Quân Môn Sủng Hôn

Chương 56: Chương 56: Chung thủy trong tình cảm




Sống nhiều năm như vậy, đã gặp qua nhiều loại người, những năm trước đây bà cũng hay giới thiệu bạn trai cho Ân Ân xem mắt, nhưng chỉ có người đàn ông này khiến cho bà có ấn tượng đặc biệt.

Phong cách bẩm sinh được tu dưỡng, nhìn qua nhất cử nhất động của cậu ta có thể thấy được đứa bé bày không phải sanh ra trong một gia đình bình thường.

Thu hồi tầm mắt, Lý Phức không khỏi khẽ cảm thán, Ân Ân nhà bọn họ làm sao lại không thể gặp gỡ một người đàn ông tốt như vậy chứ?

Gả cho cậu thanh niên Đường Minh Lân kia, ngày ngày đều ôm ôm ấp ấp với những người phụ nữ khác tạo xì căng đan thật kỳ cục, nhưng hôn nhân này là do tiểu nha đầu nhà mình chọn, cái này bà cũng không tiện nói thêm cái gì.

Con đường này là con bé kiên trì phải đi, hiện tại hy vọng duy nhất của bà chính là kẻ phong lưu này cải tà quy chính, đối xử thật tốt với Ân Ân, bà cũng không có gì tiếc nuối.

"Làm sao biết chứ, trong nhà khó được có khách đến chơi, bình thường cũng chỉ có hai người ăn cơm, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy Ân Ân mang bạn bè về nhà ăn cơm ! Đến đây, vào đi!" Lý Phức hòa ái nhìn bọn họ một cái, cười xoay người dẫn hai người đi vào phòng khách.

"Biết hôm nay Ân Ân sẽ dẫn khách về nhà ăn cơm, dì Bình nấu rất nhiều món ăn đó!" Đi ở đằng trước, bà cụ lẩm bẩm nói, quay đầu nhìn về trong phòng bếp nói với dì Bình đang làm thức ăn, giọng nói ôn hòa trong tràn đầy vui sướng: "Tiểu Bình, khách đến, chuẩn bị ăn cơm!"

"Yes Sir!" Trong phòng bếp dì Bình ghé đầu liếc nhìn hai người trong phòng khách, xoa xoa tay đáp một tiếng.

Dì Bình là bảo mẫu Úc Tử Ân mời về làm bạn chăm sóc cho Lý Phức, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nên vẫn còn thùy mị, đối nhân xử thế rất thân thiện tỉ mỉ, năm xưa khi chồng chết, dì ấy vẫn ở vậy nuôi con trai.

Tuy nói là bảo mẫu, nhưng mọi người cũng không coi dì như người ngoài, Lý Phức càng thêm coi dì ấy như con gái của mình, không có việc gì liền tác hợp dì Bình với cha Úc Bảo Sơn, chỉ tiếc Úc Bảo Sơn chết sống không nhìn ra được điểm tốt ở người ta, ngay cả Úc Tử Ân cũng không cách nào hiểu được cách chọn phụ nữ của người cha này.

"Dịch thiếu, anh ngồi đi! Tôi đến phòng bếp giúp một tay!" Nói xong, cô nháy mắt với anh một cái, chống lại vẻ mặt bình tĩnh là một vẻ mặt cười tự nhiên, quẹo vào phòng bếp.

Trong phòng khách, Lý Phức di chuyển khay trà, vẫy vẫy tay với cậu thanh niên đứng bên cạnh, "Tiểu tử, ngồi đi!"

"Vâng, bà ngoại!" Dịch Khiêm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nghiêng người ngồi vào ghế bành bên trái.

Phòng khách được trang hoàng theo phong cách đã cũ kỹ mấy chục năm, ghế bành được khắc hoa Trác Đài, sau lưng tấm bình phong, vẫn cất giữ được hơi thở cổ kính thời xưa.

"Tiểu tử cậu làm nghề nghiệp gì đây?" Sau khi rót chén trà Phổ Nhỉ, Lý Phức ôn hòa hỏi cậu thanh niên ngồi thẳng tắp phía đối diện.

"Hiện tại chủ yếu cháu làm bên nghiên cứu phát triển các sản phẩm khoa học kỹ thuật." tập đoàn QM làm trong ba lĩnh vực, hiện tại anh điều hành bên nghiên cứu và phát triển sản phẩm khoa học kỹ thuật, Thụy Nhĩ tạm thời do Lam Mộ Duy xử lý, còn phương diện kinh doanh bất động sản anh vẫn luôn để người quản lí phụ trách.

Quyết sách cuối cùng của công ty cuối đều do anh bày mưu đặt kế, thân là người phụ trách của tập đoàn, trừ việc có thể khống chế quyền lợi kiên quyết ở ngoài, nhiều hơn còn cần giỏi trong các thủ đoạn giao tiếp, nếu không một công ty khó có thể ở cạnh tranh sống còn với các đối thủ ngoài thị trường.

"Thì ra là làm nghiên cứu khoa học, thật là Hậu Sinh Khả Úy a!" Đôi mắt này rất thâm thúy sắc bén, có thể nhìn rõ lòng người, có lẽ chức vị như vậy cũng không thấp chút nào.

Ha ha, Lý Phức quay đầu liếc nhìn bóng dáng đang bê thức ăn đi ra từ phòng bếp, “Ân Ân nhà chúng ta rất ít khi mời khách về nhà ăn cơm, dù là đưa bé Tiểu Đường kia, cũng chỉ tới có một lần, bà còn lo lắng nha đầu này không chơi được với bạn bè!"

"Bà ngoại, con đây người gặp người thích hoa gặp hoa nở, làm sao lại không chơi được với bạn bè!" hạ cái mâm xuống, nghe bà ngoại trêu ghẹo mình, Úc Tử Ân tức giận dậm chân, giận dỗi xoay người trở về phòng bếp.

"Đứa nhỏ này. . . . . ." Lý Phức bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về Dịch Khiêm ngồi một bên, "Ân Ân nha đầu này là như vậy, có lúc đối với một ít chuyện rất cố chấp, khuyên thế nào cũng không quay đầu lại."

"Có lúc cố chấp cũng đại biểu một lòng, cô gái như vậy thường thường rất chung tình." Dứt lời thì anh chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía bóng dáng đi ra từ phòng bếp, an tĩnh mà thâm trầm.

Hình như là nghe được lời mình mới vừa nói, anh nhìn thấy cô tức giận trừng mắt liếc anh một cái, có mấy phần nũng nịu mấy phần quyến rũ, không khỏi cười một tiếng, quay đầu ra nhìn lại ánh mắt như có điều suy nghĩ của Lý Phức, đáy mắt thâm trầm lần nữa trở nên thản nhiên gió nhẹ nước chảy: "Bạn bè không cần nhiều, cả đời chỉ cần có vài người tri kỉ cũng đủ đủ rồi, bà ngoại nói có đúng không?"

"Ừ, tiểu tử nói không sai!" Lý Phức gật đầu một cái, đứng dậy nói với Dịch Khiêm rửa tay dùng cơm.

Trong phòng bếp, đột nhiên Dịch Khiêm đứng ở trước kệ bếp, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, nửa cười nghiêng người qua nhỏ giọng nói: "Hôm nay cô dành cho tôi một bất ngờ cũng quá lớn chứ? Về sau trước tiên có thể nói chuyện trước với tôi được không?"

"Đi theo anh rồi chẳng phải là không có gì ngạc nhiên hay sao?" Quay đầu, Úc Tử Ân bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh, hai bóng người cách được không xa, tư thế cô quay đầu cách gương mặt tuấn tú ấy quá mức gần, trong hơi thở đều mang mùi hương cỏ cây nhàn nhạt.

Khoảng cách mập mờ như vậy, cô không khỏi sững sờ, theo bản năng bừng tỉnh, vội quay đầu ra, khuôn mặt nóng bỏng, lúng túng nói ra một câu: "Đi ra ăn cơm đi!"

"Được. . . . . ." Sau lưng, Dịch Khiêm nhàn nhạt đứng thẳng người dậy, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười êm ái.

Thức ăn trên bàn đơn giản nhưng cũng không thiếu đặc sắc, năm món ăn một món canh, dường như đều hợp khẩu vị của anh, ngay cả canh cũng là rất ấm dạ dày , bình thường khó có được một bữa ăn ở nhà như vậy, ngồi ở trước bàn ăn, dường như Dịch Khiêm có chút cảm động.

Ngẩng đầu, anh cảm kích gật đầu một cái với Úc Tử Ân ngồi đối diện, cảm ơn cô hôm nay đã có thịnh tình muốn mời.

Ăn cơm xong, hai người cùng ngồi nói chuyện với Lý Phức trong đình viện một lúc lâu, tới vội vàng, nên phòng khách không kịp dọn dẹp, Lý Phức cũng không có để cho bọn họ ngủ lại.

Trên đường trở về, hai người sóng vai đi trên còn đường đá an tĩnh, bên tai loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng phim tryền hình ở nhà bên cạnh truyền tới, trên trời đầy sao, thân thể được ánh đèn sưởi ấm, vừa lòng mà tự tại.

Trong tầm mắt trống trải, Úc Tử Ân dừng bước chân, ngửa đầu nhìn khắp trời đầy sao, thế này mới ý thức được, hình như chính mình thật lâu rồi không có an tĩnh như vậy rồi.

"Dịch thiếu. . . . . ." Cúi đầu, cô lẳng lặng nhìn anh, cất tiếng gọi khẽ.

"Hả? Muốn nói cái gì với tôi sao?" Dưới áng đèn sáng chói, ánh mắt thâm thúy giống như xuyên qua thời gian, chuyên chú mà dịu dàng.

"Anh có cảm thấy cảm giác đó hay không, ngay cả có khi sẽ cảm thấy, cái bóng của mình sẽ không nhanh hơn bước chân của mình?" cô tin tưởng suy nghĩ biểu đạt của mình, anh ấy nhất định sẽ hiểu được .

"Nếu như cảm giác bóng dáng mình không theo kịp bước chân của mình, vậy thì hãy dừng lại nghỉ ngơi một chút, đừng làm cho nó lạc mất."

Nghe giải thích của anh, cô nhàn nhạt cười khổ, "Vậy nếu như không tìm được nơi nghỉ ngơi thì sao?"

Yêu một nơi, trái tim lại hướng về nơi khác, không có người có thể dựa vào, làm thế nào có thể dừng lại được?

"Chỉ cần cô nguyện ý, thật ra thì có rất nhiều thứ, chỉ cần xoay người lại một đoạn mà thôi. Cô quá mạnh mẽ rồi, thỉnh thoảng nên mềm yếu một chút, nói không chừng sẽ đón nhận được nhiều hơn."

"Thật sao?" cô nhìn anh, chớp chớp mắt chua xót, nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.