Quân Môn Sủng Hôn

Chương 17: Chương 17: Cậu út?




Hai người lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, Lam Mộ Duy quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông an tĩnh ngồi bên cạnh, ngay khi muốn nói lời xin lỗi thì Dịch Khiêm đột nhiên ngước lên mỉm cười thanh nhã khiến anh có chút sửng sốt.

“Cậu út?” Nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Mộ Duy nhỏ giọng hô một tiếng, lại có thể gặp cậu ở đây, anh có chút bất ngờ.

Đối với sự kinh ngạc của anh, Dịch Khiêm lại rất bình tĩnh, không nhanh không chậm hạ chén gác đũa trên tay, nhàn nhạt ngước mắt nhìn anh, gương mặt thanh nhã mỉm cười yếu ớt: “Mộ Duy, bây giờ là lúc ăn tối, món ăn Quảng Đông ở Thập Tam lâu làm cũng không tệ, cháu có thể nếm thử một chút, nếu như cháu còn muốn ôn chuyện cũ, thì có thể hẹn thời gian cụ thể với Úc tiểu thư sau.”

Chỉ một câu đơn giản, mang theo giọng điệu của trưởng bối, đã dễ dàng hóa giải sự lúng túng cùng luống cuống của Úc Tử Ân.

Ở trước mặt Lâm Mộ Duy, Dịch Khiêm đột nhiên sử dụng đến thân phận trưởng bối, nếu đã lấy thân phận này mở miệng, tất nhiên Lâm Mộ Duy cũng không thể nói gì thêm, lễ phép gật đầu, khẽ cười một tiếng: “Nếu cậu út đã nói như vậy, thì chúng cháu cũng không quấy rầy nữa!”

Lam Mộ Duy quay đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Úc Tử Ân, cô có vẻ không muốn nhìn anh quá lâu, bất đắc dĩ cười cười, anh thu hồi tầm mắt: “Ân Ân, hôm nào chúng ta lại vui vẻ hàn huyên một chút.”

Ôm lấy người bên cạnh, Lam Mộ Duy tìm bàn trống ngồi xuống, nhân viên phục vụ nhanh chong đi đến cung kính đưa lên bảng thực đơn.

Hai bàn cách nhau không xa, Úc Tử Ân ngồi đối diện hoàn toàn nhìn thấy được gương mặt tuấn tú dịu dàng của Lam Mộ Duy, khiến cho cô cảm thấy không khí xung quanh càng trở nên mỏng manh, hít thở dường như có chút không thông thuận.

Cô không nghĩ đến nơi này lại gặp phải Lam Mộ Duy, mặc dù từ chỗ Đường Tam biết được tin tức anh đã trở về, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với người đàn ông đã rời đi nhiều năm này.

Chính xác mà nói chính là người yêu đầu tiên.

Càng khiến cô bất ngờ chính là Lam Mộ Duy lại là cháu bên ngoại của Dịch thiếu?! sự trùng hợp này khiến cô vừa lúng túng lại càng khiếp sợ!

Bây giờ là lúc ăn tối, nghe giọng nói của Dịch thiếu, anh dường như không thích lúc ăn cơm bị người khác quấy rầy, việc nhà của người khác cô cũng không tiện hỏi, đành nuốt xuống nghi vấn trong lòng.

Hít một hơi thật sâu, cô quay mặt, gương mặt cứng ngắc tươi cười nhìn về người đối diện, có chút lúng túng xin lỗi: “Dịch thiếu, rất xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của anh.!”

“Không sao, ăn cơm đi, món ăn cũng nguội rồi.”

Một câu nhàn nhạt tránh qua vấn đề, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu gọi nhân viên phục vụ mang thêm một phần bát đũa tới, gặp một miếng cá hấp, cẩn thận lọc bỏ xương, đưa đến trong chén người đang cúi đầu ăn trước mặt: “Ăn nhiều cá một chút, đề kháng của cô quá thấp cho nên mới sợ lạnh.”

“…” Nhìn miếng cá hấp trước mặt, Úc Tử Ân sững sờ, có chút vất vả nuốt xuống thứ đang ăn trong miệng, lúc đó mới lắc đầu mở miệng: “Tôi…tôi tự mình gắp là được rồi, thật ngại khi để anh giúp.”

Anh ta là khách, lại là đại nhân vật có thân phận phi phàm, để anh ta làm loại chuyện này, đối xử cao cấp như vậy, cô thật sự không có phúc hưởng.

Giương môi khẽ cười, Dịch Khiêm đột nhiên lười biếng ngăn lại đầ tài: “Tôi nhìn cô giống như không thích ăn thịt cá, lúc gọi thức ăn, cô nhìn món cá hấp lo lắng một hồi.”

“Ặc, thật ra thì cũng không phải là không thích, chỉ là sợ phiền một chút.” Cười nhăn nhó, cô cúi nhìn miếng cá hấp trong chiếc chén sứ trắng, trong lòng đầy đủ mùi vị hỗn tạp.

Thật ra thì không phải là không thích, chỉ là đã không còn ai sẽ vì cô mà lọc bỏ xương cá mà thôi.

Cô đã từng không chút lo âu khi nhìn vào thực đơn, muốn ăn gì liền gọi, cái gì cũng không cần kiêng dè, thật muốn gọi món cô yêu thích cá nấu thố, cũng sẽ có người tỉ mỉ lọc xương để tới trước mặt mình.

Những điều đẹp đẽ đó, cũng chỉ là đã từng, chuyện đời thay đổi, nghĩ lại chuyện cũ lại thấy thật lạ lùng.

Gật đầu một cái, anh giống như đã hiểu, không hỏi nhiều nữa, tùy ý bắt chuyện: “Hôm nay món ăn là cô chọn, cô có biết những món ăn này có đặc điểm gì không?”

Hiểu ra anh ta đang nói gì, cô lắc đầu: “Không hiểu lắm, món ăn Giang Tô tôi thích không có nhiều, cá hấp và thịt viên chỉ có hai món, đối với món ăn tôi có chút không hiểu biết.”

“Món ăn Giang Tô có đặc điểm, dùng hấp là chủ đạo, kỹ thuật chế biến rau rất tinh tế, chú trọng đến độ lửa, theo đuổi mùi vị thuần của món ăn, mặn ngọt vừa phải. Đồ ăn phong cách Giang Tô, hình dạng và tính chất đều tinh sảo, món ăn qua chế biến vẫn không mất đi vị đặc trưng, cá hấp sau khi bỏ xương vẫn nguyên vẹn, trơn mềm, thanh giòn. Tiêu biểu là các món cô vừa gọi, phần là là món hấp, cá là nhiều nhất.”

Cô gái này có lẽ đoán dạ dày của anh không tốt nên mới chọn món Giang Tô, nếu không theo tính tình của cô tự nhiên sẽ không tìm phiền toái đến cho mình.

Những lúc như vậy, cô thật sự là rất ngốc.

“…” Nghe được một chút nhạo báng trong câu nói của anh, Úc Tử Ân lúng túng, cúi đầu ăn thêm một gắp mì trong chén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.