Quân Môn Sủng Hôn

Chương 102: Chương 102: Chỉ một lần thôi, lần sau không chiếu theo lệ này




Sau khi trở về nước, ai bận việc người nấy, vì chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế, Úc Tử Ân càng đâm đầu ở phòng thiết kế với mật độ thường xuyên, mỗi ngày đều làm việc theo một đường thẳng: đi làm, sau đó trở về phòng công tác vẽ thiết kế.

Ngược lại, trong phòng làm việc cô có thêm một người, người này thường tới thăm cô, mỗi ngày sau khi tan làm đều tới đón cô đi ăn cơm, tùy thời mà ứng biến, đôi khi sẽ gọi Thâp Tam Lâu mang đồ ăn đến và dùng bữa tối tại phòng cô, tháng ngày trôi qua trong vui vẻ và tự tại.

Hai người chỉ va chạm đơn giản, khắp nơi lại lộ ra tin tức hình ảnh ngọt ngào của hai người, cho đến khi Dịch Khiêm lãng quên đi việc còn một người nữa đã về nước cùng với hai người.

Thời điểm nhận được điện thoại của Lâm Tiểu Uyển, vừa lúc Dịch Khiêm kết thúc một hội nghị khá dài, không ngờ cô ta lại gọi điện thoại đến cho anh, cũng không ngờ đến việc mình lại nhớ dãy số điện thoại của cô ta, hài hước khẽ nâng khóe môi lên, lười biếng ứng phó mấy câu nói sau liền cúp điện thoại.

Cầm lấy điện thoại nội bộ thông báo cho Văn Khâm: "Đi đến sân bay đón người kia, thuận tiện vì cô mà làm tiệc tẩy trần, khi nào chọn xong địa điểm thì nói tôi một tiếng, chậm một tí tôi sẽ qua."

"Được!" Dịch Khiêm không nói phải đi đón người nào, nhưng trước kia anh đã nhận được thư của cận vệ, đại khái cũng đoán được là ai.

Sau khi sửa sang xong tài liệu, Văn Khâm cầm chìa khóa xe chạy tới sân bay.

Tại đại sảnh của sân bay, Văn Khâm đứng an tĩnh, ánh mắt rơi vào chiếc áo đầm đỏ của người vừa bước ra khỏi cửa kiểm soát, chiếc áo Chanel cổ rộng và chiếc quần dài, trước ngực xẻ rộng để lộ ra đường cong hoàn mỹ, da thịt tuyết trắng, tỷ lệ vóc dáng vô cùng cân đối, tóc quăn xõa trên vai, cao quý lại mang phong cách ưu nhã khó đoán

Sự xuất hiện của cô rất nhanh dẫn đến ánh mắt chú ý của nhiều người, mắt kính rộng vành để cho người ta biết che đẩy bên trong là một gương mặt hoàn mỹ, không ít người bắt đầu suy đón đó có phải là một đại minh tinh nào đó không.

Văn Khâm hơi híp mắt lại, không khỏi nghĩ, Lâm Tiểu Uyển của mấy năm trước so với hiện tại, hình như không khác nhau cho lắm, chỉ là so với quá khứ thì có thêm mấy phần thành thục, mấy phần khiêu gợi, cách sống của người nước ngoài rèn luyện cho người ta cách tự sinh tồn, hay nói cách khác là dần thay đổi chính mình.

Mặc kệ người kia là Lâm Tiểu Uyển hay là Lâm Quân Dao, hợp thành một.

Một người phụ nữ có thể sống thuận buồm xuôi gió trong hoàn cảnh như thế, nếu noí là phải giữ được sự thuần khiết nhất định thì đó là điều không thể, vì một cô gái đơn thuần không thể nào sống sót được trong thế giới thâm độc này, mà đó còn là giới người mẫu với nhiều cạnh tranh tàn khốc.

Văn Khâm đi lên trước, lễ phép nhìn cô, nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu thư Lâm.”

Thấy anh chỉ cho người tới đón, Lâm Tiểu Uyển hơi thất vọng, cũng chỉ là chốc lát, rất nhanh lại khôi phục nụ cười dịu dàng, “Tiểu Dịch đâu? Anh ấy không đến sao?”

“Tổng giám đốc đang đi họp, bảo tôi đến đón cô trước, đợi lát nữa họp xong anh ấy tới nữa!”

“A, như vậy sao! Vậy cũng tốt! Chúng ta đi thôi!” Gật đầu một cái, cô đem toàn bộ hành lý trong tay giao cho Văn Khâm, xoay người kiêu ngạo bước ra khỏi sân bay, để lại sau lưng không để ý người đàn ông đang thổn thức.

Lúc Dịch Khiêm gọi điện thoại tới, ÚcTử Ân đang bận sửa sang lại vải vóc cùng sa tanh mỏng đặc biệt làm cho người may những thứ đồ này vô cùng quý giá, nhất là vải sợi bông in nhuộm chất liệu tơ tằm càng hiếm có, những người thi đấu bên cạnh, biết những thứ đồ mà cô có cho dự án này là những đồ hiếm gặp, càng không dám đụng vào vì sợ điều không may mắn.

“A, hôm nay anh đi dự tiệc tẩy trần của bạn bè sao, vậy anh cứ đi đi! Em cũng có chút việc bận nên không thể đi cùng anh, anh đừng uống rượu nhé, nếu không thì không được lái xe về nhà.”

“…” Lần đầu tiên nghe cô dặn dò thao thao bất tuyệt, Dịch Khiêm đột nhiên cười khẽ, giọng nói êm ái kia mang theo rất nhiều quan tâm, nghe thế nào cũng không cảm thấy chán.

“Em đã nói với anh nhiều như thế, anh có nghe hay không? Đừng nói là ngủ thiếp đi rồi nhé.”

“không có, anh đang nghe, em cứ nói đi!” Hơi híp mắt lại, nhìn thấy những chiếc xe và đường phố dưới chân trở nên rất nhỏ, trên gương mặt anh tuấn chưa dứt đi sự nghiêm túc, đã bị sự dịu dàng thay thế.

“Được rồi, em không nói nữa, chính anh hãy cẩn thận một chút! Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, cứ vậy đi, em bận rồi, cúp máy trước.”

Anh nhìn cô gái nhỏ sảng khoái cúp điện thoại của anh, Dịch Khiêm đột nhiên không thể nín được cười, vốn là hôm nay muốn đưa cô đi gặp Lâm Tiểu Uyển, nếu cô vội, vậy thì để hôm nào khác đi.

Từ phòng giải khát ra ngoài, Tiểu Mễ nhìn một chút cái dáng của người đang hành hạ người mẫu kia: “Lão đại, tôi đã gọi điện thoại thúc giục bên cung cấp đồ trang sức rồi ạ, bọn họ nói hai ngày nữa có thể làm xong.”

“Được, cực khổ rồi!” Gật đầu một cái, cho người mẫu thay quần áo, cô chợt nhớ đến vấn đề nào đó, nói: “Lần này nên chọn người nào làm người mẫu chính thì tốt đây?”

Tiểu Mễ liếc nhìn một tí bộ trang phục trên màn hình laptop, trầm mặc một tí rồi cô nói, “Lão đại, cái này có chút khó khăn ạ! Gấm hoa cũng không phải là người nào mặc vào cũng tỏara lực quyến rũ, người nên thận trọng trong việc chọn người!”

“Cái này không phải nói cho có sao!” Tiểu Toa đứng một bên liếc nhìn bản thiết kế, đối với câu trả lời của Tiểu Mễ thì có chút im lặng, nghiêng đầu qua, cô cầm một bản thảo lên, đưa cho Úc Tử Ân. “Ban nãy em vừa tìm tòi một chút, xem những người đã tham gia dự tuyển này đi, em tương đối thích người này, lão đại, cô xem thử đi ạ.”

“Được!” Gật đầu một cái, Úc Tử Ân cầm giấy lên, kéo ghế qua ngồi xuống, bật laptop lên kiểm tra một chút thông tin về người đó.

đang lúc ấy thì, điện thoại di động trên bàn rung lên, cô mở ra, đọc tin tức vừa được gửi tới, mã số không xa lạ gì, tin tức lại làm cho người ta lập tức vui mừng.

Đứng lên, cô cầm lấy túi xách, “Chuyện này làm trước đi, chờ tôi về rồi quyết định! Tôi phải đi tham dự tiệc một chút, các người cũng về sớm một tí, nhớ khóa cửa kỹ càng!”

“Lão đại, cô đi đâu vậy, có muốn chúng tôi đi cùng không?! Vào lúc này là giờ tan ca, kỹ thuật lái xe của người làm cho chúng tôi có chút lo lắng!” Nhìn cô vội vàng mang giày đi ra ngoài, Tiểu Toa nhìn Tiểu Mễ gật đầu một cái, cầm chìa khóa xe đi theo.

Nhớ tới mình hôm nay không có lái xe tới, giờ tan làm có thuê xe cũng bị kẹt, cô liền gật đầu, cười ngượng ngùng. “Vậy làm phiền hai người cô đưa tôi đi! Khách sạn Nam Thiên.”

Khi đến nơi, Úc Tử Ân xuống xe, liếc nhìn hai người trong xe, “Hai người cứ đi ăn bữa tối rồi về nhà đi, tôi có thể tự về được!”

“Lão đại, cô nên cẩn thận một chút, điện thoại di động phải luôn mở, có chuyện gì lập tức gọi cho chúng tôi!” Từ khi Lâm Quân Dao xuất hiện bất chợt, hai người bọn họ không thể không thận trọng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó boss trách tội bọn họ, ai cũng không đảm đương nỗi trách nhiệm này.

“Tôi biết rồi, các người nhớ lái xe cẩn thận!” Khoát tay áo, cô xoay người bước vào khách sạn, sau khi báo số phòng với người tiếp tân nữ, đi theo phục vụ đến cửa phòng kia.

cô nói một tiếng cảm ơn với người phục vụ rồi gõ cửa đi vào trong, căn phòng cao lớn, đèn điện sáng ngời, trang trí xa hoa, không hổ danh là khách sạn cao cấp nhất thành phố C.

Cô quét mắt nhìn chung quanh, sau lại thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ghế sa lon, nhưng cô không nghĩ, có mấy gương mặt quen để cho cô bất ngờ phải dừng bước.

Thấy cô đi vào, người trong phòng rối rít dừng mọi hành động đang làm lại, đủ mọi sắc mặt đều tập trung lên người cô, dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm đặc sắc.

"Ừ, nơi này!" Trong phòng , Lâm Tiểu Uyển kích động vẫy tay, đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Dịch Khiêm, bước nhanh đi tới trước, choàng tay quanh người anh, "Em nhớ anh sắp chết, thấy em trở lại anh không vui mừng sao?"

Thân thể Úc Tử Ân cương cứng, liếc nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông đang ngồi trên Salon, khẽ cười một tiếng, cổ họng lại có một cảm giác khổ sở, nếu như cô không có nhìn lầm vừa rồi là Lâm Tiểu Uyển rúc vào trên vai anh, bộ dáng thân mật như thế, đã để cho cô liên tưởng đến người đàn ông "MR. Right" kia rồi !

A. . . . . . Thật đúng là khéo, sao lại trùng hợp như thế!

Nụ cười cứng ngắc xé thêm chút dịu dàng, anh chậm rãi buông tay cô gái đang nhào vào lòng anh ra, theo thói quen quá khứ sờ sờ mặt của cô, "Em trở về đương nhiên anh vui mừng rồi! Chỉ là chúng ta đã lâu không gặp, em không trở lại đã có nhiều thứ thay đổi? Những người này đều là ai vậy? Nhưng lực hút của em vẫn giống như trước kia ....!"

"Anh lại cười chê em rồi! Đến đây em sẽ giới thiệu anh với mấy người bạn! Đây là MR. Right!" Nói xong, cô lôi kéo Úc Tử Ân đi lên, xoay Người kéo Dịch Khiêm đang ngồi trên salon đứng dậy, mặt kiêu ngạo hướng về phía Úc Tử Ân giới thiệu:”Ân Ân, đây chính là Mr.Right mà tớ từng nói với cậu, như thế nào, phù hợp với tiêu chuẩn của cậu không?”

cô chau mày, ứng phó cảnh tượng như vậy, khiến cho cô có chút dở khóc dở cười.

Qua không bao lâu, lúc này anh đứng bất động, giương mắt nhìn người đứng trước mặt, diễn kịch vui làm bạn trai bạn gái giả vờ, hôm nay anh lại tới làm Mr. Right, đùa giỡn thật thú vị, trái đất xoay chuyển, đúng là vẫn không ngừng xoay chuyển trên người cô, cái kia chỉ có một lần, giửa cô và anh chỉ là giả thôi.

Ánh mắt nhìn về phía không biến sắc, tay Lâm Tiểu Uyển vẫn nắm chặt tay người đàn ông kia, Úc Tử Ân khẽ cười, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, đáng tiếc nụ cười không đặt trong đáy mắt, chống lại đôi mắt thâm thúy mà hơi áy náy kia, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển đang kiêu ngạo kia,”Ừ, ở ta tiêu chuẩn thẩm mỹ bên trong...”

Vừa dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Tiểu Uyển đã đi tới, bỗng chốc đưa tay qua giữ chặt bả vai của cô, kéo cô vào trong lòng, dưới ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, tuyên bố:”Ân Ân là bạn gái của anh, nếu như anh không phù hợp với tiêu chuẩn của cô ấy, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy được?”

“...” Sững sờ đứng nhìn người đàn ông trong gang tất, hơi thở ấy dường như rất đỗi quen thuộc, loáng thoáng kẹp cô vào chỗ có mùi nước hoa xa lạ.

Chống lại ánh mắt kinh ngạc của mọi người và ánh mắt lo lắng của Hạ Ninh Huân, cô không khỏi cười khổ, lành lạnh đẩy tay của anh ra, quay đầu nhìn về vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tiểu Uyển, nhìn lại một chút sắc mặt lạnh lẽo của anh, trên mặt bình tĩnh không có sóng gió, lại làm cho người ta không nhịn được mà dấy lên chú ý.

“Dịch thiếu, ánh đèn quá mờ, anh ôm lầm người rồi!” Giọng nói của cô trở nên lạnh lẽo và xa cách, nhất thời khiến cho người khác lạnh thêm vài bậc.

Úc Tử Ân như vậy quá mức quen thuộc cũng quá mức xa lạ, để cho anh có loai ảo giác, mình đã từng nổ lực đến gần cô như vậy, đều như bát nước đổ đi khó thu hồi lại được, vốn là chưa gần tâm, lần nữa bị kéo dài khoảng cách.

một khắc kia, tim của anh chợt luống cuống, giống như anh đã đánh mất bảo vật mà anh trân quý nhất, nỗi sợ làm cho anh không cách nào khắc chế được.

Quay đầu, Úc Tử Ân ngước mắt chống lại ánh mắt oán hận của Lâm Tiểu Uyển, cười đến rực rỡ và sánh lạn, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.”Nếu cậu đang có tiệc, tớ cảm thấy tớ không tiện ở đây quấy rầy, tớ còn có hẹn với bạn, hôm nào chúng ta sẽ gặp lại sau!”

Dứt lời, cô mặc kệ sắc mặt của mọi người xung quanh, tỏ vẻ mặc lạnh nhạt và quật cường, cao ngạo bước ra khỏi phòng, không chút khách khí mà liếc mắt nhìn người không liên can có mặt trong phòng.

Lúc ra cửa, chính là lúc tất cả đều suy sụp, dẫm trên đất vững vàng mà đi, bước nhanh hơn, cô hít một hơi thật sâu chạy tới cửa thang máy.

Trong phòng trở nên lúng túng , đột nhiên Dịch Khiêm đưa mắt lạnh nhìn cô gái kinh ngạc và tức giận trước mặt, khổ sở cười một tiếng, hôm nay anh thật đúng là tự mình rơi vào bẫy của mình rồi, không sống được mà!

“Năm năm trước anh đã nói với em không muốn trước mặt nhiều người như vậy lặp lại chuyện này, chính dm không nghĩ ra, có thể suy nghĩ thật kỹ! Anh chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình! Bây giờ Ân Ân là bạn gái của anh, nếu em nói Mr. right tự cho là đúng chỉ một lần thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này.”

Xoay người, trước khi đi, anh dừng bước chân lại,”Anh không quá thích chuyện mình bị lợi dụng, mặc dù người kia là em, cũng giống nhau.”

Bóng dáng kiêu căng đưa lưng về phía cô, lạnh lùng quăng ra một câu nói như vậy, nhất thời khiến không khí trong phòng lần này giảm mấy độ C.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi, Lâm Tiểu Uyển hít một hơi thật sâu, giật giật khóe miệng, cũng không thể nào cười nói, đáy mắt xinh đẹp có vài tia lạnh xẹt qua.

Tất cả những chuyện hôm nay, cô không phủ nhận là có suy tính của mình. Lần trở về nước này, đúng là cô đã phái người điều tra về cuộc sống gần đây của Dịch Khiêm, làm thế nào cũng không ngờ đến, anh lại quen Úc Tử Ân.

Người đàn ông này, cái người đã để cho cô hao tốn nhiều năm như thế, bỏ ra nhiều công sức như thế, cô tìm mọi cách đến gần anh, thế mà sao vẫn không được? Mặc dù người kia là bạn bè của cô, cũng không cho phép đoạt đi vật cô muốn sở hữu!

thật tốt, một cuộc tẩy trần, vì vậy mà trở nên lạnh lẽo, ai cũng không nhắc lại chuyện ngoài ý muốn kia nữa, đều tự tìm viện cớ rời đi, lưu lại Lâm Tiểu uyển đứng tại chỗ, cười đến quyến rũ mà nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.