Quân Môn Sủng Hôn

Chương 121: Chương 121: Công việc mới!




Đứng ở trong phòng thay quần áo, Úc Tử Ân rối rắm không biết mặc quần áo gì đi làm, dù sao QM cũng là tập đoàn khoa học kỹ thuật, hoàn toàn khác với Thụy Nhĩ, phòng ốc trong Thụy Nhĩ thiết kế là tràn đầy hơi thở mới, mặc kệ ai ăn mặc gợi cảm hay khiếm tốn bao nhiêu đi nữa cũng không ảnh hướng đến trật tự công sở, và phong cảnh chung quanh.

Cô sợ ngày đầu tiên mình đi làm mà ăn mặc quá mức sẽ phá hư quan hệ với mọi người.

Cô chân trần chạy đến cửa phòng của Dịch Khiêm, gõ cửa, chờ người bên trong mở cửa cho mình.

"Thế nào?" Mở cửa, Dịch Khiêm nhìn bóng dáng đứng bên ngoài, chiếc áo sơ mi vẫn còn chưa cài nút, rất dễ nhận thấy anh cũng vừa mới thay quần áo xong.

"Éc. . . . . . Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, anh nói xem em nên mặc gì thì tốt?" Nhìn anh cài nút áo một cách thành thạo, dẫn cô vào cửa, nhẹ nhàng lại có chút tùy ý như thể đã đợi cô đến từ lâu.

"Em là nhà thiết kế, anh tin tưởng vào ánh mắt của em." Nói xong, anh nghiêng người sang mở ngăn tủ quần áo ra, khẽ cười hỏi: "Phối cà vạt màu nào sẽ hợp hơn?"

". . . . . ." Đi lên trước, cô chọn một chiếc cà vạt và tiện đặt lên cổ áo của anh, sau đó thuận thế còn giúp anh đeo cà vạt. Hơi thở của cô gần sát cơ thể anh, mang theo mùi thơm thoang thoảng khiến cho cơ thể phái nam nóng rực lên.

Thắt cravat xong, cô còn thay anh sửa sang lại cổ áo, bỗng nụ hôn nóng rực không kịp đề phòng mà rơi xuống, rơi vào gương mặt lấm tấm của cô rồi còn cả cổ. Nụ hôn êm ái mang theo quyến rũ nhàn nhạt tạo thành không gian chơi đùa mờ ám, chọc cho cô rụt cổ lại tránh loạn.

"Đừng lộn xộn!" Nghiêng đầu, cô không có chút cảm giác nào, giờ phút này nói như thế vào tai người đàn ông chỉ là lời nũng nịu đáng yêu mà thôi!

"Được, anh không làm khó em, đi, dẫn em đi chọn quần áo." Nói xong, anh nửa ôm nửa níu cô ra khỏi phòng ngủ của mình, bước vào phòng ngủ của cô, đột nhiên Dịch Khiêm Mạch đi thẳng tới chỗ treo quần áo, đẩy cửa tủ quần áo ra, quét mắt nhìn số lượng quần áo cũng không thua gì anh, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng chọn cho cô một bộ đồ công sở màu lam nhạt, áo sơ mi trắng phối hợp váy màu xanh dương nhạt còn có một chiếc nơ xinh, đơn giản mát mẻ nhưng không mất thành phần tri thức.

Nhìn bộ quần áo anh cầm trong tay một chút, Úc Tử Ân gật đầu một cái, đẩy anh ra khỏi phòng thay quần áo, "Em đi thay đồ, anh không cần ở đây!"

"Được, cho em năm phút, nắm chặt thời gian, tránh cho đợi lát nữa lại đến trễ."

"Biết…. biết!" Kéo cửa phòng thay quần áo lại, cô nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, ba chân bốn cẳng thay quần áo.

Nhìn bóng dáng cao gầy đứng trước gương đến ngẩng người, bộ quần áo này cô mua về nhưng chưa từng mặc, ánh mắt Dịch Khiêm Mạch thật đúng là bắt bẻ không bình thường mà!

Cầm câylược trên kệ lên, tùy ý chải tóc, kéo theo một chiếc túi xách màu trắng, rồi ra cửa, nhìn bóng dáng đang nói chuyện điện thoại bên ngoài một chút, cúi đầu mang giày vào.

"Xong rồi?" Cúp điện thoại, Dịch Khiêm Mạch quay đầu nhìn cô, anh nhìn rồi đánh giá một tí, hài lòng gật đầu một cái, "Đi thôi, chúng ta nên ra cửa rồi."

"Được!" Gật đầu một cái, cô đuổi theo bước chân của anh, hít một hơi thật sâu nghênh đón công việc mới.

Không thể không thừa nhận Dịch Khiêm Mạch xử lý công việc rất hiệu quả, nói là sẽ bảo thư ký sắp xếp chỗ làm việc cho cô, không ngờ ngày thứ hai điện thoại của Văn Khâm đã liên lạc được, tất cả các tờ báo đều đăng tin bọn họ đã đính hôn, do đó khi đến công ty, cô đã nhận được ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ của tất cả nhân viên trong QM.

Đứng trong thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc đi lên lầu, từ trong thang máy đi ra, Văn Khâm đã đứng bên ngoài cửa đợi, bóng dáng của hai người vừa xuất hiện trong phòng thư ký, Dịch Khiêm Mạch nhàn nhạt mở miệng giới thiệu: "Đây là thư ký mới đến, về sau sẽ làm việc cùng với mọi người."

Hai người thư ký nam khác nhìn Úc Tử Ân một cái, nhớ tới tờ báo buổi sáng, trên trang chủ đều ghi tin bọn họ đã đính hôn, trong lòng có suy nghĩ nhưng vội mở miệng chào hỏi.

"Văn Khâm, nhờ cậu sắp xếp công việc cho cô ấy, cái gì cần làm thì phải làm, không cần đến hỏi tôi" Ngụ ý rõ trong lời nói, không cần đối đãi với cô như phu nhân tương lai của Tổng giám đốc, tới phòng thư ký QM, cô chỉ là một nhân viên bình thường, là thư ký của anh.

Nếu một hai đem cô trở thành phu nhân tổng giám đốc, thì để cô học được cách làm việc ở QM sợ rằng sẽ rất khó khăn.

"Được!" Đi theo bên cạnh anh nhiều năm, Văn Khâm chắc chắn hiểu được ý trong lời nói của anh, gật đầu một cái dẫn Úc Tử Ân đi tới bàn làm việc vẫn còn trống: "Tiểu thư Úc, đây là chỗ làm việc của cô."

"Được, sau này vẫn còn phải nhờ thư ký Văn chăm sóc nhiều hơn!" Úc Tử Ân nghiêng người sang, khách sáo lên tiếng.

"Không thành vấn đề." Gật đầu một cái, Văn Khâm ôm chồng tài liệu trên bàn đến cho cô: "Đây là lý lịch sơ lược công ty và các tài liệu chuyên môn, tốt nhất cô nên xem một chút, có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi."

"Được, cám ơn!"

Cả một buổi sáng an tĩnh, Úc Tử Ân đến nhìn sơ lược về tập đoàn QM và phương hướng phát triển mấy năm trở lại đây, nhìn nhiều thuật ngữ chuyên ngành như thế, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút nhức đầu, càng nhìn kỹ càng bội phục người đàn ông trong phòng kia, người đàn ông luôn dịu dàng và điềm tĩnh, trong mấy năm ngắn ngủi lại có thể củng cố cơ nghiệp mình đến vậy, cũng làm cho QM phát triển ra toàn thế giới, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Cô không khỏi nghĩ, năm đó anh làm thế nào để có chỗ đứng này, làm như thế nào để duy trì giang sơn này!

Cũng bởi vì việc này, cô mới dần có suy nghĩ muốn cùng anh sóng vai nổ lực phát triển, anh là người đàn ông có thể khiến cho cô nhìn lên, hoàn toàn là như thế, trong lòng cô anh là người không bình thường.

Gần đến lúc tan việc, Dịch Khiêm Mạch gọi một cú điện thoại bảo Úc Tử Ân đến phòng làm việc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể thấy cô, để cho anh có chút cảm hoảng hốt mà không chân thật, một khắc trước anh còn đang suy nghĩ, cô đang làm gì, nhưng chỉ sau một cú điện thoại cô đã đến trước mặt anh, trước hôm nay, anh thậm chí không dám tưởng tượng sẽ có một ngày như thế này.

Mà mỗi lần gặp cô dục vọng của anh lại dâng lên khẩn cấp, tỉnh táo suy nghĩ một chút lại cảm thấy tại sao mình lại giống như một bé trai hai mươi tuổi. Một ngày không gặp như cách ba năm cơ mà? Trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, cũng không còn là một bé trai vừa tuổi yêu, lại có chút lỗ mãng.

“Tổng giám đốc!” Gõ cửa phòng rồi đi vào, Úc Tử Ân dừng lại trước bàn làm việc, lễ phép lên tiếng gọi người đàn ông đang ngồi mất hồn trên ghế.

“Ừ.” Bừng tỉnh, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên nhu hòa, hỏi thăm theo lệ thường: “Như thế nào, đã quen với công việc mới chưa?”

“Tạm được, đang làm quen với cơ chế hoạt động của công ty, cùng với các hạng mục công ty quả lý, em muốn mình nhanh chóng đi vào quỹ đạo, chỉ là có ít thứ cần thời gian để làm quen, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng.”

“Vậy thì tốt, em phải cố gắng học tập, anh rất vui mừng, có cái gì không hiểu có thể hỏi Văn Khâm, thời gian anh làm việc cũng bận, có lúc anh không có ở công ty, rất nhiều việc đều do anh ấy quyết định thay anh, năng lực của anh ấy dư dả để dạy em.”

“Ừ, em hiểu rồi, em sẽ nỗ lực!” Năng lực Văn Khâm vì vừa mới đến công ty nên cô không hiểu lắm, nhìn anh tin tưởng anh ta như vậy, nghĩ đến cũng không thua kém ai.

Khẽ cười một tiếng, anh hỏi sang chuyện khác, dịu dàng hỏi: “Buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn đi!”

“Được!” Gật đầu một cái cô nhìn đồng hồ. “Còn năm phút nữa tan việc…”

Ngước mắt liền thấy người đàn ông đối diện cầm áo khoác lên, chậm rãi đi về phía cô, “Không cần so đo năm phút này, đi thôi, chúng ta có thể tan việc sớm!”

“Nhưng anh là Boss, em không phải là Boss, về sớm sẽ bị trừ điểm chuyên cần!” Người đàn ông này, tại sao có thể an gian!

“Không sao, anh là Boss, anh quyết định.” Nói xong, anh mang theo cô rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi không quên gọi một cú điện thoại cho Văn Khâm, dặn dò một tiếng, sau đó liền ôm người bên cạnh vào thang máy.

Ra ngoài dùng bữa trưa, đột nhiên Úc Tử Ân nghĩ đến vấn đề, kéo bóng dáng đang chuẩn bị lái xe đi: “Ngày mai đi đến nhà của anh chào hỏi, em không thể đi tay không? Em muốn chuẩn bị một vài thứ?”

“Không cần chuẩn bị cái gì cả, người tới là tốt rồi.” Dừng bước lại, Dịch Khiêm Mạch lười biếng nhìn về phía cô, cười một tiếng hình như cũng không để việc này trong lòng, hay là quà tặng đối với anh không quan trọng?

“Nhìn anh thử đi, cái gì cũng không được qua loa! Ngày mai là em đi gặp người lớn trong nhà, không phải là anh!” Nếu thật là để mấy hình tượng, về sau cô còn có thể ở lại nhà họ Dịch sao!

“Được, vậy chúng ta đi mua đồ ngay.” Anh nghiêng người sang thay cô mở cửa xe.

Mới vừa ngồi lên xe, người ngồi ở ghế phụ lái lại không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ anh thích gì? Hoặc có nói là muốn gì không, như thế em mới biết nên mua gì!”

“Hiện tại thứ mẹ anh muốn nhất chính là con dâu.” Anh nhìn cô một cái, có bộ mặt phớt tỉnh mở miệng nói ra.

“Nói cái gì đó, đứng đắn một chút đi!”

“Điều anh nói là sự thật, không có đùa giỡn với em. Anh cảm thấy dẫn được em trở về, bà ấy sẽ rất vui vẻ. Nhưng mà nếu em phải mau quà tặng, vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ! Tránh quay đầu lại em oán trách anh thấy chết mà không cứu!” Khởi động động cơ xe, anh đảo quanh tay lái đem xe lái ra ga khỏi tầng ngầm.

“Bây giờ anh cũng đã thấy chết mà không cứu rồi, nếu ngày mai anh mang em trở về nhà họ Dịch, sau đó liền buông tay mặc kệ em, em phải làm thế nào đây?!”

“Sẽ không, anh sẽ không bỏ lại một mình em ở đó đâu, đừng lo lắng, cũng chỉ là đi gặp người lớn trong nhà mà thôi, không phải là đại sự, chớ làm cho mình khẩn trương như vậy, xem cả buổi trưa chẳng ăn được là bao, khẩu vị không tốt sao?”

“Không phải, trời nóng nực không quá muốn ăn.”

“Vậy đợi lát nữa dạo phố mua đồ xong, dẫn em đi đến tiệm bánh ngọt, cố ăn chút đồ ngọt, tránh cho buổi chiều không có sức lực làm việc.”

“Được.” Gật đầu một cái, cô nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào, không nghĩ tới cô ăn nhiều anh đều nhớ kỹ.

Đứng trước một cửa hàng chuyên bán dòng hàng cao cấp, Úc Tử Ân do dự không biết nên chọn chiếc váy nào cho mẹ của Dịch Khiêm Mạch, không quyết định chắc chắn được, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Em cảm thấy cái nào hợp với mẹ anh?”

“Em là nhà thiết kế, em quyết định cái nào là được rồi.” Nói xong, anh lấy điện thoại di động mở đến chỗ photo album, mở ảnh mẹ anh lên cho cô nhìn: “Em nhìn dáng người bà rồi chọn.”

Nhìn người phụ nữ cao quý dịu dàng trong ảnh, trong lòng Úc Tử Ân mơ hồ đã nắm chắc, đem hai bộ quần áo trong tay đặt vào chỗ cũ, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.