CHƯƠNG 28
Túc Bàn là một quốc gia kỳ lạ vô cùng, cây cối mọc thành hàng xung qunah làm thành một là chắn thiên nhiên, ngăn cách nó cùng với ngoại giới. Tộc nhân Túc Bàn đối với gia viên của mình thập phần chấp nhất, bọn họ lợi dụng khả năng bọn họ am hiều nhất là độc thuật đem tất cả các thế lực ngoại lai cự tuyệt bên ngoài. Người nắm quyền cao nhất của Túc Bàn tộc xưng là Tộc trưởng, mỗi Tộc trưởng đều có một vị Vu sư làm phụ tá, mà mỗi một Túc Bàn tộc nhân đối với việc nghiên cứu kỳ độc lại dị thường say mê.
Những điều này đều là tất cả kiến thức mà quá khứ ta được biết về quốc gia này, cũng là từ miệng sư phụ kỳ lạ hay chính là Tộc trưởng mà Ô Tịch nói mà biết được. Khi đó ta không hề cho rằng những điều này cùng mình có quan hệ gì, cũng
không hỏi chi tiết, vậy nên ta dễ dàng bị Ô Tịch bắt được cũng là bởi vì không biết Vu sư còn có một năng lực đại đại truyền thừa là Vu thuật. Nhất thời thất sách khiến ta phải trả giá đại giới, không chỉ có bản thân bị mang về Túc Bàn tiếp nhận Tộc trưởng vị, mà Tiêu Nhạ, Ngọ, Thần đều bị liên lụy. May mắn chính là, do ta tuyệt đối cường ngạnh yêu cầu Ngọ mới chịu mang lời nhắn của ta rời đi, như vậy Tử Cẩn hẳn là có thể an tâm một chút.
Túc Bàn thật là một tộc đàn kỳ lạ, đặc biệt khi ta biết được bản thân làm như thế nào để xưng Tộc trưởng, nhận thức này càng khắc sâu. Mỗi vị Tộc trưởng của Túc Bàn đều là y độc giai thông, Tộc trưởng hậu tuyển là do Tộc trưởng tiền nhiệm tuyển định, mà phương pháp để được toàn tộc tán thành cũng phi thường “đơn giản”, các tộc nhân cùng nghiên cứu chế tạo ra một loại độc dược được tất cả mọi người thừa nhận dùng đế khảo nghiệm Tộc trưởng hậu tuyển, sau đó lại do Vu sư tuyển chọn người bị hạ độc, việc mà Tộc trưởng hậu tuyển cần làm là phải chứng minh bản thân có đủ năng lực giải độc.
Ngoại nhân bình thường là không có cơ hội cùng năng lực đạt được yêu cầu này, theo các đời Tộc trưởng chưa từng có một Tộc trưởng ngoại tộc là có thẻ nhìn ra được. Baát quá không khéo chính là, sư phụ vì cần một loại dược liệu đặc thù tìm đến Tử Cẩn, mà điều kiện trao đổi của Tử Cẩn là dạy ta y thuật, cơ duyên xảo hợp, cuối cùng tạo thành cụ diện như hiện tại.
Từ miệng Ô Tịch biết được tin tức này sau, ta nghiêm túc cân nhắc lợi hại một phen, rốt cuộc quyết định tiếp nhận Tộc trưởng vị, như vậy những nhân tố bất an có lẽ sẽ ổn định trở lại. Này coi như là Minh Sở Thái tử nhượng bộ đi.
Dân phong thuần phác, đó là ấn tượng của ta đối với Túc Bàn tộc nhân, ngăn cách với ngoại giới có lẽ cũng là một chủ ý không tồi, ta cũng không muốn thay đổi tình trạng như vậy, cho nên mọi việc sau khi ta kế nhiệm coi như phi thường thuận lợi, nhưng cho duflaf vậy thì khi rời khỏi đây cũng đã là chuyện của nửa năm sau. Trước khi rời đi, ta đem mọi sự vụ lớn nhỏ đều giao cho sư phụ cùng Ô Tịch quản lý, còn ta làm một phủi chưởng quầy. Dúao sinh hoạt một thời gian, ta cũng biết được chấp nhất của bọn họ với Tộc trưởng chỉ đơn giản là y thuật của hắn hoặc là một người có năng lực giải độc mạnh nhất mà thôi.
Mang theo Tiêu Nhạ, Thần, cùng với một vị Trưởng quan thị vệ Vệ Mãnh, là người lúc nào cũng không được rời đi Túc Bàn Tộc trưởng, cùng nhau bước đi trên con đường trở về. Mất một phen bôn ba, ta mới đi đến được Đàn Sơn, là một tiểu trấn biên cảnh giữa Minh Sở và Túc Bàn, lúc này cách sự kiện ta mất tích tại Truy Phiền thành đã là một năm. Không biết hiện tại tình hình quốc nội Minh Sở ra sao, ta cho dù nóng vội nhưng trước mắt chỉ có thể tìm một khách *** nghỉ ngơi một chút, nhân thể hỏi thăm tình huống.
Vốn tưởng rằng chỉ một tiểu trấn sẽ không biết được tin tức gì cụ thể, ai ngờ câu hỏi của ta chẳng những khiến cho tiểu nhị xem thường mà còn làm mọi người trong khách *** giạn dữ thậm chí là quát lớn. Nhất thời khiến ta có chút không biết làm sao, đành phải đứng lên giải thích, vì ta mới rời sơn môn, hơn nữa do môn quy thậm nghiêm mà ta không biết nhiều về ngoại giới, mọi người mới bình tĩnh trở lại. Lúc sau cẩn thận thám thính một hồi ta mới giải thích được nghi hoặc. chỉ là cảm giác giống như vừa nghe một hồi thuyết thư không mấy phấn khích, thế nhưng cứ nhìn phản ứng của mọi người thì ta lại không thể hoài nghi những dị sự trong đó.
Chiến tranh giữa Minh Sở và Chiếu Ảnh không những không chấm dứt, ngược lại còn nhân sự “mất tích” của ta mà dẫn phát thành một hồi đại chiến, Tử Cẩn thậm chí còn ngự giá thân chinh. Về phần dân chúng Minh Sở xúc động phẫn nộ, nguyên nhân cũng không có gì khác ngoài việc ta “mất tích”. Tử Cẩn không có khả năng sẽ biết được tung tích của ta, vậy nên ta nghĩ hắn chỉ đang làm một loại tuyên truyền, cũng bởi vì vậy mà ta phát hiện nguyên lai mình đã cống hiến cho Minh Sở nhiều như thế, sự mất tích của ta lại đưa đến “tai họa” cho Minh Sở, lại phát hiện rằng nguyên lai ta chính là ngôi phúc tinh không thể thiếu của Minh Sở, mà việc ta trở thành hoàng hậu Minh Sở cũng chính là mệnh dịnh thiên thành…………. Một loạt phát hiện như thế khiến ta không phản ứng được gì ngoài việc trợn mắt há miệng. Ta nghĩ không ra Tử Cẩn làm thế nào mà có được kết quả như vậy, thẻ nhưng sự thật đã phơi bày ngay trước mắt, ta chỉ có thể cảm thán, may mắn cổ nhân rất dễ tin vào mấy chuyện thần tiên ma quái.
Ta mang theo nghi hoặc giục ngựa chạy về phía Chiếu Ảnh. Cái gọi là thùy binh tất thắng, chiến tranh lần này tựa hồ là Minh Sở thắng liên tục, dọc theo đường đi đều có thể nghe được mọi người nghị luận về chiến sự. Tử Cẩn đối ngoại tuyên bố rắng ta nhất định đang ở Chiếu Ảnh, ào ạt tiến công yêu cầu Chiếu Ảnh phải giao người, đã không thẻ biết xác thực lúc này bọn họ đang ở nơi nào.
Đợi cho đến khi ta tìm được quân tiền, đại quân Minh Sở đã bao vây đô thành Chiếu Ảnh được khá lâu rồi, chỉ chờ cơ hội công thành là có thể toàn thắng. Nhìn thấy kiệt tác của Tử Cẩn, trong lòng ta âm thầm bội phục khả năng hóa hại vi lợi cùng năm chắc thời cơ của hắn. Từ nhiều năm trước Tử Cẩn đã bắt đầu hoạch định kế hoạch, việc thông thương cũng là nằm trong kế hoạch, chuẩn bị cùng chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có hồi báo. Đêm khuya, ta tiềm hành lẻn vào trong trướng của Tử Cẩn, cùng hắn chia sẻ thời khắc vui sướng này. Một phen ôn tồn hết sức sau, ta lại vô thanh vô tức rời đi.
Rốt cuộc cũng đến lúc công thành, hy sinh nhiều ít tướng sĩ Minh Sở cũng chỉ là vì chờ đợi thời khắc này, đánh hạ ngôi thành này, quốc gia này. Mà Tử Cẩn cũng thuận lợi “tìm thấy” ta đang “bị giam lỏng” trong hoàng cung, chứng thực suy đoán trước đó.
Trong lúc mọi người còn đang hoan hô mừng khánh công, ta cùng Tử Cẩn sóng vai nhau cười nhạt rời đi.
.
.
Bốn mươi năm sau.
Tân nhậm quốc quân Minh Sở Sở Mạc Phi một mình đứng trong hoàng lăng, ánh mắt phức tạp nhìn về một ngôi mộ, đó là hợp mộ của Minh Sở tiền nhiệm quốc quân cùng thê tử của hắn. Thật lâu sau, hắn mới rời đi, ánh mắt lại khôi phục thành như lúc trước. Là đúng là sai, trong tâm tự biết……………..
============================================================
« TOÀN VĂN HOÀN »