Quân Mạc Vũ

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Trong mơ hồ, cảm giác được phụ hoàng ở trong nước nhẹ nhàng chà lau thân thể ta, động tác ôn nhu thư hoãn thật thoải mái, ta miễn cưỡng mở mắt, một màn tóc đen như bộc che khuất tầm mắt vốn mờ mịt của ta, khiến ta không nhìn thấy biểu tình cùng đôi mắt khiến ta mê luyến của phụ hoàng, chỉ có thể cố gắng dùng cảm giác đi cảm thụ tất cả, thật sự cũng là một việc không tồi. Ta không muốn đánh vỡ sự yên lặng này, không muốn làm đứt đoạn cảm giác này. Vô thức nắm lấy lọn tóc đen mượt của phụ hoàng, cảm nhận sự mềm mại trong lòng bàn tay, ta chậm rãi ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, phụ hoàng cùng ta nằm trên giường. Ta thử nhúc nhích thân thể, quả nhiên có chút đau nhức nhưng không đến mức không chịu được, nhớ đến hành động ôn nhu cẩn thận của phụ hoàng tối hôm qua, mặt ta bất giác cũng nóng lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đây, là tình yêu sao? Lúc trên giường, ta có lẽ thực ngốc, cũng may phụ hoàng tinh thông mấy chuyện này mới khiến cho cả hai người khỏi chịu thống khổ. Đúng rồi, phụ hoàng hẳn là có không ít kinh nghiệm đi? Trong lòng bỗng thấy ê ẩm, là ta đang ghen tị sao? Ta cứ thế suy nghĩ mông lung, quả thật là không giống ta lúc bình thường chút nào.

“Sầm nhi đang buồn rầu sao?” Vào đúng lúc ta còn đang bối rối, thanh âm phụ hoàng truyền vào trong tai, mi tâm cũng cảm nhận được ngón tay phụ hoàng đang vuốt khẽ. Nguyên lai, bất tri bất giác, chân mày ta đã nhíu chặt lại. Xoay người đối diện với ánh mắt lo lắng của phụ hoàng, hốt nhiên ta lại trở lại bình thường, tất cả những cảm thụ này đều là vì phụ hoàng mới có được a, ha ha.

Lắc đầu, ta mỉm cười trả lời phụ hoàng: “Không có a.” Phụ hoàng an tâm thở ra, càng thêm ôm chặt ta vào trong lòng, ngữ thanh mang theo ý cười: “Biểu tình của Sầm nhi thật phong phú.” Ta nghe ra được chút trêu chọc trong lời nói của hắn nhưng cũng không phản đối. Trong lúc này, phản đối lại có vẻ giống như ta đang cố tỏ ra kiêu ngạo. Ta chỉ khẽ gật đầu, thừa nhận ban nãy tâm tình quả thật có chút phức tạp. Phụ hoàng cũng không truy hỏi, cười cười bỏ qua.

Nhất thời, gian phòng lại lâm vào trầm mặc, nhưng tuyệt không phải sự trầm mặc khiến người ta khó chịu.

“Hiện tại là lúc nào?” Nhìn sắc trời tựa hồ cũng bắt đầu hôn ám.

“Giờ Thân ba khắc.” (giờ Thân= từ 15h- 17h, một khắc= 15 phút, giờ Thân ba khắc vào khoảng 17h45′)

Đã muốn trễ thế này rồi sao? Tuy rằng thân mình vẫn còn chưa khôi phục nhưng vẫn nên dậy thôi. Phụ hoàng thấy ta muốn ngồi dậy, lại ấn ta trở lại giường: “Đã phân phó chuẩn bị thiện, lát nữa sẽ đưa tới, Sầm nhi chỉ cần nằm nghỉ là được.” Nguyên lai phụ hoàng đã sớm tỉnh, ta cười cười lắc đầu: “Nằm trên giường mãi cảm thấy không thoải mái, ta muốn hoạt động một chút.” Nói xong liền tung chăn đi xuống giường. Phụ hoàng thấy không ngăn được cũng đành theo ý ta. Sấu tẩy, mặc y phục xong, ta theo phụ hoàng đi ra tiền thính. (sấu tẩy= súc miệng rửa mặt)

Phụ hoàng gọi người mang vào cháo thịt cùng điểm tâm cùng ăn với ta. “Cần phải xuất cung một chuyến sao?”  Ăn uống xong, ta quay sang bên cạnh hỏi phụ hoàng, xem bộ dáng như là đã quên bẵng mất chuyện của hoàng hậu. Phụ hoàng không trả lời, hỏi ngược lại ta: “Sầm nhi muốn xuất cung sao?” Ta trầm mặc nhìn phụ hoàng một hồi, thấy hắn không có ý mở miệng lại mới nói: “Phụ hoàng biết ý ta không phải như vậy.” Nói xong, lại là một trận trầm mặc, tựa hồ có nghe được thanh âm phụ hoàng thở dài. “Ân, cứ để cho bọn họ chuẩn bị đi.” Dứt lời liền đứng dậy ôm ta vào giường để ta tiếp tục nghỉ ngơi, còn hắn đi phê duyệt tấu chương của ngày hôm nay.

Nhìn ánh nến mông lung ấm áp, ta chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ, tình huống quả thật là nghiêm trọng như vậy sao, hay phụ hoàng còn có dụng ý gì khác? Hoàng hậu xưa nay vốn là người trầm ổn cơ trí, ta thật không tin tưởng nàng lại làm ra quyết định thiếu khôn ngoan như vậy, phải chăng là đã nhẫn nại đến cực hạn rồi? Chó cùng rứt giậu không phải là tác phong xưa nay của nàng. Mười năm qua, tuy rằng hai người chúng ta không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ta biết chúng ta vẫn rất chú ý đến đối phương. Có lẽ ta nên cảm thấy may mắn, bởi vì có một nữ nhân ổn trọng như vậy làm hoàng hậu nên ta mới có thể yên bình sống qua mười năm, nhưng nàng quả thật rất thông minh, lại biết chừng mực, tiến thoái hữu độ, khiến cho phụ hoàng không thể nắm bắt được sai lầm của nàng mà phế hậu hoặc tiến hành diệt trừ ngoại thích. Cho đến nay ta cũng không có ý định đến gặp nàng tìm phiền toái, đối với ý tưởng muốn diệt trừ ngoại thích của phụ hoàng ta cũng không tỏ thái độ gì, ta cùng nàng tựa hồ đạt đến một trình độ ăn ý nào đó, điều này khiến cho quan hệ giữa chúng ta cho đến giờ vẫn được an tường vô sự. Nhưng bởi vì quan hệ giữa ta và phụ hoàng tiến triển, vậy nên sự ăn ý này có lẽ đã bị phá bỏ.

Là người chưởng quản hậu cung, ta không nghĩ có chuyện gì có thể gạt được nàng. Có lẽ nàng đã nắm giữ được dấu vết gì đó mà ta cùng phụ hoàng sơ ý để lại, cho nên cố tình làm ra chuyện được ăn cả ngã về không như vậy để gây khó dễ, dù sao chờ đợi và hy vọng lâu dài cũng thật sự khiến người ta dễ dàng phát điên. Nàng là tính toán nhờ vào ngoại lực (thế lực bên ngoại) cùng thế lực của hoàng thúc trong triều để bảo toàn cho ích lợi của gia tộc cùng với bản thân sao? Là nàng quá khôn ngoan, hay là ta bất nhân đã bức nàng đến mức tuyệt lộ như vậy? Không, giờ không phải lúc nghĩ nhưng chuyện này, sự tình đã xảy ra, việc cần làm bây giờ là nghĩ biện pháp giải quyết nó.

Suy nghĩ lâu, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, lại nặng nề chìm vào trong mộng………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.