Quân Môn Sủng Hôn

Chương 117: Chương 117: Chúng ta ở cùng chỗ nhé?




Đối mặt với hoài nghi của số đông, sắc mặt Dịch Khiêm Mạch không thay đổi, nhận lấy microphone do người chủ trì đưa tới, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Diệp Tư Mẫn đột nhiên chạy lên khán đài, lại nhìn hướng dưới đài, bình tĩnh thản nhiên mở miệng: "Tôi có vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp hay không, hoặc là cuộc tranh tài này có gì mờ ám, vấn đề này tôi cảm thấy nên để ban giám khảo trả lời."

Nói xong, anh nhìn hướng Diệp Tư Mẫn, ánh mắt sắc bén chứa đựng mấy phần ý lạnh: "Xin hỏi vị tiểu thư này hôm nay là nhà thiết kế dự thi hay truyền thông?"

"Tôi là nhà thiết kế ở tổ 5!" Lạnh lùng ngước mắt, Diệp Tư Mẫn không hiểu nhìn anh, khí thế đàn ông mạnh mẽ nhất thời làm cho cô ta cảm thấy hít thở không thông.

"Nếu là nhà thiết kế, như vậy tác phẩm của cô hãy để ban giám khảo bình phẩm trước đi! Nghe ban giám khảo nhận xét xong, nếu cô không phục, vậy thì quyền bỏ phiếu lần tranh tài này sẽ giao cho tất cả người xem và ký giả truyền thông có mặt tại đây, bọn họ đảm nhiệm chức vụ giám khảo, chọn một lần nữa. Cho dù tôi có thể mua chuộc giám khảo, cũng chưa chắc có thể mua được tại tất cả người xem có mặt ở đây đúng chứ?" Chau chau mày, anh cho cô ta thời gian một phút suy tính: "Như thế nào? Cô đồng ý không?"

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Dịch Khiêm Mạch có thể dễ thương lượng như vậy, hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô ta, ngược lại khiến cô ta cảm thấy trong này có âm mưu gì.

"Không muốn như thế nào, cho cô công bằng mà cô muốn, cùng với trong sạch với giám khảo." Nói xong, anh gật đầu một cái với mấy giám khảo đang ngồi, cuối cùng bảy giám khảo đang ngồi, đề cử ra một người đàn ông trung niên bước ra làm đại biểu.

Trước khi lên đài, giám khảo đem usb trong tay giao cho Tổng giám Khống đứng dưới đài, sau khi dặn dò mấy câu thì đi lên đài, lễ phép làm lễ với khán giả, "Tôi đã tham gia bình chọn hoạt động cuộc thi thiết kế gần trăm lần, đây là lần đầu tiên bị người ta chất vấn ăn gian. Nếu nhà thiết kế này có điều chất vấn đối với phán xét của chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ chiếu lại tác phẩm dự thi của tổ 5 vừa nãy." Nghiêng người sang, ông ta gật đầu một cái hướng Tổng giám Khống.

Trên màn hình lớn bắt đầu quay ngược tác phẩm dự thi của tổ 5, hình ảnh cuối cùng ngừng ở trên phục trang châu Á, ngay sau đó là giọng giám khảo: "Tác phẩm tổ 5 lấy nút cài làm chủ đề, chủ đề này quả thật rất mới mẻ độc đáo cũng là sáng ý mới, nhưng sợ rằng sáng ý này vốn cũng không phải là của nhà thiết kế này."

Vừa dứt lời, hội trường vốn an tĩnh nhất thời sôi trào, mọi người nghị luận ầm ĩ nhìn về phía trên đài, Diệp Tư Mẫn cũng không khỏi sững sờ, không hiểu nhìn về phía giám khảo: "Có ý gì? Cái gì gọi là vốn không phải của tôi? Những y phục này rõ ràng đều là tự tôi thiết kế."

"Là cô thiết kế, không sai, nhưng cô lại lấy trộm sáng ý của người khác!" Nói xong, giám khảo khoát tay với Tổng giám Khống, trên màn ảnh bắt đầu phát ra hình một người khác biểu diễn tú trên đài T, chính là đi tú, cũng là thiết kế nút cài, người mẫu chính cuối cùng ra sân mặc tác phẩm có phong cách thiết kế và kiểu dáng tương tự tác phẩm tổ 5, thậm chí ngay cả thiết kế đuôi cá cũng giống nhau, không khó nhìn ra dấu vết sao chép.

Nhìn biểu diễn tú trên đài T, Úc Tử Ân khẽ nhăn lông mày, trong lòng có lẽ đã sáng tỏ.

"Đây là tác phẩm thiết kế trong tác phẩm tú tuần lễ thời trang quốc tế Paris của nhà thiết kế YEN nổi tiếng, tác phẩm của cô ấy công bố thời gian ở tại Anh, cô cũng không thể nói đường đường là nhà thiết kế quốc tế lại sao chép tác phẩm của cô chứ?"

"Không. . . . . . Cái này không thể nào!" Kinh ngạc nhìn thiết kế trùng hợp trên màn hình lớn, Diệp Tư Mẫn lắc đầu không thể tin, "Cái này không thể nào! Đây chỉ là trùng hợp mà thôi! Tôi căn bản cũng chưa từng xem qua tác phẩm của cô ấy, càng không thể nào chép lại sáng ý của cô ấy!"

"Thân là một nhà thiết kế, nếu như ngay cả tên tuổi của YEN cũng không nghe nói qua thậm chí ngay cả tác phẩm của cô ấy cũng không xem qua, như vậy còn nói gì là mode? Lần so tài này chúng tôi thi chính là sáng ý cùng với năng lực thiết kế, riêng điểm sao chép lại sáng ý thôi, cô cũng đã không có tư cách rồi! Một nhà thiết kế sao chép lại sáng ý của người khác lại còn dám ở chỗ này chỉ trích người khác, người giống như cô thật không có tư cách tồn tại ở trong giới mode, nếu để cô đạt giải thưởng, đây mới thực sự là bôi nhọ tác phẩm tốt."

"Tôi không có!" Chợt quay đầu, Diệp Tư Mẫn tức giận trừng mắt về phía Úc Tử Ân và Dịch Khiêm Mạch, "Các người hãm hại tôi!"

Âm thanh bén nhọn tràn ngập cả hội trường, dưới đài tiếng nghị luận liên tiếp, ký giả truyền thông càng không muốn bỏ qua cơ hội trên trang đầu, nhanh chóng ấn máy.

"Giám khảo trần thuật chính là sự thật, tại sao là hãm hại?" Dịch Khiêm Mạch cười lạnh, "Vị tiểu thư này vì đoạt giải, chỉ sợ là không từ thủ đoạn? Quấy nhiễu lần tranh tài này, tôi có quyền hủy bỏ tư cách dự thi của cô, cũng có quyền mời đi xuống!"

Dứt lời, anh vung tay hướng an ninh duy trì trật tự, mấy an ninh nhanh chóng lên đài, đem Diệp Tư Mẫn kêu gào không phục không cam lòng mời ra khỏi hội trường.

Hội trường hỗn loạn, Dịch Khiêm Mạch lễ phép cúi đầu tạ lỗi với tất cả mọi người ở trong hội trường, mang theo Úc Tử Ân bình tĩnh xuống đài dưới ánh đèn chớp.

Thời điểm xuống đài, Úc Tử Ân liếc về bóng dáng trong góc, ánh mắt tăng thêm oán hận dưới ánh đèn mờ nhạt có vẻ âm trầm quỷ dị, cô khẽ run theo bản năng, nhích lại gần chỗ Dịch Khiêm Mạch, vội vàng quay đầu đi.

Lần này, cho dù là hai người phải cạnh tranh, cô cũng không muốn buông tay, hơn nửa đời người luôn không phấn đấu, hôm nay thật vất vả mới có người muốn quý trọng, cô tình nguyện ích kỷ một lần.

Một cuộc nháo kịch kết thúc, tranh tài cũng chuẩn bị kết thúc, sau khi người chủ trì tuyên bố cuộc tranh tài kết thúc, ký giả truyền thông rối rít dẫn đề tài hướng về màn cầu hôn có một không hai vừa rồi, đủ loại câu hỏi trên trời dưới đất thay nhau mà đến, Dịch Khiêm Mạch ôm sát người bên cạnh, mang theo cô dưới sự phá vòng vây của vệ sỹ nhanh chóng ra khỏi hội trường tranh tài.

Cho đến khi lên xe, Úc Tử Ân cũng còn chưa tỉnh hồn, khẽ thở hổn hển nhìn người đàn ông bên cạnh, cười cười bất đắc dĩ, "Em không ngờ anh sẽ làm vậy với Diệp Tư Mẫn, hôm nay anh náo loạn như vậy, sợ rằng về sau cô ta rất khó làm việc trong giới tiếp nữa, anh cũng thật là độc ác!"

"Không phải là anh không nể mặt, là cô ta không biết xấu hổ, cái này không thể trách anh. Nhưng nếu hôm nay ký giả truyền thông truy vấn hiện tại Diệp Tư Mẫn đang làm ở Thụy Nhĩ, kể từ đó danh dự của Thụy Nhĩ tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, anh không thể vì cô ta mà phá hủy Thụy Nhĩ."

Nhắc tới chuyện này, Úc Tử Ân chợt cảm thấy nổi giận trong bụng, ảo não quay đầu nhìn anh chằm chằm, “Tại sao hiện tại mới nói cho em biết anh chính là boss lớn của Thụy Nhĩ? Lừa gạt em lâu như vậy, chơi rất vui sao?”

“Anh không muốn gạt em, chẳng qua là cảm thấy cần tìm thời gian thích hợp để nói cho em biết, nhìn mỗi ngày em đều triển lộ tài ba của em ở trước mặt anh, khiến anh cảm thấy Thụy Nhĩ không giữ được em, cho nên vẫn không có nói cho em biết, vốn nghĩ tới chúng ta kết hôn, anh sẽ giao Thụy Nhĩ cho em quản lý, ai biết vị hôn thê của anh lại là nhà thiết kế YEN lừng lẫy nổi danh quốc tế, căn nhà Thụy Nhĩ càng không giữ được em.”

“Anh……Anh biết? !” Khẽ nhăn lông mày, nhớ tới màn nháo trên đài, sợ rằng đều là anh sắp xếp xong xuôi, mà người biết Diệp Tư Mẫn chép lại sáng ý của cô cũng không nhiều lắm, tiểu Toa chính là một người trong đó!

Chợt hiểu được cô tức giận cắn cắn môi: “Ngay cả tiểu Toa bên cạnh em cũng đều bị thu mua, hoạt động bí mật đào góc tường của em, anh lợi hại!”

Nhìn bộ dáng căm giận bất mãn của cô, Dịch Khiêm Mạch khẽ cười một tiếng, con mắt đen đầy cưng chiều và dung túng: “Tiểu Toa đó là trọng nghĩa, không muốn nhìn em bị người ta khi dễ mà thôi, Diệp Tư Mẫn cũng phải trả giá thật lớn vì chuyện cô ta làm, mà em cũng không cần áy náy trong lòng. Em chỉ cần làm chuyện em cho là nên làm, có anh ở đây, trời không sập xuống được.”

Nhưng nếu để cho cô biết, tiểu Mễ tiểu Toa đều là do trước kia anh phái đến bên người cô bảo vệ cô, mà không phải là đào góc tường của cô, không biết, cô có thể phát cáu với mình hay không, không để ý anh? Đây là một hành động mạo hiểm, vẫn không muốn nếm thử.

“Em hiểu rõ anh ở đây sẽ không có chuyện lớn gì, chỉ là lần này náo lớn như vậy, em sợ sẽ có phản ứng dây chuyền, tiếp theo ảnh hưởng danh dự Thụy Nhĩ. Mặc dù ở trong cuộc thi đấu không có ai nói tới thân phận của Diệp Tư Mẫn, cũng khó bảo đảm trong công ty không ai không truyền ra ngoài, cuối cùng là tai họa ngầm, anh nói nên làm gì đây?”

Hôm nay Diệp Tư Mẫn lèm nhèm lên đài khiêu khích, thật sự không phải là chuyện tốt, chẳng những không có đòi tốt, ngược lại khiến cho mình thân bại danh liệt, tiếp theo cũng sẽ kéo Thụy Nhĩ xuống nước.

“Chuyện nên làm cái gì không bằng do em xử lý? Ngày mai anh làm lệnh điều động cho phòng nhân sự, chuyển em đảm nhiệm chức vụ CEO Thụy Nhĩ, em cảm thấy như thế nào?”

“CEO? ! Hả, em không nghe lầm chứ?Em chỉ là một nhà thiết kế, lại không biết quản lý, sao làm CEO! Anh không sợThụy Nhĩbị em phá hủy à?” Người này dám đem công ty thiết kế tiếng tăm lừng lẫy trong nghề giao cho gà mờ như cô quản lý, thật là có can đảm!

“Phá hủy cũng không sao, em vui vẻ là tốt rồi.” Đưa tay qua, anh ôm cô vào trong ngực, động tác êm ái, giống như cô muốn thiên hạ này, anh cũng sẽ chắp tay dâng đến trước mặt cô.

“Bạo Quân!” Nũng nịu một tiếng, cô tựa vào trong ngực anh, híp mắt cười khẽ.

Cúi đầu nhìn qua thời gian, anh dịu dàng hỏi: “Đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Em muốn đi đâu ăn?”

“Thập Tam Lâu có được hay không? Chúng ta đi ăn món ăn bổn bang!”

“Được.” Đè xuống tấm ngăn trong xe, anh hướng tài xế phân phó một tiếng, tiếp theo nhìn vật nhỏ an phận trong ngực, khẽ mỉm cười, “Hiện tại em là vị hôn thê của anh, có một vấn đề anh cảm thấy cần giải quyết ngay, hoặc là nói, thương lượng với em một chút.”

“Hả? Vấn đề gì?” Cô không hiểu, ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn anh, chờ anh tiếp tục.

“Chỗ ở của hai chúng ta cách xa như vậy sẽ không tốt lắm đâu? Không bằng em chuyển đến chỗ anh ở? Hoặc là anh chuyển đến chỗ em, trước hôn nhân ở chung hình như cũng không phạm pháp nhỉ?”

“Đừng! Để cho anh chuyển đến chỗ em sẽ khiến anh uất ức anh! Phòng ốc ở hồ Thánh Sơn lớn như vậy, anh ở thoải mái, chỗ em là miếu nhỏ, sợ rằng không phục vụ được đại thần tôn quý như anh.”

“Nếu không thì em chuyển đến hồ Thánh Sơn, dù sao phòng ốc nhiều, còn có quản gia, anh không ở nhà còn có người hầu hạ nên anh tương đối yên tâm, tránh cho em lại lười biếng không ăn cơm.”

“Em không đi hồ Thánh Sơn, để người ta biết sẽ cảm thấy em cặp kè người giàu có!”

“Vậy hãy để cho anh chịu thiệt đến miếu nhỏ của em vậy.”

“Thật ra thì anh muốn đến chỗ em ở nhưng không tiện mở miệng, mới nói ý kiến như vậy chứ gì? Dịch tiên sinh anh càng ngày càng phúc hắc rồi đó!”

“Anh là đang tranh thủ phúc lợi mà mình nên có mà thôi, như thế nào, đồng ý chứ?”

“Có thể đồng ý, nhưng phải trả tiền thuê phòng!” Ở chỗ cô cũng không phải là không được, dù sao cô ở một mình, phòng ốc cũng rất rộng rãi, chính là uất ức thiếu gia như anh.

“Không thành vấn đề.” Người nào đó gật đầu một cái, sảng khoái đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.