Bắc Kinh,Trung Quốc năm 2016.
Đại Học Thanh Hoa.
Trời đã vào thu, không khí mát mẻ, ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống những tán cây
ngân hạnh lá vàng dọc hai đường đi, tạo nên khung cảnh tình tứ lãng
mạng.
Hôm nay, hai bên đường đầy lá ngân hạnh vàng tụ tập khá
đông người, nguyên nhân là do nơi đây sắp diễn ra sự kiện quay MV của
nam thần Dương Nặc, nam diễn viên đang được yêu thích trên màn ảnh rộng.
Theo tin tức rò rỉ các fan nhận được, thời gian bắt đầu quay MV của Dương Nặc vào lúc 8 giờ, nhưng các fan đã đến lúc 5 giờ để dành chỗ tốt, tuy nhiên, vì số người khá đông, đạo diễn yêu cầu nhân viên bảo vệ giăng dây rào chắn để các fan không thể xong vào.
Bên lề đường,
đạo diễn cùng nhóm nhân viên đang bận rộn chuẩn bị đạo cụ, cách bọn họ
một cây ngân hạnh, một cô gái khoảng 23 tuổi, trên người mặc bộ váy in
hoa màu tím nhạt, cô ta sở hữu gương mặt V-line thời thượng, đôi mắt to
tròn, sống mũi cao,đôi môi mỏng màu hồng phấn, trông cô đáng yêu xinh
đẹp như đoá hoa sen mới nở.
Một số fan hâm mộ là nam đều nhìn về
phía cô gái, ánh mắt mang theo tia yêu thích cùng ngưỡng mộ. Bên fan nữ
thấy thế liền bĩu môi, một cô gái tóc ngắn cười nhạo nói.
“Có gì
đâu mà nhìn dữ thế không biết? Cô ta chỉ là ca sĩ mới nổi ở nước N, tên
là gì nhỉ? ... À, là Lạc Yên Anh, lần này cô ta đến nước ta là do may
mắn được chọn quay MV cùng Dương gia thôi, chứ nhìn cô ta mà xem, chẳng
khác nào một Bạch Liên hoa, càng nhìn càng chướng mắt, phải không Yên
Yên?”
Mộc Yên liếc xéo cô bạn, cười cười nói. –“An An, cậu nói
sai rồi, là bình hoa di động mới đúng, cậu đem cô ta ví thành Bạch Liên
hoa, đây không phải là coi thường hoa bạch Liên rồi sao?”
Một fan nữ khác phụ hoạ nói. –“Còn nữa nha, cùng là người nổi tiếng, người ta
đến đúng giờ hay trễ giờ thì không nói làm gì, cô ta lại đến sớm, hay là sợ bị người khác thế chỗ, muốn đến sớm để dành chỗ trước?”
Mấy
fan nữ khác nghe xong thì cười khúc khích, còn không quên chế nhạo vài
câu. Đương nhiên, tiếng cười cùng những lời chế nhạo ấy đều rơi vào tai
Lạc Yên Anh nhưng cô ta chỉ hừ lạnh, nghiêng mặt nhìn Liễu Thi Thi, lạnh lùng nói.
“Cô làm quản lý kiểu gì vậy hả? Lịch trình quay bảo 8
giờ, mới 7 giờ cô lôi tôi tới đây làm gì? Muốn nhìn thấy tôi bị mất mặt
sao?”
Liễu Thi Thi vội vàng lên tiếng xoa dịu. –“Yên Anh, đây là
lần đầu chúng ta đến đại học Thanh Hoa, nơi đây lại lớn như vậy, phải đi sớm tìm đường a, em cũng đừng quan tâm bọn fan đó nói gì, em nhìn xem,
bên kia là fan của em đó, em phải luôn giữ nụ cười, không thể để mất
hình tượng được ... À, để chị đi lấy nước cho em uống nha.”
Nói xong, Liễu Thi Thi nhìn xung quanh, khi thấy được mục tiêu, cô hét lớn. –“Dương Mộ Anh, chị lăn ra đây cho tôi.”
“Tôi tới đây, tôi tới đây.” – Một giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo là tiếng bước chân bình bịch chạy tới.
Đó là một cô gái khoảng 27 tuổi, cô có chiều cao khiêm tốn, tóc đen búi
cao để lộ gương mặt tròn trịa, kết hợp với chiếc kính cận gọng to, cô
mặc một chiếc quần jean màu xanh kết hợp áo thun trắng tay ngắn, nếu đem cô đặc vào nhóm fan hâm mộ, chắc cũng không thể nhận ra cô vì vẻ ngoài
quá bình thường.
Dương Mộ Anh thở hổn hển, cô cầm chai nước đưa cho Liễu Thi Thi, nhỏ giọng. –“Nước của em đây.”
Liễu Thi Thi lớn tiếng quát. –“ Nhờ chị đi lấy có chai nước thôi mà cũng lâu như vậy, chị còn muốn làm công việc này nữa không hả?”
Dương Mộ
Anh cúi đầu không nói, Liễu Thi Thi còn muốn mắng, chợt mọi người bên
kia đường ồn ào hẳn lên, một chiếc xe từ từ chạy vào sân, cửa xe vừa mở
ra, mấy nhân viên bảo vệ chạy nhanh tới, đứng hai bên cản đám fan đang
cuồng nhiệt gào thét.
Cửa xe mở ra, một cậu thiếu niên khoảng 25
tuổi, dáng người cao lớn mặc quần jean xanh đậm kết hợp áo sơ mi trắng,
mái tóc đen che khuất chân mày rậm, đôi mắt đen láy mang ý cười, sống
mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi vểnh lên vô cùng gợi cảm. Anh chỉ đứng
đó nhưng lại khiến cho người khác phải nghẹt thở vì sức hút tỏa ra từ
anh quá mãnh liệt.
“Dương Nặc, em yêu anh.”
“Dương Gia, I Love You.”
“Dương Nặc, em ở đây này.”
Tiếng tung hô của các fan càng lúc càng lớn nhưng Dương Mộ Anh chẳng nghe lọt vào tai, vì sự tập trung của cô chỉ hướng về anh, Dương Nặc, thiếu niên mà cô đã thần tượng suốt 7 năm trời.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy
anh trên màn ảnh rộng, là lúc anh đóng vai Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu
Mộng, thiếu niên mặc y phục trắng, dáng người hơi gầy nhưng không mất đi vẻ thanh khiết, nụ cười dưới cây anh đào ấm áp đi sâu vào lòng cô, đó
cũng là lần đầu con tim cô rung động vì một người, mà người này lại nhỏ
hơn cô hai tuổi.
Cô không biết cảm giác rung động đó là gì? Là
thần tượng? Hay vì một lý do nào khác, cô muốn chứng thực nó nên từ bỏ
ước mơ làm hoạ sĩ, bắt đầu theo học ngành quản lý, mong muốn có một ngày trở thành quản lý của anh, chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh anh.
Nhưng cô đã sai, thế giới ngầm trong giới showbiz làm sao có chỗ cho một
người không tiền không quyền không thế như cô bước chân vào, dù cô có
thực lực, có trí tuệ thì cũng không thể sánh bằng thủ đoạn của những
người khác, kết cục, làm quản lý mới một năm, đã vinh quang rớt xuống
thành trợ lý cho một ca sĩ vừa mới nổi.
Bất quá, chỉ cần gặp anh, dù ở trong hoàn cảnh nào, cô cũng chấp nhận.
“Két ~” – Bên kia đường vang lên tiếng xe, mọi người lại ồ lên lần nữa.
Từ trên xe bước xuống là một mỹ nhân, vẻ ngoài khoảng 24 tuổi, thân hình
đầy đặn quyến rũ, khuôn mặt hơi tròn kết hợp kiểu tóc xoăn dài ngang
lưng tạo nên một vẻ đẹp nữ tính dịu dàng, mắt hạnh quyến rũ, đôi môi đỏ
mọng, cô mặc chiếc đầm body trễ vai màu đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn vốn có.
Cô gái thướt tha đi đến bên cạnh Dương Nặc, rất tự nhiên thân mật khoát tay anh, đổi lấy biết bao ánh mắt ngưỡng mộ cùng tiếng
hút không khí. Người con gái đó không ai khác là ca sĩ đang hot trong
giới showbiz, Nhậm Tuyết Vy, cô ta còn có một thân phận khác, là vị hôn
thê của Dương Nặc.
“Hừ, cũng chỉ có thế.”
Tiếng Lạc Yên
Anh kéo tâm trí Dương Mộ Anh quay về thực tại, cô quay người lấy dù che
cho Lạc Yên Anh, ánh mắt lén lúc nhìn về phía Dương Nặc.
Bên phía Dương Nặc, đạo diễn nói gì đó với hai người, lát sau, Dương Nặc cùng
Nhậm Tuyết Vy hướng bên này đi tới, Dương Mộ Anh cảm thấy hồi hợp, cảm
giác này không khác gì đang nhảy Bungee, cô nắm chặt cây dù, không dám
nhìn thêm một chút nào, vì sợ mình không khống chế được bản thân, sẽ
nhào vào anh mất.
Liễu Thi Thi nhìn tới nhìn lui, như nhớ ra
chuyện gì, cô nhìn Dương Mộ Anh nhỏ giọng nói. – “Dương Mộ Anh, chị đi
lấy túi đồ trong xe lại đây, cái túi màu nâu đỏ ấy.”
Như được đặc xá, Dương Mộ Anh chạy trối chết ra xe lấy túi đồ, nhà xe cách chỗ quay
MV khá xa, phải mất 20 phút cô mới trở lại chỗ quay MV, lúc này đạo diễn đã bắt đầu bấm máy.
Cảnh quay MV rất đơn giản, nam chính cùng nữ chính nắm tay nhau đi dưới tàn cây ngân hạnh, khi họ đi đến cái cây to
nhất, nam chính sẽ đứng đối mặt với nữ chính, nhẹ nhàng hôn lên trán nữ
chính và nói anh yêu em, nữ chính cũng thâm tình đáp lại câu em yêu anh, sau đó hai người cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc.
Cảnh quay đơn
giản chỉ tốn không tới 20 phút, vậy mà từ lúc Dương Mộ Anh quay lại thì
cảnh quay bị cắt không dưới năm lần, kẻ bị bắt quay lại không ai khác là Lạc Yên Anh, bởi Dương Nặc chỉ mới nắm tay thôi thì cô ta đã đỏ mặt,
còn ngượng ngùng ngượng ngịu làm đạo diễn tức đến phun máu.
Hiện
tại, hai người vẫn đứng ở điểm xuất phát, Dương Mộ Anh lắc đầu cảm thán, Lạc Yên Anh chỉ có tố chất làm ca sĩ, nếu bảo cô ta làm diễn viên không biết sẽ trụ nổi một tập phim hay không. Đó cũng là lý do vì sao vào
ngành đã 4 năm nhưng MV chỉ đếm trên đầu ngón tay, may mắn cô ta biết
nghe lời, nếu không đã bị đá khỏi cái vòng lẫn quẫn này từ lâu rồi.
Nhìn lại hiện trường, thấy đạo diễn đã có xu thế bùng nổ, Dương Mộ Anh đi
đến chỗ Liễu Thi Thi đang không ngừng cắn ngón tay cầu nguyện, nhẹ
giọng.
“Thời tiết nóng bức, mọi người nên nghỉ ngơi uống chút nước.”
Liễu Thi Thi nghe xong, mắt loé sáng, cô ta nhìn Dương Mộ Anh hừ lạnh. –“Nói hay nhỉ, còn không mau đem nước cho mọi người uống.”
Sau đó cầm
hai chai nước chạy như bay đến chỗ đạo diễn, biểu tình giản hoà nói gì
đó với đạo diễn, lúc này biểu tình trên mặt đạo diễn mới dịu lại.
Thế là, đạo diễn cho phép mọi người nghỉ giải lao 5 phút. Lạc Yên Anh bực
bội về chỗ ngồi uống nước hạ hoả, Nhậm Tuyết Vy cùng quản lý của cô ta
là Mộc An Nhiên đang cười nói gì đó với quản lý của Dương Nặc, mà anh,
đang một mình nhìn lá ngân hạnh rơi.
Sau khi phân phát nước uống
xong, Dương Mộ Anh vừa xoay người đã thấy bóng dáng Dương Nặc đứng cô
đơn dưới tán cây ngân hạnh. Ánh nắng sớm mai rọi xuống từng đường nét
trên gương mặt của anh, càng làm tăng thêm vài phần quyến rũ, ánh mắt mơ màng nhìn lá ngân hạnh khiến người nhìn cảm thấy như bị vây hãm.
Tất cả các fan ở xa nhìn thấy một màn này đều ngơ ngẩn không dời mắt. Dương Mộ Anh thu hồi tầm mắt, trên tay cầm chai nước suối, do dự không biết
có nên phá huỷ bức tranh xinh đẹp này hay không?
Ngước nhìn Lạc
Yên Anh còn đang oán hận với Liễu Thi Thi, quản lý của Dương Nặc cùng
Nhậm Tuyết Vy vẫn vui vẻ nói chuyện, không có chú ý tình hình bên này,
Dương Mộ Anh hít thật sâu, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc,
Dương Mộ Anh lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Dượng Nặc, nhưng khi đứng
trước mặt anh, cô lại lúng túng không biết bắt chuyện như thế nào? Thanh tâm rối bời, tay cầm chặt chai nước như muốn bóp nát nó, trong lòng có
hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng giờ trong đầu trống rỗng, cô phải
làm sao đây?
“Chị có sao không?” – Giọng nói trầm thấp mang theo ấm áp vang lên.
Dương Mộ Anh càng cúi thấp đầu, cô hít sâu một hơi, hai tay run rẩy đưa chai
nước đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói một câu tiếng Trung không rõ.
“Cái này, cậu uống đi.”
Dương Nặc sửng sốt, anh không rõ cô gái trước mắt đang nói gì, nhưng khi thấy chai nước đưa tới trước mặt mình mới hiểu ra, anh mỉm cười đón nhận,
nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn.”
Lòng Dương Mộ Anh như nở hoa, cô
cười khẽ, nhẹ ngước đầu nhìn Dương Nặc, nụ cười của anh vẫn đẹp như ngày nào, có điều, khi nhìn vào đôi mắt của anh, tim cô cảm thấy nhói đau,
cảm giác ấy cô cũng không khó nhận ra, là vì cô đang đau lòng vì anh.
Anh nở nụ cười, ánh mắt anh cũng cười nhưng nụ cười không đi tới đáy mắt,
làm sao có thể cười nổi khi scandal tình cảm của anh bị phanh phui?
Trên các trang mạng tạp chí đăng tin anh cùng Nhậm Tuyết Vy đang ngầm hẹn
hò, sau khi tin tức bị công bố, vài ngày sau công ty mở cuộc họp báo làm rõ tin đồn và đó là sự thật, anh và Nhậm Tuyết Vy chính thức công khai
mối quan hệ.
Showbiz bùng bổ, các tạp chí bắt đầu đưa tin về hai
người họ, có người ngưỡng mộ, có người ném đá, các fan hâm mộ cũng chia
hai phe đối địch, một bên ủng hộ tình yêu của hai người, một bên phản
đối kịch liệt bảo Nhậm Tuyết Vy không xứng với Dương Nặc.
Rồi
những scandal ngày xưa của hai người tiếp tục bị phanh phui, Nhậm Tuyết
Vy bị mén đá dữ dội, Dương Nặc từ đỉnh cao cũng rơi đài, chuyện vẫn chưa dừng đến đó. Vài ngày sau, công ty lại tuyên bố chuyện hai người chính
thức đính hôn, tin tức này chẳng khác nào một viên đá ném vào hồ nước
phẳng lặng.
Giới truyền thông, báo chí bắt đầu sôi sục nhưng rồi
cũng chấp nhận sự thật, bởi cha mẹ hai bên gia đình đã ra mặt chứng
thực, cơn sóng cũng yên bình trở lại, những aitifan cũng lần lượt rủ bỏ
việc phản đối.
Tất cả mọi chuyện xảy ra là như vậy nhưng Dương Mộ Anh không phải kẻ ngốc, cô làm trợ lý nhiều năm, trong cái vòng lẫn
quẫn này, có chuyện gì mà không thể xảy ra, Dương Nặc thật sự muốn đính
hôn cùng Nhậm Tuyết Vy sao?
Vì muốn chứng thực việc này, Dương
Mộ Anh ngầm dò hỏi lịch làm việc của Dương Nặc, vì là người nước N muốn
dò hỏi tin tức nam thần nước Trung là điều rất khó, nhưng đối với Dương
Mộ Anh chỉ là việc nhỏ, vì cô có bạn làm trong công ty của Dương Nặc.
Sau khi biết Dương Nặc sắp chuẩn bị quay MV, cô biết đây là cơ hội tốt, vì
thế ngầm bày kế kích thích dụ hoặc Lạc Yên Anh đồng ý đi Bắc Kinh, với
lý do gây dựng sự nghiệp. Mục đích đã đạt được nhưng khi gặp anh, cô
không cần hỏi, chỉ nhìn biểu tình trên mặt anh cũng biết sự thật ra sao.
Thế giới Showbiz, trước màn ảnh là ánh hào quang rực rỡ nhưng có mấy ai
biết phía sau lại thối nát cỡ nào, luật ngầm rất nhiều, người chịu thiệt chỉ có diễn viên ca sĩ, còn mức độ ra sao cũng chỉ có họ mới biết.
Trong cái vòng lẫn quẫn này, chỉ có thể dành cho những kẻ có tiền, có
quyền mới trụ được, ngược lại, ngậm bồ hòn làm ngọt cũng còn nhẹ đối với họ.
“Tôi thích nụ cười của cậu.” –Dương Mộ Anh bật thốt một câu.
Dương Nặc sửng sốt, anh cười nói. –“Cảm ơn.”
Biết anh không hiểu ý cô, Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc, nở nụ cười chân thành, cô nhẹ nhàng nói.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu cười là trong bộ phim Hồng Lâu Mộng, nụ cười ấy
vừa ấm áp vừa thuần khiết, không lẫn một tia tạp chất, là nụ cười chân
thành nhất mà tôi từng thấy, nó khiến tôi cảm thấy bình yên ... nhưng
bây giờ ...”
Mắt cô đượm buồn khi nhìn thẳng vào đôi mắt kinh
ngạc của anh. –“Nụ cười ấy rất mờ ảo, như có như không, cảm giác nụ cười ấy đã bị bao phủ bởi một thứ gì đó rất xa cách ... xin lỗi, tôi nhiều
chuyện rồi.”
“Dương Mộ Anh, còn không qua đây giúp tôi một tay.” – Liễu Thi Thi ở phía xa quát lớn.
Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc vẫn đang trầm mặt lần cuối, cô cười nhẹ. –“Đã làm phí thời gian của cậu, tôi đi trước.”
“Nếu có thuốc hối hận, chị có uống nó không?”
Dương Nặc đột nhiên hỏi làm Dương Mộ Anh sững sờ vài giây, khi xác nhận được
là anh đang nói với cô, cô nhìn anh nhếch miệng cười.
“Không ... nhưng nếu có thuốc trở về quá khứ, tôi nhất định sẽ uống.”
Nếu có thể trở về qua khứ, cô sẽ không bỏ lỡ mọi thứ, sẽ cố gắng học cách
mạnh mẽ, có như thế mới đến bên cạnh anh, bảo vệ anh, bảo vệ nụ cười ấm
áp thuần khiết ấy, tiết rằng mọi thứ đã quá muộn.
Dương Nặc nhìn
bóng dáng Dương Mộ Anh xoay người rời đi, tâm tư phức tạp không giải
thích được, anh thở dài, lấy tai phone ra nghe bài hát mình thích nhất,
một lần nữa đưa mắt nhìn về xa xăm.
... ...... ...... ......
Hết giờ nghỉ giải lao, mọi người tiếp tục quay MV. Đột nhiên, một chiếc xe
tải từ ngoài lề xông thẳng vào đường đi bộ làm mọi người hoảng thần bỏ
chạy, chiếc xe lao đi với tốc độ khá nhanh, có lẽ phanh xe có vấn đề nên tài xế chỉ có thể không ngừng xoay bánh lăn, mong rằng có thể tránh
khỏi người dân.
“Á, anh Dương Nặc.”
Tiếng thét kinh hoảng
của Lạc Yên Anh vang lên làm mọi người chú ý, khi nhìn về hướng Lạc Yên
Anh chỉ, mới thấy Dương Nặc đang xoay lưng với chiếc xe tải, Nhậm Tuyết
Vy gần đó cũng hoảng sợ chạy tới la lớn nhưng Dương Nặc mãi mê nghe nhạc nên không nghe thấy, mà ở quanh đó đã bị rào dây chắn lại, không có ai ở đó báo hiệu cho Dương Nặc biết.
Chiếc xe lao tới chỗ Dương Nặc, sau đó mọi người chỉ nghe âm thanh va chạm rất lớn vang lên. –“Rầm ~ Rầm ~ .”
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, mọi người chỉ thấy xe tải đâm vào cây hoa
ngân hạnh lớn nhất nhưng bọn họ đều nghe rõ âm thanh va chạm vang lên
hai lần, mọi người vội vã chạy tới thì thấy Dương Nặc té ngã ở ngoài mặt đường, trên người chỉ bị chút ít trầy xướt nhưng khi thấy anh không
đứng dậy mà thất thần ngồi đó, ánh mắt không thể tin nhìn về phía trước, mọi người nhìn theo thì kinh hoàng hét lớn.
Gần chỗ chiếc xe
tải, Dương Mộ Anh nằm bất động, cả người máu thịt lẫn lộn, gương mặt
nhiễm đỏ máu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Dương Nặc, kỳ tích là cô vẫn
còn thở.
Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc, thấy anh không sao, cô thở
phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cô mới nhận ra cả người không còn cảm giác, ý thức càng lúc trở nên mơ hồ, Dương Mộ Anh biết, kỳ này cô không xong
rồi nhưng có thể vì anh mà chết, cô cảm thấy vui vẻ, ít ra, đây là việc
duy nhất cô có thể làm cho anh.
Bổng nhiên, cả người rơi vào vòng tay rắn chắc ấm áp, Dương Mộ Anh cố gắng ngước nhìn mới biết người ôm
mình là Dương Nặc, khoé mắt bổng cay cay, thì ra cô cũng có ngày hôm
nay, cái ngày được anh ôm vào lòng, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh, còn có ánh mắt không thể tin, có đau lòng, có áy náy, lòng cô bổng thấy xót
xa.
Nhẹ vươn tay muốn chạm vào đôi mắt anh nhưng ngay cả nâng tay lên cô cũng cảm thấy khó khăn, thầm mắng mình thật vô dụng, muốn ăn đậu hũ trước khi chết cũng không được.
Bên tai vang lên tiếng của
Dương Nặc, anh nói gì đó với cô nhưng cô không nghe rõ, máu chảy quá
nhiều khiến tầm mắt của cô càng mờ dần, cô không muốn ra đi nhanh như
vậy, còn chưa hưởng thụ cái ôm ấm áp của anh, còn chưa bày tỏ sự sùng
bái của cô dành cho anh, còn có rất nhiều rất nhiều ...
Dương Mộ Anh không cam tâm, cô cố gắng đưa tay lên muốn chạm mặt Dương Nặc nhưng cánh tay nặng như bị đổ chì, giơ lên không nổi, tay vừa muốn rơi xuống
thì một bàn tay ấm áp to lớn bao trọn tay cô, cô đoán là tay anh, vì tay anh cũng ấm áp như vòng tay của anh, như giọng nói của anh.
Lúc
này, Dương Mộ Anh rất hạnh phúc, như thế đã quá đủ với cô rồi, nhìn
Dương Nặc, vô số chữ muốn nói ra nhưng giờ một chữ tiếng Trung cô cũng
không nhớ phải nói thế nào ... à không, còn có ba chữ cô có thể nói.
Cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, môi mấp máy nói ra ba chữ nhưng trong cổ
họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, cô khẽ ho thì phun luôn ngụm máu, Dương Mộ Anh thầm than, lần này phải đi gặp Diệm Vương thật rồi.
Hơi
thở mang mùi hoa nhài phả trên trán cô, Dương Mộ Anh hít sâu một hơi, để cảm nhận hương thơm trên người anh lần cuối, khàn giọng lên tiếng.
“Wo ... Ai ... Ni.”
Phải, cho tới khi cận kề cái chết, Dương Mộ Anh mới nhận ra, cô yêu Dương
Nặc, yêu một người qua màn ảnh, nếu nói lúc trước chỉ là thần tượng anh, thì giờ đây gặp anh rồi, cái cảm giác hồi hợp, tim đập thình thịch ấy
lại thay thế bằng sự quyến luyến cùng đau lòng, bởi vì phải rời xa anh,
cảm giác yêu một người không phải là thế sao?
Thì ra trên thế giới này thật sự có tiếng sét ái tình, đáng tiếc, nó đến quá nhanh cũng đi quá nhanh.
Dương Mộ Anh nói xong, cô khẽ mỉm cười, đôi mắt trong suốt từ từ nhắm lại, bàn tay nắm chặt tay Dương Nặc từ từ buông lỏng.
Dương Nặc, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.