Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 10: Chương 10: Một bông hồng




Bốn căn phòng kề sát nhau tạo thành một vòng tròn, chính giữa là một vườn hoa, hoa hồng đua nhau nở, cành vươn lên cao, hương thơm quyến rũ động lòng người.

“Giống như trong bức tranh.” Hạ Hựu Nhiên nói.

“Hả?” Diệp Dung quay đầu nhìn lại, vừa lúc một bông hồng che mắt cô, “Sau vườn nhà chị cũng có trồng hoa, đủ loại màu sắc, nếu em thích thì lần sau chị dẫn em đi xem.”

Dứt lời, cô ngắt bông hồng đưa cho Hạ Hựu Nhiên.

Trái tim Hạ Hựu Nhiên loạn nhịp, nàng cầm đoá hồng lên khẽ ngửi, mùi hương của hoa khiến nàng nheo mắt, ý của nàng không phải là hoa hồng giống tranh, mà chính là Diệp Dung đứng giữa vườn hoa giống tranh.

Người còn đẹp hơn cả hoa, những thứ còn lại chỉ làm nền.

Diệp Dung bứt một cánh hoa làm ngón tay dính một màu đỏ thẫm, cô chỉ vào căn phòng trước mặt, “Đi phòng này nhé?”

Đây là phòng của Diệp Diệc Hàm, các nàng mở cửa, Diệp Diệc Hàm ở bên trong có vẻ bị doạ sợ, đánh rơi bình hoa xuống đất.

Khi các nàng đã vào trong phòng thì cánh cửa bị khoá lại, nếu hai người muốn thoát ra thì lại phải đi tìm mật mã của căn phòng này.

“Quản, quản lý Diệp...... Vừa nãy là hai người thoát ra à, sao nhanh thế, tôi bên này còn chưa bắt đầu.” Diệp Diệc Hàm bối rối nhìn hai người, trong lòng vô cùng chột dạ.

Diệp Dung mặc kệ cô ta mà quan sát căn phòng, so với phòng của bọn cô thì nhỏ hơn, một cái kệ sách, một cái bàn gỗ...... Đồ vật đều bị xới tung cả lên, dưới đất còn có nhiều mảnh vỡ của bình hoa.

Diệp Diệc Hàm lại nói: “Có muốn trao đổi thông tin không, căn phòng này dường như có rất nhiều manh mối, trong lúc cẩn thận tìm kiếm tôi đã phát hiện được khá nhiều thông tin.”

Cái gì mà cẩn thận tìm kiếm cơ chứ, đây rõ ràng là đập phá lung tung.

“Thông tin gì?” Hạ Hựu Nhiên tò mò hỏi, căn phòng này đã bị cô xới tung lên như vậy thì giờ các nàng lục soát lại cũng chưa chắc tìm ra manh mối, nếu có thể lần ra manh mối từ cô sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Diệp Diệc Hàm không trả lời nàng, chỉ nhìn Diệp Dung ở bên cạnh như muốn lấy lòng, Diệp Dung hất cằm, không vui nói: “Em ấy hỏi mà cô không trả lời thì có phải quá bất lịch sự không?”

“A?” Diệp Diệc Hàm ngạc nhiên, lại nhìn Hạ Hựu Nhiên, biểu tình bất đắc dĩ nhưng cũng không dám làm Diệp Dung mất mặt, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Đúng là tôi có tìm được một ít manh mối, đây có thể là phòng của người hầu.”

“À, đúng rồi, trong phòng tôi còn tìm được một lá bài.”

Diệp Diệc Hàm đưa lá bài cho các nàng xem, dáng vẻ mờ mịt giống như không hiểu gì.

“Lá Joker, đại diện cho ánh trăng, ánh trăng......” Diệp Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời tối om chỉ có một vầng trăng sáng lơ lửng ở chân trời, khung cảnh có chút rợn người.

Diệp Diệc Hàm vội vàng nói: “Tôi chắc chắn không phải hung thủ, thậm chí còn là người chơi an toàn nhất, khi nãy tôi còn tìm được một quyển nhật ký, ghi chép lại tất cả sự việc xảy ra trong lâu đài.”

Hạ Hựu Nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Diệc Hàm mím môi, “Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên trao đổi tin tức cùng nhau, hai người đã tìm được gì rồi, lá bài sao? Hay là một manh mối khác?”

Tuy cũng biết tự thân phòng vệ nhưng mà vẫn ngốc, Diệp Dung nói: “Nếu cô không nói ra manh mối thì có thể tôi sẽ giữ cô lại, nhưng hiện tại cô đã không còn giá trị nữa.”

Diệp Diệc Hàm ngây ngốc, mắt trừng lớn, vì sao cô không còn giá trị?

“Chị giết tôi thì được lợi gì? Không sợ sau đó mọi người sẽ bầu hai người làm hung thủ sao?”

Cuối vòng 1 sẽ có một màn bỏ phiếu kín, nếu người bị bầu đúng là hung thủ, như vậy các nàng sẽ thắng.

Hạ Hựu Nhiên nói: “Chúng tôi có bằng chứng chứng minh mình không phải là hung thủ, còn chị thì sao, căn phòng bé tí mà lục tung cả lên, hay là không phải đi tìm manh mối mà chính là che giấu chứng cứ, nếu vậy giữ chị lại càng thêm nguy hiểm.”

Diệp Dung nói ngắn gọn, “Không cần nhiều lời với cô ta, giết.”

Hạ Hựu Nhiên sửng sốt, cứ như vậy giết? Quá nhanh đi.

Diệp Dung lạnh lùng, “Con người tôi vừa keo kiệt vừa thù dai, ai chọc tôi tức giận thì tôi sẽ lập tức đáp trả, nếu không giết cô thì quả thật không giống với tính cách của tôi, đúng không Diệp tiểu thư.”

Cô hiển nhiên vẫn nhớ kỹ những lời nói xấu sau lưng của Diệp Diệc Hàm.

Diệp Diệc Hàm cứng đờ, cô không ngờ tất cả những lời đó lại bị Diệp Dung nghe được, chỉ cảm thấy bản thân xui xẻo tột cùng, “Quản lý Diệp, về sau tôi có thể giải thích, giúp đỡ chị......”

“Với tôi, cô đã vô dụng.” Diệp Dung trực tiếp chặn đứng, “Những gì cô biết đều nói hết cả rồi thì còn giá trị lợi dụng nữa sao?”

Cô không chút lưu tình nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên nói: “Tới, giết cô ta.”

Diệp Diệc Hàm chết không nhắm mắt, cô cung cấp tất cả các manh mối chỉ mong giữ được tính mạng, thậm chí cho rằng thời gian lên hình của bản thân đã đủ ít rồi, không nghĩ tới chưa chơi được bao lâu thì đã bị hai nàng loại bỏ.

Lồng ngực uất nghẹn, thật sự tức đến chết, biết vậy thà chết không khai ít ra cũng nhẹ lòng hơn.

Diệp Diệc Hàm cố thủ, “Chẳng lẽ hai người không muốn tìm quyển nhật ký sao, nếu không có nó thì sẽ rất khó tìm ra hung thủ.”

Diệp Dung mặc kê cô, cùng Hạ Hựu Nhiên quan sát căn phòng, vẻ mặt như đang nói, căn phòng bé như lỗ mũi này chẳng lẽ lại tìm không ra một quyển nhật ký?

Nhân viên chạy đến trùm đầu Diệp Diệc Hàm rồi bắt đi, Diệp Diệc Hàm cơ hồ muốn dậm chân nhưng cô lại là người chơi đầu tiên bị loại, máy quay vẫn đang ghi hình nên có giận đến mấy cũng phải nhịn xuống.

“Vui không?” Diệp Dung nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên.

“Rất vui......” Hạ Hựu Nhiên đặc biệt vui vẻ, hôm nay nàng không chỉ được Diệp Dung tặng hoa hồng mà còn được cô trợ giúp giết người, quá hạnh phúc!

Nàng không dám biểu hiện quá lộ liễu nên nói nhỏ: “Nhìn bộ dạng tiếc nuối của chị ta, ha ha, so với lúc đánh lộn cùng em còn vui hơn.”

“Em còn đánh lộn với cô ta?” Diệp Dung tò mò hỏi, “Ngoan như em mà cũng đánh nhau sau, có thắng không?”

Hạ Hựu Nhiên ừ một tiếng, gật gật đầu.

Diệp Dung cười nói: “Cô bé, rốt cuộc em còn có bao nhiêu bí mật mà chị không biết hả?”

“Cũng, cũng không có gì nhiều, chúng ta đi lục soát thôi.”

Không thể không nói, vị trí phòng của Diệp Diệc Hàm rất lý tưởng, chỉ cần mở cửa sổ là có thể nhìn thấy phòng của bọn họ cũng như những phòng khác.

Hạ Hựu Nhiên tìm quanh một vòng nhưng không thấy manh mối, “Chúng ta giết Diệp Diệc Hàm rồi nhưng không hề có thông báo chiến thắng, chứng tỏ Diệp Diệc Hàm không phải hung thủ, vậy những lời nàng nói là thật, có lẽ chúng ta nên đi tìm quyển nhật ký.”

Diệp Dung gật đầu, “Lá Joker của cô ta ắt hẳn đại diện cho ai đó, không biết hắn đóng vai trò gì trong câu chuyện này.”

Hạ Hựu Nhiên nói: “Lá Joker đại diện cho ánh trăng, ánh trăng...... Bản Sonata Ánh trăng trong phòng của chúng ta.”

Hai người tiếp tục tìm kiếm, những đồ vật còn nguyên vẹn có thể nhìn thấy là sách, ghi chú, bàn làm việc, bình hoa...... Những đồ vật khác đã bị đập phá không ít, rất khó để phục hồi nguyên trạng và suy luận.

Hạ Hựu Nhiên thở dài nói: “Haizz, em nghĩ có khả năng chị ta cũng chưa tìm được nhật ký, chẳng qua là có manh mối nào đó nhắc đến sự tồn tại của nó.”

Diệp Dung chỉ vào chiếc kệ sách bị đổ, “Qua đó xem đi, chắc cô ta cho rằng đằng sau kệ sách có lối đi bí mật nên mới đẩy nó như vậy. Hừ, cô ta có não không vậy?” Vốn còn muốn mắng thêm mấy câu nhưng nhớ tới Hạ Hựu Nhiên và Diệp Diệc Hàm là thành viên cùng nhóm nên lại thôi.

Sách rơi đầy sàn, tất cả đều là sổ sách quản lý, các nàng tìm hồi lâu mới phát hiện một quyển nhật ký, trong đó ghi lại những sự việc xảy ra vào ngày 19, cũng chính là ngày hôm qua từng bị cúp điện một lần, trong lúc cúp điện thì tất cả các phòng đều đóng kín, sau đó thì không còn ghi chép gì nữa, giống như cố tình không viết tiếp.

Hạ Hựu Nhiên hỏi: “Có lẽ nào đây là phương thức ra tay của hung thủ?”

Diệp Dung cầm lấy quyển nhật ký lật ra xem, ngoài trang này ra thì không còn gì khác, “Rất có khả năng, bây giờ phải đi tìm mật mã mở khoá phòng này.”

Manh mối không nhiều lắm, tìm một lúc thì Hạ Hựu Nhiên bỗng nhớ tới chiếc bình hoa mà Diệp Diệc Hàm đánh rơi, rõ ràng không phải đóng phim, sao có thể kích động đến nỗi làm rơi cả bình hoa, hơn nữa Diệp Diệc Hàm lúc đó như có tật giật mình.

Quả nhiên, ở trong bình hoa mà Diệp Diệc Hàm đánh rơi, nàng tìm được một mảnh giấy.

“Đây là cái gì?” Diệp Dung nhìn những đường kẻ, không hiểu mô tê gì.

“Sóng âm DTS*, là sóng âm của Bản Sonata Ánh trăng, chắc là khi nãy Diệp Diệc Hàm phát hiện cái này, chuẩn bị thoát ra khỏi phòng thì chúng ta đi vào.”

*DTS: viết tắt tên công ty Digital Theater Systems Inc., chuyên về công nghệ âm thanh kỹ thuật số.

Người làm âm nhạc đều biết đến nó, Hạ Hựu Nhiên tràn ngập tự tin nói: “Đợi em xíu, chỉ cần biến những sóng âm này thành tín hiệu là được, Diệp Diệc Hàm chuyên về Rap nên biết rất rõ.”

“Em cũng biết cái này?” Diệp Dung hỏi.

“Dạ, em biết một ít về âm nhạc.”

Diệp Dung cảm thấy trình độ này rõ ràng không phải chỉ biết một ít.

Hạ Hựu Nhiên nhặt cây bút chì dưới đất lên, tức tốc viết vào giấy mà không cần bất cứ gợi ý nào, cũng giống như khi đánh đàn.

Diệp Dung lại muốn nói câu kia, tiểu muội muội này thật sự có rất nhiều bí mật mà cô không biết.

Lúc này trên loa lại vang lên thông báo.

【 Chú ý! Người chơi thứ hai đã thoát khỏi phòng! 】

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Dung: Hôm nay là 520, ta tặng Hạ Hạ một bông hồng, còn cùng Hạ Hạ ở chung một phòng, các ngươi nên học tập đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.