Quân Mạc Vũ

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Ôm tâm tình hồi hộp, ta lẳng lặng đứng chờ bên cửa, thế nhưng hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng một con chim nhỏ nào, trong lòng có chút thất vọng, nhưng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, chuẩn bị thu dây về.

“Phác lạp!”

Thanh âm vang lên đánh gãy ý nghĩ muốn thu dây của ta, một con chim nhỏ bay đến cạnh ***g, mổ một chút thịt vụn ở đó, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại tiếp tục mổ, theo sau nó, có rất nhiều chim nhỏ cũng đậu xuống, thi nhau mổ chỗ thức ăn ta chuẩn bị sẵn, mổ hết ở ngoài, chúng lại bắt đầu nhảy vào trong ***g mổ tiếp. Tâm ta không khỏi khẩn trương, nhìn chằm chằm chiếc ***g, kiên nhẫn đợi, rốt cục đám chim cũng nhảy vào, một con, lại một con. Canh đúng thời điểm, ta quyết đoán giật mạnh sợi dây nắm trong tay, “Phác” một tiếng, chiếc ***g sập xuống, tuy rằng đã bay mất mấy con, bất quá ta vẫn là bẫy được.

Chạy đến bên ***g, mở chiếc cửa nhỏ ra nhìn, đếm được có tổng cộng ba con chim, ta cao hứng đến nhảy dựng lên. Tiếng cười vui vẻ của ta đánh vỡ sự yên lặng tràn ngập trong viện, thanh âm sau giờ ngọ mùa đông có vẻ phá lệ thanh khiết trong trẻo, Thải Nhi, Ngọc Nhi cùng mấy tiểu cung nữ thái giám đuổi tới viện tử của ta, nhìn đến tiểu chủ tử của bọn họ bọc kín như một trái cầu tuyết đang ôm một chiếc ***g nhỏ mà cười, khuôn mặt tinh xảo không còn sự đạm mạc trước kia mà đỏ bừng tràn đầy vui sướng, điểm hồng xinh đẹp nổi lên giữa một mảnh tuyết trắng thật động lòng người. Nhìn cung nhân chung quanh có chút ngốc lăng, người trốn ở một nơi bí mật gần đó, bởi vì nhìn thấy người kia cười thoả mãn mà tâm động không thôi.

Nhìn đến Thải Nhi, Ngọc Nhi cùng đám tiểu cung nữ thái giám khác, ta ngừng nhảy loạn, hướng bọn họ ngoắc ngoắc, ra hiệu cho bọn họ đến đây cùng ngoạn. Nhìn thấy chim nhỏ mà ta bẫy được, cả đám đều hâm mộ không ngớt, tỏ ý muốn thử, ta nói hiện tại có nhiều người không thể bẫy được, đề nghị đắp người tuyết. Mấy tiểu thái giám nghe đến không được bẫy chim mà có chút thất vọng, bất quá mấy tiểu cung nữ thấy có thể đắp người tuyết đều thật cao hứng.

Gom tuyết đắp lại cùng một chỗ, vỗ vỗ một chút, một người tuyết đã hoàn thành, dùng cà rốt làm mũi, mắt thì dùng đồ trang sức của một cung nữ làm thành, hai tiểu cầu hồng sắc trông thật bắt mắt, tiểu khuông mà ta vừa dùng để bẫy chim thì dùng làm mũ, nhìn qua trông cũng thật ngộ.

Nhìn thấy mọi người tựa hồ còn chưa tận hứng, ta bèn đề nghị dùng tuyết chế tác thành các vật phẩm, lúc này đây là phân công nhau tiến hành, cứ xem như là đang tổ chức một cuộc thi tài đi. Mệnh lệnh bắt đầu được phát ra, ai nấy đều nhanh chóng bắt tay vào làm. Ta ngồi xổm ở một bên, rất nhanh đã làm xong “Văn phòng tứ bảo”, sau đó lẳng lặng ngồi làm cầu tuyết……….

Chỉ chốc lát sau, mọi người đem những vật phẩm đã hoàn thành tề tựu lại một chỗ. Ta chỉ vào ba khối hình chữ nhật cùng một khối trụ nhỏ, bảo rằng đó là “Văn phòng tứ bảo”. Lập tức mọi người cùng mở to mắt nhìn ta, sau đó lại nhìn sang mấy thứ hình thù không rõ rệt đang nằm trên mặt tuyết, tựa hồ không dám tin tưởng. Mà ta thì hường bọn họ cười khẽ, hai mắt chớp chớp, khiến bọn họ thiếu nước muốn té xỉu. Ta phát hiện trêu đùa bọn họ rất thú vị………….

Nhìn qua tác phẩm của những người khác, từ tiểu động vật, tiểu điểm tâm, tiểu đồ ăn, tiểu phòng ốc, thứ nào cũng thực tinh xảo. Cuối cùng, ta là trọng tài, quyết định bộ trà cụ mà Ngọc Nhi làm được giải nhất. Còn về phần thưởng, chính là khi chơi ném tuyết thì tha cho nàng. Thừa dịp bọn họ không chú ý, ta đi về phái mấy trái tuyết cầu khi nãy đã làm sẵn, nhặt lên một trái, bắt đầu đợt công kích đầu tiên của ta. Tiểu thái giám bị tyết cầu ném trúng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, chật vật né tránh trái tuyết cầu thứ hai của ta đang bay về phía hắn, sau đó nhặt lên một trái tính phản công, nhưng do cố kỵ thân phận của ta nên cuối cùng cũng chỉ có thể né tránh. Nhìn hắn như vậy, ta bắt đầu tức giận, ra lệnh cho mọi người đều phải chơi tận hứng, nếu không sẽ nghiêm phạt. Được sự ủng hộ của ta, tất cả đều hào hứng nhập cuộc. Bởi vì ta đã có chuẩn bị trước, hơn nữa bọ họ đối ta vẫn còn có chút e ngại, cho nên người thắng cuối cùng đương nhiên là ta.

.

.

Chơi mệt mỏi, mọi người trở lại trong gian phòng ấm áp, thay ra áo khoác dính tuyết ẩm ướt, ôm lấy noãn thủ lô ngồi xuống bên hỏa lò, tâm cũng dần dần bình tĩnh lại. Một buổi chiều vui đùa hết sức khiến ta cảm thấy thật thư sướng, càng thêm nhận thức rõ ràng rằng ta đã sống lại, những thú vui trẻ con mà kiếp trước bị bỏ qua, đến lúc này ta cũng chân chính cảm nhận được. Lần đầu tiên, trong lòng ta cảm thấy khoái hoạt vì đã có được sinh mệnh này.

.

.

Trở lại Ngự thư phòng, thay long bào sạch sẽ, ngồi dựa lưng vào long ỷ, hồi tưởng lại hết thảy những gì diễn ra chiều nay, hắn không khỏi cười ra tiếng. Nguyên bản đang tính toán rời đi, lại nhìn thấy tiểu tử kia mặc áo khoác tuyết bạch thật dày, đầu dội mũ lông, hệt như một tiểu tuyết cầu đi ra khỏi phòng, bất kể ai lúc này nhìn thấy cũng đều lo lắng thân mình nhỏ bé của y không thể chống đỡ được y phục nặng như vậy, bất quá trông y quả thực rất đáng yêu.

Nhìn thấy y chuẩn bị bẫy chim, hắn không nhịn được bật cười. Trong hoàng cung này, lấy đâu ra chim cho ngươi bẫy đây? Đành bất đắc dĩ đi đuổi một ít chim trong khu vực quanh đấy đến, hy vọng y có thể bẫy được. Thật may mắn khi hắn đã làm như vậy, nếu không sao có thể thấy được nụ cười động lòng người của y? Nhìn bộ dáng đáng yêu của y khi trêu đùa đám cung nhân kia, nguyên lai y cũng có thời điểm tinh quái như vậy. Điều này thực khiến hắn thấy cao hứng. Cố gắng áp chế nội tâm kích động, hắn cầm lấy tấu chương trên bàn, bắt đầu phê duyệt. Cuối năm, bao giờ cũng là thời điểm bận rộn……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.