuống.
Khoảng cách gần đến mức chóp mũi của hai người suýt chạm vào nhau, Hạ Hựu Nhiên miễn cưỡng bảo trì lý trí xác định xem Diệp Dung đã tỉnh hay chưa, chỉ thấy ánh mắt Diệp Dung vẫn còn hàm chứa men say.
Nàng vẫn luôn chờ mong loại đụng chạm này, bắt đầu từ khi ghi hình chương trình, khi nghe Thượng Văn Vân nói Diệp Dung để ý nàng rồi, hoặc khi Diệp Dung nằm trên giường lúc này đây thì ý nghĩ kia vẫn chưa từng tan biến.
Nàng muốn hôn Diệp Dung nhưng Diệp Dung lại đang say bí tỉ, nếu cứ nghĩ nữa nàng sẽ trở thành kẻ biến thái.
Hạ Hựu Nhiên hít thở sâu và lấy lại lý trí, nàng đứng dậy đi ra phòng khách gọi điện thoại, nhờ lễ tân đem thẻ phòng của Diệp Dung lên đây.
Nữ nhân viên lễ tân vô cùng chuyên nghiệp, rất nhanh đã cầm thẻ phòng lên và nói: "Chị vui lòng xuất trình CMND của người thuê phòng hoặc gọi họ ra đây để nhận diện khuôn mặt ạ."
Hạ Hựu Nhiên nghi hoặc: "Hả? Phải có người thuê phòng sao?"
Lễ tân gật đầu, "Quy định của khách sạn là phải giữ bí mật thông tin của khách, nếu không thể xuất trình giấy tờ xác minh danh tính hoặc không phải do chính người thuê phòng đăng ký thì chúng em không mở cửa cho chị được, mong chị thông cảm ạ."
Đăng ký hả?
Cũng không biết Diệp Dung có thể đi ra đăng ký được không.
"Tôi đi gọi chị ấy, phiền cô chờ một lát."
Hạ Hựu Nhiên trở lại phòng ngủ, thoáng đẩy cửa ra liền muốn truỵ tim. Không biết từ khi nào cổ áo Diệp Dung đã mở toang, hôm nay cô mặc sơ mi trắng kết hợp với quần Tây, hiện tại lộ ra hơn phân nửa bờ vai.
Nàng vội vàng đóng cửa lại, quay lưng về phía Diệp Dung mà thở hổn hển, "Thôi, thôi bỏ đi, xin lỗi đã làm phiền cô."
"Đây là trách nhiệm của chúng em, nếu có bất cứ yêu cầu nào chị đừng ngần ngại liên hệ ạ." Nữ nhân viên lễ tân lễ phép xoay người rời đi, vừa mới đi được mấy bước lại nghe thấy Hạ Hựu nhiên gọi, cô quay đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên, "Chị có cần hỗ trợ gì nữa không ạ?"
"Cô có thể giúp tôi đặt thêm phòng...... Mà thôi, không có gì cả, cô có thể đi rồi." Hạ Hựu Nhiên đi vào phòng đóng cửa lại, tiếp tục tự mắng bản thân không có tiền đồ, rốt cuộc nàng làm gì vậy, sắp tới sẽ chỉ toàn đóng cửa luyện tập, cơ hội hiếm hoi như thế này còn không biết trân trọng?
Hạ Hựu Nhiên ở bên ngoài cầm ly nước đá uống ừng ực, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng rên nhẹ.
Như tìm ra được một lý do thích hợp, nàng vội đẩy cửa đi vào hỏi: "Chị sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?"
"Nước." Diệp Dung mấp máy môi.
"Để em rót ly khác cho chị." Hạ Hựu Nhiên vừa đứng lên thì tay bị nắm lại, Diệp Dung khẽ liếm môi, giống như khát đến cháy khô cả người, mắt hướng về chiếc ly trên tay nàng.
Hạ Hựu Nhiên cẩn thận đưa chiếc ly qua, nàng chỉ muốn thăm dò một chút, ai ngờ Diệp Dung ngay lập tức nắm lấy cổ tay nàng.
Có thể là do quá khát, Diệp Dung kéo nàng lại gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu là hai người sẽ hôn nhau.
Chỉ có điều Diệp Dung không hề uống ly nước trên tay mà lại nhìn chằm chằm vào môi Hạ Hựu Nhiên, nàng không khỏi nuốt nước bọt, cảm thấy ánh mắt Diệp Dung càng lúc càng sáng tỏ.
Là muốn hôn hay chỉ là ảo giác?
Hạ Hựu Nhiên quay mặt đi, đưa ly nước đến bên miệng Diệp Dung và nói: "Chị, chị uống trước đi, em nghe thấy chị nói muốn uống nước."
Giây tiếp theo mặt nàng đã bị xoay trở về, Diệp Dung nghiêng người về phía trước, cắn môi nàng, trong khi Hạ Hựu Nhiên còn đang kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã trực tiếp cạy ra môi nàng.
Dư vị của rượu trong khoang miệng vẫn còn nồng đậm, thời điểm hôn Hạ Hựu Nhiên như biến thành một ly rượu cực mạnh, khiến cho tửu lượng tốt như Hạ Hựu Nhiên cũng bắt đầu choáng váng, rạo rực tiếp nhận nụ hôn của cô. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
Diệp Dung tuy rằng uống say nhưng động tác lại rất ôn nhu, một tay còn vòng ra sau đầu xoa xoa tai nàng.
Được một lúc thì nàng không thể chịu nổi nữa, yếu ớt nói: "Không được, mỏi lưng quá."
Diệp Dung cọ vào mặt nàng, "Cho chị uống nước khác được không? Khát quá."
Nước khác là nước gì? Không hôn nữa sao? Hạ Hựu Nhiên tiếc nuối trong lòng, len lén nhìn biểu hiện của Diệp Dung rồi lại cảm thấy chính mình thật đáng khinh.
Nàng cố gắng nhớ xem Diệp Dung thích cái gì.
Trong nháy mắt, Diệp Dung kéo nàng lên giường khiến nàng thở dốc. Cô nắm lấy cằm nàng, đắp chăn lên lưng nàng, sau đó duỗi tay cầm lấy chiếc ly đặt ở đầu giường, cắn viên đá bên trong.
......
Một thoáng kích tình, Diệp Dung nhổ viên đá vào trong thùng rác, Hạ Hựu Nhiên rút khăn giấy lau đi vệt nước trên người và hỏi: "Chị còn, còn muốn uống nước không?"
Diệp Dung chớp chớp đôi mắt si mê, "Lát nữa em giúp chị uống đi."
......
Trong phòng, Diệp Dung dán đầu vào gối, hai tay ôm mặt thở hổn hển, cô bé này làm sao vậy, cô đã cởi đi mấy lớp quần áo rồi mà sao nàng vẫn chưa rót nước xong, sao vẫn chưa quay lại?
Diệp Dung liên tục giãy giụa, bỏ đi, cũng không cần thiết phải tiếp tục giả say như vậy, cô lập tức chống tay ngồi dậy và đi ra ngoài phòng khách.
Bên ngoài vô cùng an tĩnh, một bóng người cũng không thấy đâu.
Người đâu?
Diệp Dung cau mày, vừa cài lại cúc áo vừa đi quan sát một vòng, còn ghé vào nhà tắm nhìn thoáng qua. Làm gì có bóng dáng của Hạ Hựu Nhiên, không phải là bỏ đi rồi chứ?
Ý nghĩ này quá mức dọa người, Diệp Dung vừa định ra ngoài tìm người thì nhìn thấy tờ ghi chú dán trên bàn: Diệp Dung tỷ, quản lý của em tới nên em phải về công ty trước, túi em để trên bàn, chị nhớ nghỉ ngơi cho lại sức nha ^O^.
^O^? Diệp Dung nhìn đến icon mặt cười này thì nội tâm trở nên phức tạp, đây là giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi quay về công ty?
Cô bị đả kích, không thể chấp nhận!
Chiếc túi được đặt ngay ngắn trên bàn nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, mới vừa nãy còn nhặt sợi xích lên, tiểu muội muội không những chạy đi mà còn mang luôn cả dây xích của cô đi, món đồ chơi này là do cô nài nỉ ekip chương trình mới mang về được.
Không hỏi mà đã lấy thì chính là trộm có biết không?
Diệp Dung xoa xoa ngực, rốt cuộc nhận ra sự thật, đứa nhỏ này chơi xong rồi bỏ cô! Còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra!
Phải mất một hồi lâu cô mới chấp nhận được sự thật này, cầm di động lên và nhắn vào group chat: À, hôm nay tôi đã hiểu thẳng mà các cậu hay nói đến là gì rồi.
Chỉ trong vòng một phút tin nhắn đã ồ ạt gửi đến, mọi người đều tò mò xem cô thẳng cỡ nào.
Thẳng cỡ nào ư?
Diệp Dung trả lời: 【 Từ khi gặp được em ấy, tôi cảm thấy cả đời này dù đi đường vòng quanh co cũng trở thành đường thẳng, mọi người nói xem là thẳng cỡ nào? 】
Gửi tin xong Diệp Dung buồn bực rời khỏi group chat, cài lại cúc áo đàng hoàng, càng cài lại càng giận, rõ ràng cô đã làm đến mức đó rồi mà vẫn thất bại.
Tốt nhất đừng để cô gặp lại nàng lần nữa, nếu không, nếu không......
Nếu không nhất định sẽ cho cô bé này biết thế nào là lễ độ!
- -----------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Chương này có vẻ hơi ngắn, phiền mọi người tự tưởng tượng đoạn "......" để cảm thụ đầy đủ nội dung mà tác giả muốn gửi gắm:v