Quản Lý Tieba

Chương 19: Chương 19




Ước chừng vào buổi trưa, người người lục tục đến biệt thự, số lượng ít hơn dự đoán, chỉ có 28 người, trong đó có 17 nữ, 11 nam, thêm tôi và Lục Thiên Húc là vừa đúng 30.

Chúng tôi gộp thành hai bàn, một bàn chơi Truth or Dare, nghe nói đây là trò chơi mai mối thượng hạng có khả năng thúc đẩy tình cảm hoặc tăng độ mập mờ giữa người chơi, còn bàn khác thì chơi Tam quốc sát.

*Truth or Dare là một trò chơi thịnh hành trong giới trẻ, cần ít nhất 2 người trở lên. Nếu chọn “Truth”, người A sẽ phải trả lời thành thật một câu hỏi của người B, thường sẽ là mấy câu hỏi lắc léo riêng tư kiểu: hiện giờ bạn có đang để ý ai không? Nếu chọn “Dare”, người A sẽ phải làm một việc mà người B sai bảo, ví dụ như tụt quần chạy vòng vòng =))

*Tam quốc sát (một game đánh bài lấy bối cảnh Trung Quốc thời Tam quốc)

Bản chất của trò chơi đầu tiên diễm lệ quá, tôi không dám xớ rớ.

Tôi tìm đủ mọi cách lẻn vào phe Tam quốc sát, ngay lúc tôi đang giả bộ nhìn bài của chủ công, cái (bà) mụ (mối) Dấm Lượn chết tiệt đột nhiên chạy tới, kéo áo sơ mi của tôi, lôi tôi đến giữa nguyên một đám hủ nữ.

Quả nhiên tôi không thể coi thường sức chiến đấu của mấy bà này, trong lòng âm thầm ghi lại một câu, hủ nữ, đẳng cấp chiến đấu: Max + 1.

Chẳng qua khi nhìn thấy trong số năm tên đực rựa giữa đám hủ nữ còn có Lục Thiên Húc, tôi cũng bình thường trở lại.

Cho dù tôi phải hy sinh anh dũng, bọn họ cũng phải làm cái đệm thịt lót xác cho tôi, nhưng hiển nhiên tôi đã đánh giá khả năng chắn đòn của bọn họ quá cao.

Không biết là do tôi quá nổi tiếng, hay là cái mặt tôi nhìn rất dễ bắt nạt, hầu như ai ai cũng chỉa mũi dùi về phía tôi. Sau khi bị ép cường hôn Quay Đầu, tôi phải tỏ tình thật lãng mạn với Cửu Nhật đại đại, lại còn bế một thằng con trai theo kiểu công chúa, rồi cho một bà hủ nữ có chỉ số chiến đấu tối cao bế kiểu công chúa, cuối cùng còn làm một đống chuyện khùng điên không tả nổi, chẳng hạn như đeo tạp dề nhảy hula-hula, tôi thật sự không hiểu tại sao đám con gái không biết liêm sỉ này nhất định phải nhìn cái chân trần có lông xoắn của tôi.

bế kiểu công chúa

Ngay lúc tôi đang đau xót tự hỏi sau khi trở về có nên dạy dỗ mấy bả một phen hay không, đại sư Dấm Lượn gan to tày trời rốt cuộc cũng cho Lục Thiên Húc lên thớt.

“Tùy ý hôn một người con trai ở đây.” Dấm Lượn cười gian xảo.

Tất cả mọi người nhao nhao ồn ào nhìn về phía tôi, cho dù da mặt dày cỡ nào, lúc đó mặt của tôi vẫn đỏ bừng.

Tôi giống như cô vợ nhỏ liếc Dấm Lượn một cái, muốn cho bả tiếp nhận tin tức “bà hãy đợi đấy”, thế nhưng bả dám to gan che giấu sóng điện của tôi. Tôi không khỏi tiếc hận, thật ra nếu bả chịu nhìn kỹ ánh mắt đang nhộn nhạo của tôi, bả sẽ phát hiện trong đó ẩn chứa lời ca ngợi phẩm chất của bả.

Tôi phải thừa nhận, mặc kệ bây giờ tôi có còn giấu diếm lòng ái mộ của mình hay không, vừa nghĩ tới việc cái tên Lục Thiên Húc mắc dịch sẽ chủ động tới hôn mình, tôi cảm thấy sướng đến độ tim gan run lẩy bẩy.

Tôi “khụ khụ” hai tiếng, muốn dùng nó lấp liếm nụ cười của mình.

Nhìn Lục Thiên Húc đứng dậy, trong lòng tôi cười thầm, cái tên này không tệ nha, được đó chứ.

Ngay lúc tôi chuẩn bị trêu chọc anh ta, anh ta bỗng chốc đi lướt qua chỗ tôi, dừng lại ở bên phải của tôi, thân thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt baby của Gấu Rilakkuma. Trong lúc mơ hồ, dường như tôi nghe được một tiếng “chụt”.

*Rilakkuma (một sự kết hợp giữa từ “Relax” và từ “Gấu” trong tiếng Nhật) là một nhân vật trò chơi do Aki Kondo tạo ra, được sản xuất bởi công ty San-X từ năm 2003. Ở đây nói tên ID.

Tôi dám cam đoan, lúc đó biểu cảm trên mặt mình nhất định là cứng ngắc.

Chỉ trong nháy mắt, cả bàn chúng tôi lặng ngắt như tờ, còn bàn đang chơi Tam quốc sát thỉnh thoảng lại rú hai tiếng “Giết nó” “Phắn đây”, mãi đến khi phát hiện tình cảnh lạ thường bên chúng tôi, bọn họ mới đi qua hỏi chúng tôi có chuyện gì vậy.

Có chuyện gì vậy, mẹ nó tôi cũng muốn biết có chuyện gì đây này.

Tôi không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc đó như thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy, nếu lúc đó trên tay mình có một con dao bầu và một cái thớt, tôi nhất định có thể băm cả xương trâu.

“Đậu má, Cửu Nhật đại đại và Gấu Shota mới là tình yêu thật sự ư!”

“Sao tui không chụp ảnh lại chứ!”

“Ui cha! Nếu chịu CP này thì thấy cũng manh lắm nha!!”

“Phúc hắc tổng tài công x shota trong sáng thụ?!”

Nghe bọn họ ồn ào, lần đầu tiên tôi cảm thấy mấy câu thoại gán ghép này thật chói tai làm sao, nhưng tôi vẫn chậm rãi bình ổn cảm xúc của mình, ráng nặn ra nụ cười hùa theo bọn họ, sau đó nhìn Lục Thiên Húc, bày ra bộ dạng ung dung không bị ruồng bỏ, nói: “Cửu Nhật đại đại! Chúng ta hủy CP thôi! Không ngờ anh lại để ý Gấu Rilakkuma nhà tôi.”

Anh ta giễu cợt nói: “Ừ, để ý Gấu Rilakkuma đấy.”

Tôi sửng sốt, tôi không lường được anh ta sẽ phản ứng như thế này, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù Gấu Rilakkuma là một thành viên trong bộ phận quản lý, nhưng bình thường cũng không thấy cậu ta và Lục Thiên Húc thân thiết gì mấy, Lục Thiên Húc kim ốc tàng kiều lúc nào vậy? Tại sao lại cố tình gây sốc vào hôm nay chứ.

*kim ốc tàng kiều = nhà vàng giấu người đẹp, ý nói giấu người tình.

“Đậu má!!!” “Ô mai chúa!” “Tuyên bố come out!!!” “Má ơi!! Cửu Meo đảng tiêu tùng rồi!!!!”

Cả một nhà đều nhốn nháo.

Ngược lại tôi rất là bình tĩnh, tôi nhìn anh ta, vừa cười vừa nói: “Đại đại, rốt cuộc anh cũng cong rồi.”

Nhưng mà, không phải do tôi bẻ.

Tôi sắp khóc vì cái sự đần độn của mình rồi, thì ra chỉ cần không phải tôi, đối tượng ghép CP với Lục Thiên Húc là ai cũng được.

Trái tim đau âm ỉ, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, không biết lúc đó tôi trụ nổi như thế nào.

Tôi chỉ biết, Lục Thiên Húc đã dùng hành động thực tế để chính thức từ chối lời tỏ tình của tôi, hoặc có lẽ đây chỉ đơn giản là tuyên bố tỏ tình với Gấu Rilakkuma.

Bây giờ nghĩ lại, lời tỏ tình sẩy chân lúc trước của tôi cũng không hẳn là sản phẩm của việc mất sạch lý trí, mà là do tôi ôm mộng anh ta sẽ nói “tôi cũng thích cậu”, để rồi mặc cho bản thân tự tiết lộ bí mật.

Tôi cười nhạo mình, cảm thấy mình thật là dối trá, đằng kia vừa nói không được tiện nữa, đằng này lại nghĩ nói không chừng Lục Thiên Húc cũng thích mình.

Đáng tiếc, tôi đã hiểu rõ một sự thật, đó là cho dù Lục Thiên Húc có cong đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không thích tôi, trò chơi yêu đơn phương của tôi hoàn toàn game over rồi.

“Sao vậy?” Quay Đầu ngồi bên cạnh tôi hỏi.

Tôi điều chỉnh mình một chút, tựa đầu lên vai cậu ta, nhân cơ hội chùi nước mắt đang giấu trong hốc mắt, cọ cọ thêm vài cái, buồn bực nói với cậu ta: “Muốn ngủ.”

Chắc chắn cậu ta cũng sửng sốt, bởi vì nước mắt của tôi đâu có ít, vai của cậu ta nhất định cảm nhận được, nhưng mà cậu ta không nói gì hết, chỉ vươn một tay ôm vai tôi, siết tôi vào lòng cậu ta, sau đó quay sang nói với mấy em gái đang hỏi tôi bị sao vậy: “Anh đại nhà tui cười đến không thở nổi luôn rồi, uầy, dễ bị chọc cười ghê.”

Tôi phối hợp với lời nói dối có thiện ý cậu ta, còn ráng cười vài tiếng.

Không cười còn đỡ, vừa cười xong, bọn họ lại có chuyện mới để xí xớn.

Mấy lời bình luận châm chọc “Sủng nịch công nũng nịu thụ” “Trung khuyển công nữ vương thụ” “Cường công nhược thụ” lũ lượt kéo tới.

Tôi không để ý nữa, dứt khoát ôm lấy Quay Đầu, ngẩng đầu “bẹp” một cái để lại nước miếng thần thánh của mình trên mặt cậu ta, sau đó thản nhiên quay đầu lại, mỉm cười tuyên bố với toàn thế giới: “Trẫm tuyên bố, kể từ nay trở đi, Quay Đầu sẽ là chính cung nương nương của trẫm.”

“Nô tì tuân chỉ.” Quay Đầu phối hợp với tôi.

Tôi và cậu ta nhìn nhau cười, cậu ta nhất định biết tôi đang nói cảm ơn cậu ta.

Khoảng thời gian sau đó, tôi không dậy nổi hứng để nhảy hip hop với mọi người nữa. Đến khi buổi tụ họp chấm dứt, tôi mua vé xe khách về nhà ngay hôm đó, dù rằng ban đầu vốn định ở lại nhà Lục Thiên Húc giúp anh ta thu dọn tàn cuộc.

Ở trên xe, các hành khách yên lặng ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi nhìn thành phố màu sắc sặc sỡ ngoài cửa kính, nói lời tạm biệt với Lục Thiên Húc mà mình yêu thầm nhiều năm.

Mọi việc sẽ ổn thôi, bởi vì tôi là kiểu thụ tài trí thuộc chữa khỏi hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.