Quán Mì Tư Ca

Chương 8: Chương 8




Chu Trản hoàn toàn không nghĩ tới việc Nguyên Tư kích động chạy tới đây là vì đồ ăn ngày mai, chứ không phải vì muốn thách đấu. Lời nói rất khẩn thiết, giữa chừng hình như còn nuốt nước miếng.

Việc này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.

Đồng đội tiểu đội 1 cũng bối rối, Tiền Vũ ở một bên la làng: “Con bà nó Nguyên Tư, không phải mày muốn đánh nhau với anh Trản sao?”

“Đánh cái gì mà đánh?” Nguyên Tư quay đầu lại nói: “Tao nói muốn đánh nhau khi nào?”

Tiền Vũ trợn tròn mắt: “Trời đất?”

Nguyên Tư không để ý tới bọn họ nữa mà chuyển hướng sang Chu Trản, cậu nhướn mày cười cười, khoác vai người ta như thể hai anh em thân thiết đi ra ngoài. Dùng tốc độ nhanh nhất đọc mười mấy tên món ăn, sau đó vỗ tay kết thúc nhìn Chu Trản hỏi, “Anh nói đi, mấy món đó có phải là anh làm không?”

Rất nhiều năm sau Chu Trản vẫn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của Nguyên Tư, đắc ý, phấn khởi, tự hào, nụ cười mang theo mấy phần lưu manh, giống như mười mấy món ăn đó là do “Đại vương” cậu làm ra.

Chu Trản run sợ 2 giây, vừa định trả lời thì Nguyên Tư đột ngột bước về phía anh một bước. Anh cũng lùi lại một bước trong vô thức, tay phải Nguyên Tư giơ ra ôm chặt lấy eo anh.

Chiều cao hai người cách 5 cm, Chu Trản có cao hơn đi chăng nữa thì từ đó đến giờ vẫn chưa bị ai ôm thắt lưng như vậy, ánh mắt đông lại, ngay cả cơ bắp cũng căng cứng.

Khóe môi Nguyên Tư khẽ nhếch, cánh tay hướng vào trong, “Không phải chứ? Anh nấu món gì cũng không nhớ sao?”

Tư thế này ở trong quân doanh cũng không tính là khác người, các binh sĩ thường hay đùa giỡn với nhau, cậu cào tôi một cái, tôi đấm cậu một phát. Nhưng Chu Trản lại không thích thân mật với người khác, cũng không thích lôi lôi kéo kéo. Vì vậy anh lại lùi một bước, tránh khỏi cánh tay Nguyên Tư, bình thản nói: “Nhớ.”

Nguyên Tư lại vui vẻ, “Vậy anh nói xem, mấy món lúc nãy em nói có phải là do anh làm không?”

Kỳ thật Chu Trản không nhớ anh đã nấu những món gì, nhưng khi Nguyên Tư kể tên anh cũng có kiểm lại, mười mấy món đó đúng là anh nấu.

“Có phải hay không?” Nguyên Tư lại hối thúc.

“Phải.” Chu Trản mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại hiếu kỳ về “Đại vương” của tiểu đội 2 này.

“Em đã nói mà! Vị giác của em tuyệt đối không sai!” Lúc Nguyên Tư cười tươi rất có khí phách của thiếu niên, hào quang tuổi trẻ như lấp lánh xung quanh cậu, “Mấy món đó cực kỳ ngon, không giống với mấy món phổ thông. Người khác không nhận ra, nhưng em có thể!”

Khóe miệng Chu Trản giật giật, thầm nghĩ: Mừng quá nhỉ?

Sau đó Nguyên Tư lại rầm rì một đống chuyện, trước khi quay về tiểu đội 2 thì vỗ vỗ bả vai Chu Trản, “Ngày mai anh nhất định phải làm thịt heo xắt sợi và sườn kho đó, chúng ta hẹn rồi nha!”

Chu Trản nhìn đối phương huýt sáo đi, thấp giọng nói: “Nấu món gì không phải do anh quyết định.”

Trên thực tế, đối với việc “Gọi món” này Chu Trản không để bụng lắm, sau khi tắt đèn ngủ thì có nghĩ về Nguyên Tư một chút, chỉ đơn thuần cảm thấy người này thật thú vị, không có tự phụ như trong tưởng tượng mà lại có chút ngu ngốc.

Hôm sau, khi Nguyên Tư đến căn tin ăn trưa thì không có thịt heo xắt sợi và sườn kho, buổi tối đến ăn, cũng không có!

Chu Trản cũng không phải cố tình làm trái ý cậu, nhưng nhà bếp có quy định của nhà bếp, mỗi ngày nấu món gì đều do tiểu đội trưởng quyết định, đội viên phụ bếp chỉ cần cắm đầu làm là được.

Buổi tối, Chu Trản bị Nguyên Tư chặn đường.

Nguyên Tư thoạt nhìn không tức giận lắm, nhưng chân mày hơi nhíu lại, không còn sức sống như ngày hôm qua.

Chu Trản nói: “Xin lỗi hôm qua anh quên nói với em, anh không phải người chọn thực đơn, nấu món gì không phải do anh quyết định.”

Quả nhiên, Nguyên Tư nghe hiểu ngay. Xem ra cậu cũng là người hiểu chuyện — Chu Trản nghĩ, bằng không cũng không được làm lão đại tiểu đội 2.

Nơi Nguyên Tư chặn Chu Trản là đường tắt phía sau nhà bếp, tư thế chặn đường rất bá đạo, là hai tay chống tường.

Sau này khi hai người chính thức quen nhau, Chu Trản mới biết lý do tại sao cậu làm như vậy. Nguyên văn của Nguyên Tư là: “Em lùn hơn anh mà, chống một tay không có khí thế tức giận, hai tay mới có.” Làm Chu Trản cười đến mức sặc nước miếng.

“Em nghĩ trưa anh sẽ nấu cho nên sáng nay em chỉ ăn một cái bánh bao, chỉ một cái!” Nguyên Tư nói: “Buổi sáng lúc tập luyện em đói đến mức nhức đầu.”

Chu Trản “Hả” một tiếng, rất muốn hỏi cậu “Bụng đói thì sao lại nhức đầu, phải là đau dạ dày chứ.” Nhưng lại cảm thấy lúc Nguyên Tư trịnh trọng nói mình đói có chút…

Dễ thương?

Nguyên Tư nói tiếp: “Kết quả trưa không có thịt heo xắt sợi và sườn kho. Em lại nghĩ tối nhất định sẽ có, dù sao hôm qua chúng ta cũng đã hẹn rồi.”

“Chúng ta không có…” Chu Trản đối mắt với Nguyên Tư, không biết tại sao lại không nói ra được chữ “Hẹn”.

Nguyên Tư thở dài: “Cho nên trưa em cũng không ăn nhiều, chỉ một chén cơm không thêm không bớt, không ăn thịt, chỉ ăn giá xào với dưa muối. Buổi chiều chạy 5 km, đói đến mức muốn xỉu luôn.”

Chu Trản thầm nghĩ, ăn không no mà chạy 5 km đúng là rất thảm.

“Anh biết em dựa vào cái gì mà kiên trì không?” Nguyên Tư hỏi.

Chẳng lẽ không phải dựa vào ý chí sao? Chu Trản nghĩ.

“Là dựa vào ‘Niềm tin tối nay có thể ăn thịt heo xắt sợi và sườn kho’!” Nguyên Tư nhấn mạnh từng chữ, “Kết quả tối cũng không có! Hơn nữa cũng không có món nào do anh nấu!”

Lúc này Chu Trản thật sự kinh hãi, trong lúc khiếp sợ còn mang theo chút áy náy.

Hôm nay mặc dù anh phụ việc ở nhà bếp, nhưng bởi vì không đủ người nên liên tục phụ rửa rau thái thức ăn chứ không nấu. Việc này ngoại trừ đồng đội hậu cần thì không ai biết, vậy mà Nguyên Tư lại có thể phân biệt được bằng vị giác.

“Em chết đói đây.” Nguyên Tư nói xong thì bỏ tay ra, nghiêng người dựa lên tường: “Vừa đói lại vừa thất vọng nên cơm tối cũng không ăn bao nhiêu.”

Cảm giác tội lỗi của Chu Trản dâng lên. Người trẻ tuổi dễ xúc động, đứng bên cạnh là một người vì mình mà đói nguyên ngày, anh cảm thấy người này rất thú vị rất muốn trêu chọc cậu. Hơn nữa cậu còn nằm lòng những món anh nấu, thành tâm khen tay nghề của anh thì làm sao anh không dao động cho được.

Vì xúc động nên bật thốt: “Giờ anh nấu cho em ăn.”

Lập tức, hào quang trên người Nguyên Tư rực sáng trở lại.

Trong bếp chỉ còn thừa lại bánh bao cho đội hậu viện, Chu Trản đi vào chọn nguyên liệu nấu ăn, chiếm một góc bắt đầu công tác chuẩn bị.

Nguyên Tư vừa kích động vừa căng thẳng, dí sát lại hỏi: “Chúng ta có phạm quy không?”

“Không, tiểu đội trưởng đã ngầm đồng ý rồi, em đừng rêu rao khắp nơi là được.” Chu Trản thái thịt thành sợi nhỏ, còn gừng tỏi tiêu thì trộn vào trong một cái chén nhỏ.

Nguyên Tư nhìn xung quanh hỏi: “Cần em giúp gì không?”

“Em vo gạo đi.” Chu Trản nói: “Đủ phần cho em ăn là được, xong rồi lấy nồi cơm điện nấu. Nồi cơm ở trong tủ âm tường.”

“Nồi cơm điện? Dùng nồi cơm điện?” Nguyên Tư kinh ngạc: “Không phải luôn dùng nồi hấp sao?”

“Đó là cơm tập thể, hiện tại chỉ có mình em ăn thì có thể dùng nồi cơm điện.” Chu Trản nói.

Mười phút sau Nguyên Tư chạy trở lại, cười hì hì nói: “Bắc cơm xong rồi.”

Chu Trản liếc mắt nhìn nồi cơm điện cách đó không xa, gật đầu nói: “Ừm.”

Thịt heo xắt sợi và sườn kho đều là món ăn rất đơn giản, Chu Trản làm rất ung dung thoải mái. Nguyên Tư cứ đi theo sau đuôi anh, thường xuyên liếm liếm môi.

Chu Trản khá là hưởng thụ, trong lòng còn có chút đắc ý, lúc đầu chỉ xào thịt ở mức vừa phải, nhưng khi đắc ý thì không kiềm được lực tay, xào đến mức đảo chảo y như các đầu bếp trong TV. Nhưng đáng tiếc, kỹ thuật không được tốt như vậy.

Nhưng Nguyên Tư lại rất hào hứng, không hề thấy anh vụng về xíu nào, lúc lửa phựt lên còn vỗ tay tán thưởng.

Chu Trản lần đầu tiên phát hiện, thì ra cảm giác biết nấu ăn lại tuyệt vời như vậy.

Thịt heo xắt sợi hoàn thành trước, sườn kho thì phải chờ thêm mười phút nữa. Chu Trản nhìn nồi cơm, chỉ huy nói: “Bới cơm đi, nấu xong rồi.”

Nguyên Tư mở nắp nồi ra, Chu Trản thị lực tốt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy yết hầu cậu cử động.

Đang nuốt nước miếng đó hử. Chu Trản càng vui vẻ hơn.

Nhưng khi nhìn thấy lượng cơm trong nồi cơm điện thì Chu Trản không vui nổi nữa, “Sao em nấu nhiều vậy?”

“Hả? Em có thể ăn hết.” Nguyên Tư gắp một đũa thịt heo xào, bỏ vào chén cơm trộn trộn, “Anh quên cả ngày nay em không ăn gì hết sao?”

“Cũng không thể ăn nhiều vậy chứ!” Chu Trản nhìn nồi cơm, “Đây là lượng cơm cho ba người ăn đó!”

“Em một người như ba.” Nguyên Tư ăn một muỗng cơm, nóng đến mức mặt đỏ bừng: “Trời ơiii, chính là cái mùi này, ngon quá!”

Chu Trản buồn bực. Tuy đội hậu cần đã ngầm thiên vị đồng ý cho cậu nấu, nhưng lại không cho phép lãng phí lương thực, ăn bao nhiêu làm bấy nhiêu, không ăn hết sẽ bị phạt. Không nói đến việc Nguyên Tư có thể ăn hết thật hay không, cho dù có thể ăn hết thì đoán chắc cậu cũng sẽ bị đầy bụng rồi đau, anh là người nấu ăn, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phạt luôn.

Nghĩ như thế anh liền phiền não, nhìn Nguyên Tư cũng thấy không vừa mắt.

Nhưng người ta lại không quan tâm, đang ăn rất vui vẻ, đùi phải còn đang run run!

Chu Trản mắng thầm “Đờ mờ”, cùng lúc đó mở nắp nồi xem sườn kho đã xong chưa. Lúc mùi thơm bay ra, Nguyên Tư lập tức cầm chén cơm nhào tới, giơ đũa gắp một cục sườn lên. Chu Trản còn chưa kịp nói “Coi chừng nóng” Nguyên Tư đã nhét sườn vào trong miệng.

Bị bỏng nhưng lại rất mãn nguyện, Nguyên Tư vừa gặm vừa hối: “Được rồi được rồi, lấy xuống thôi!”

Chu Trản hơi bực bội Nguyên Tư, cũng thấy không thoải mái nên sau khi múc sườn kho ra, ma xui quỷ khiến làm sao mà anh bới một chén cơm nói: “Anh ăn với em.”

Phần cơm cho ba người mà một người ăn nhất định sẽ bị chướng bụng, hai người ăn thì sẽ đỡ hơn. Cũng may giờ cơm tối Chu Trản mệt nên không ăn nhiều, bây giờ thấy Nguyên Tư ăn ngon như vậy làm anh cũng thèm thuồng theo.

Nguyên Tư dù có háo ăn cũng không keo kiệt, đem sườn kho đẩy tới trước mặt Chu Trản, “Ăn đi!”

Chu Trản: “…”

Các đồng đội sau khi xong việc thì gói bánh bao đem về, trong bếp chỉ còn lại Chu Trản và Nguyên Tư. Hai người ăn một tiếng đồng hồ, giữa chừng hết đồ ăn nên Chu Trản lại xào thêm một phần thịt.

Sau khi ăn hết, Nguyên Tư xoa xoa bụng: “Má ơi no chết em rồi.”

Chu Trản cũng no căng, cười vỗ gáy Nguyên Tư, “Không phải em ăn nhiều lắm sao? Một người như ba người?”

“Em chủ quan quá, nấc…” Nguyên Tư chùi miệng, “Nhưng khách quan thì không được. Ây anh Trản ơi.”

“Hử?”

“Anh thật sự nấu rất rất ngon!”

Lại được khen, Chu Trản ít khi được khen nên rất ngại ngùng, dọn dẹp bàn cơm chuẩn bị đi rửa thì Nguyên Tư chạy tới, “Để em để em, anh nấu rồi, để em rửa chén cho.”

Chu Trản cũng không giành rửa nữa, đứng ở một bên tiêu cơm. Nhưng thực sự quá no khiến dạ dày anh có hơi khó chịu.

Nguyên Tư rửa rất nhanh, xong xuôi còn lau kệ bếp cho sạch sẽ, cậu chạy tới nói: “Trở về?”

“Đi lấy thuốc tiêu trước đã.” Chu Trản nói: “No quá cũng khó chịu.”

“Đi.” Nguyên Tư suy nghĩ một chút: “Hay là chạy vài vòng trên sân?”

Chu Trản đã quen độc lai độc vãng, sau khi nhập ngũ vẫn chưa từng chạy bộ cùng ai, muốn từ chối, nhưng lời nói ra lại là “Được”.

Trong bóng đêm, hai người vừa nhai thuốc tiêu cơm vừa chạy bước chậm trên sân. Chu Trản ít nói, cả buổi đều là Nguyên Tư nói anh nghe, tổng kết lại thì chỉ có một ý: Tay nghề anh thật đỉnh.

Chu Trản tuy mặt không biểu cảm nhưng trong lòng lại âm thầm cười, dùng từ thịnh hành hiện nay để diễn tả thì chính là diễn sâu.

Chỉ là khi cảm thấy đã chạy đủ, lúc chuẩn bị trở về Chu Trản lại vì một câu nói của Nguyên Tư mà dừng bước.

Nguyên Tư nói: “Mẹ em cũng nấu ăn rất ngon, hai người kẻ tám lạng người nửa cân đó. Nhưng mà từ khi ba mẹ mất, dù em đến nhà họ hàng nào ăn cũng không thấy ngon nữa.”

.:.

Đậu: Vụ đói đến mức đau đầu có đó nha, Đậu nè, lúc quá lố giờ cơm mà không ăn là đau đầu, chỉ khác cái là không thấy đói thôi. Người ta nói là dây thần kinh gì gì đấy (dịch vị)?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.