Quân Môn Sủng Hôn

Chương 100: Chương 100: Ba lựa chọn




Nói là ăn cơm, thật đúng chỉ là một bữa cơm, không hề giống như cô tưởng tượng, mấy cậu ấm ở chung một chỗ, mang theo vài cô gái tới phóng túng, bạn bè Dịch Khiêm đều là những người kinh doanh kiệt xuất, các loại nghề nghiệp đều có, cái gọi là vật hợp theo loài chính là không gì đúng hơn loại trường hợp này.

Một bữa cơm được xem như là vui vẻ, cho dù nói chuyện với cô mọi người đều rất khách khí, không có cợt nhã, có lẽ bởi vì cô là người mà Dịch Khiêm mang tới, coi cô như chị dâu mà tôn trọng.

Tan tiệc đã là buổi tối, Dịch Khiêm lái xe đưa Úc Tử Ân về nhà, vì ngày mai muốn đến Đài Bắc, trước khi đi, anh không quên nhắc nhở cô ngủ sớm một chút.

Nhìn bóng người chuẩn bị rời đi, Úc Tử Ân do dự một chút, cuối cùng vẫn đỏ mặt mở miệng, “Hôm nay anh ở lại đi, sáng sớm ngày mai còn phải lái xe tới đây quá phiền phức, hơn nữa giao thông Bắc Kinh lại như vậy, ngày mai nếu gặp kẹt xe trên đường cao tốc, sợ rằng chuyến bay cần phải đổi lại.”

Dù thế nào anh cũng muốn tới đón cô, căn nhà lớn như vậy, vẫn chính là nhà của anh, ở nơi này cũng không quá đáng, chỉ là hai người cùng chung một mái nhà, cô có chút xấu hổ mà thôi.

Nhớ tới hai lần cô say rượu, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cô cũng cảm thấy không cần phải kiểu cách nữa, dù sao ở đây cũng có phòng ngủ của anh, cô ngủ ở phòng khách, không liên quan gì tới nhau.

Thật sự có người tới bắt gian, cô cũng có thể thắng khí hùng hồn, hơn nữa, bọn họ còn là quan hệ bạn trai bạn gái, ở chung cũng không có gì quá đáng, huống chi chỉ ở lại một đêm.

Hơi híp mắt lại, anh nhìn dáng vẻ đỏ mặt cúi đầu của cô, cô có thể mở miệng kêu anh ở lại một đêm thật là hiếm có, không thể nén được cười, gật đầu, “Được!”

Nghe được tiếng đáp ứng, lúc này Úc Tử Ân mới đi lên lầu, đứng tại chỗ, Dịch Khiêm nhìn đôi dép đi trong nhà đặt trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy một hồi thỏa mãn.

Trở lại phòng ngủ của mình, anh mở tủ áo quần hơi quét mắt, bên trong treo áo quần dùng để tắm rửa, căn nhà này anh không thường ở lại, quá chu đáo cũng vô ích, một người có chút lạnh lẽo!

Hôm nay thêm một người ở đây, anh cảm thấy căn nhà không hề có chút vắng lạnh.

Đóng lại tủ áo quần, anh quay người đi ra khỏi phòng, quét mắt lên hành lang lầu hai, đi đến trước cửa phòng cuối đường, anh đưa tay gõ cửa, dịu dàng mở miệng, “Ân Ân ?”

Người bên trong mở cửa, ngước mắt nhìn người bên ngoài, nghiêng người cho anh đi vào, “Sao vậy?”

“Cũng không có gì, tới an ủi cảm giác em ở phòng khách.” Bóng lưng kiêu căng bước vào phòng khách rộng rãi, ánh mắt lướt nhẹ một chút, anh ngồi xuống bên ghế sofa, ngước mắt nhìn cô: “Vì sao lại chọn căn phòng này?”

“Căn phòng này rất tốt mà! Em cũng không thể chiếm đoạt phòng ngủ chính của anh được!” ngồi lên ghế sofa, cô khoanh hai tay nhìn anh, “Anh muốn em đến phòng chính ngủ, không phải là có mưu đồ bất chính với em đó chứ?”

“Nếu thật anh có mưu đồ bất chính với em, anh cũng sẽ đối với em phụ trách.” Nói xong mấy chữ cuối, mặt anh tràn đầy thâm ý, mỗ nữ đnag lắng nghe liền hiểu được ám hiệu của anh, không tiếng động mà đỏ mặt.

“Em chẳng lẽ không chịu nổi trách nhiệm, em không thể ăn vạ sao?” nhớ tới mình đã nói hai lần chịu trách nhiệm với anh, tuy chưa có hành động thực tế, khiến cho cô được tiện nghi lại còn khoe mẽ, đoán chừng chỉ có cô mới có thể đối với chuyện như vậy thẳng khí hùng hồn.

“Em muốn ăn vạ cũng được, chẳng qua anh là thương nhân, anh đây cũng cần phải tính lãi.”

“…gian thương!” Nghiến răng, cô tức giận trừng mắt anh, “Vậy em hai lần nói muốn phụ trách với anh, mà đến bây giờ vẫn chưa thực hiện, anh muốn bao nhiêu lợi tức đây?”

“Tạm thời cứ thiếu đi, anh thích tích lợi. Dù sao bây giờ em cũng không trả được, về sau có thời gian em cứ chậm chậm trả.” Anh vắt hai chân lên nhìn cô, dáng vẻ lười biếng ưu nhã, cực giống như thợ săn đang săn thú, nhất là cặp mắt đen kia, mơ hồ chứa đựng vài tia sáng.

“Làm sao anh biết bây giờ em không thể trả chứ, nói đi, anh muốn em trả như thế nào đây?!”

“Em đã kiên trì muốn trả, vậy thì lấy thân báo đáp thì sao?” đứng lên, anh chậm rãi đi tới cô, giọng nói vốn dịu dàng lúc này lại đồng thời có thêm mấy phần uy bức lợi dụng.

“Ách, anh có còn lời đề nghị nào tốt hơn không?” theo bản năng bước lùi về phía sau, còn chưa đứng vững anh đã đưa tay ra, chuẩn xác đỡ lấy eo nhỏ của cô.

“Có.” Anh gật đầu, đè thân xuống tiến tới bên tai cô, “gắn lên mũ dòng họ của anh, làm Dịch phu nhân của anh.”

“…” bình mới rượu cũ, anh lại có thể chơi xỏ lá như vậy sao!

“Như thế nào, hai cái lựa chọn, em chọn đi!”

“Vậy…có lựa chọn thứ ba không?” cứng đờ, cô cười đến bất đắc dĩ, hôm nay hình như không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh rồi.

“Cũng có, lựa chọn thứ ba chính là, gả cho anh.” Khẽ cười, anh tế tế vuốt ve cần cổ nhạy cảm của cô, “Ba lựa chọn, em muốn chọn cái nào?”

“…” hắng giọng một cái, cô quay đầu chống lên xương quai xanh của anh, hơi thở nhàn nhạt của anh khiến cho cô an tâm, “em là sợ anh hối hận, nhưng nếu ngày nào đó anh phát hiện cũng không có yêu thích em như trong tưởng tượng vậy, vậy giữa chúng ta chỉ có thêt coi như là thích hợp, mà không phải là chân ái rồi, theo thân phận và địa vị của anh, lấy một người đã kết hôn như em, đối với anh mà nói là không công bằng, anh đáng giá có được người tốt hơn em.”

“Trong suy nghĩ của anh, em chính là tốt nhất. Nhưng nếu như người kia không phải em, mặc dù cô ta có muôn vàn điểm tốt, cũng không phải là em. Người anh thích chính là em, không phải là bất cứ giá trị nào ở trên người, anh đã đủ giàu có, không cần những thứ hư vô kia, chỉ muốn một mình em Úc Tử Ân mà thôi.”

Khẽ thở dài một cái, anh ôm chặt cô vào trong ngực, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng cô, “Anh hiểu rõ em đang sợ cái gì, anh đã từng nói, anh không phải Lam Mộ Duy, hắn gây tổn thương cho em, anh sẽ cùng với anh đi suốt con đường, anh sẽ chờ em, chờ em quay người nhìn thấy sự tồn tại của anh.”

Trầm mặc chốc lát, cô chống đỡ ở ngực anh, nghe tiếng tim đập hùng hậu, hít một hơi thật sâu, giống như đã quyết định cái gì, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc, “Được…em đồng ý với anh.”

“Thật?” anh thật có chút không tin tưởng, ánh mắt tỏa sáng, mang theo mấy phần vui mừng, mấy phần không thể tin tưởng.

“Thật. nhưng mà, chuyện gặp người lớn phải đợi sau khi cuộc thi thiết kế kết thúc rồi hãy nói, nếu như…nếu như mẹ anh không chấp nhận em…”

“cái này em không cần phải lo lắng, mẹ anh không phải là người bắt bẻ như vậy, chỉ cần là anh thích, bà đều sẽ theo anh.”

“Dịch gia của anh, không phải cũng thích môn đăng hộ đối sao?” nhớ tới mẹ Lam Mộ Duy, cô không khỏi đau đớn một hồi, những lời nói năm đó, vẫn còn vang vọng bên tai, không thể quên được.

Giống như hiểu cô đang để ý cái gì, anh tức giận cười cười, “Dịch nương nương nhà anh xuất thân không phải là danh môn quý tộc, nhưng mà cha anh lại yêu bà, vì cưới bà cùng ông nội nói chuyện suốt đêm, rốt cuộc ông cụ cũng nhượng bộ, hơn nữa đối với người trong gia tộc cũng không quan hệ quá sâu, đến thời của anh, Dịch gia ở thủ đô đã củng cố quyền thế ở các phương diện, không hề cần thương nhân kết thân, cho nên hiện tại chỉ cần anh chịu lấy vợ, cho dù là người bình thường, mẹ anh cũng sẽ rất cao hứng.”

Lúc này nguyện vọng duy nhất của Dịch nương nương nhà anh chính là bồng cháu, luôn chủ động liên lạc các mối quan hệ trong tay để hai anh em anh xem mắt, chỉ mong hai người bọn họ mau chóng kết hôn sinh con cháu, bà có thể ở nhà vui vẻ ngậm kẹo mà bồng cháu.

“A, em nghe thật giống như là rất chấp nhận nhỉ? Cùng em kết hôn giống như là thích hợp thôi phải không?!” lời của anh khiến cô có chút nhẹ nhõm, bởi vì đối với mẹ Lam Mộ Duy có vẻ lo lắng và sợ hãi, cho nên đối với mẹ chồng dễ chung sống trong miệng anh, cô vẫn có vài phần e ngại.

“Gì mà thích hợp, em luôn thích suy nghĩ lung tung!” buông lỏng tay, anh im lặng nheo nhéo chiếc mũi của cô, cười đến sủng nịch, “Chuyện gặp người lớn đợi đến khi cuộc thi thiết kế kết thúc anh sẽ sắp xếp, những việc khác em không nên suy nghĩ nhiều, tất cả đều đã có anh, hả?”

“Biết!” có một số việc, quả thật không cần suy nghĩ nhiều, càng suy nghĩ lại càng thêm phiền lòng, đi một bước tính một bước đi!

“Tốt lắm, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh sẽ gọi điện cho em, nếu buổi tối khó ngủ, anh liền ở sát vách, em có thể xem anh như chiếc chăn bông tinh khiết để nói chuyện phiếm.”

“…” một câu nói từ miệng anh cảm thấy thật bình thường lại khiến cho người khác cảm thấy đỏ mặt tim đập.

Quay đầu lại, anh đnag in trên gò má của cô nụ hôn ngủ ngon, giọng nói nhẹ nhàng nỉ non, “Ngu ngon! Gặp giấc mơ đẹp!”

“Ừ, ngủ ngon!”

Đến khi cửa phòng cùm cụp một tiếng, cô mới bừng tỉnh, vỗ vỗ gò má nóng bỏng của mình, không tự ý cười sáng rỡ cả mặt.

Giống như khi có anh, việc gì cũng không cần lo lắng, cô suy nghĩ một chút cũng cảm thấy an tâm.

Nhưng cô lại không biết, chờ đợi cô là cả một trường bão táp.

________

Máy báy đáp xuống phi trường Đào Viên của Đài Bắc, thật ra thì Úc Tử Ân hiểu, bọn họ cũng không nhất định phải đi chuyến bay này, ba bức vẽ kia, trên web cũng có thể tìm ra được hình chụp, nhưng Dịch Khiêm kiên trì, muốn cho cô tới đây xe m bút tích thật.

Từ Bắc Kinh bay đến Đài Bắc, lại từ Đài Bắc bay về thành phố C, thật sự không chỉ đơn giản là giày vò, mà còn có lý do không đâu vào đâu, chỉ vì ba bức tranh vẽ.

Vậy mà, khi chân chính đến nơi cô mới biết, chuyến đi này cũng không phải chỉ vì ba bức vẽ, cổ vật được cất giữ tại viện bảo tàng cố cung Đài Bắc còn nhiều hơn cô tưởng tượng, có một ít đồ ở viện bảo tàng cố cung Bắc Kinh cô chưa từng nhìn thấy, trừ thư pháp, danh họa, dụ cụ khắc chữ bằng đồng…cũng không thiếu đồ điêu khắc bằng ngọc, đồ gốm sứ…rực rỡ sắc màu cổ đại vô cùng trân quý, lại khiến cho cô được thêm một lần mở rộng tầm mắt.

Nhì cô cầm cây bút nho nhỏ nhanh chóng ghi chép các ý tưởng chợt lóe, Dịch Khiêm an tĩnh đứng bên cạnh, cũng không quấy rầy, lúc cô nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý đến người bên cạnh, tập trung như vậy nhưng cũng hết sức tự tại khoáng đạt.

Điều này khiến cho anh nghĩ đến những tính toán của mình, nếu thật nói cô bỏ đi công việc trước mắt để đến bên cạnh anh, sợ rằng cô sẽ không vui vẻ.

Suy nghĩ một chút, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên, chỉ cần cô vui vẻ, so với bất cứ điều gì điều quan trọng hơn.

Anh luôn luôn bá đạo, tự tin, vốn nghĩ rằng không có vật gì anh không khống chế được, lại không nghĩ rằng, còn có một người như vậy, khiến cho anh nhiều lần mất khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.