Quân Môn Sủng Hôn

Chương 66: Chương 66: Cùng ngày sinh nhật




Khi Úc Tử Ân tỉnh lại, nhìn ÚC Bảo Sơn ngồi bên giường bệnh, nhỏ giọng kêu ông một tiếng.

“Bảo bối, con đã tỉnh!” nghe được âm thanh, Úc Bảo Sơn vội vàng đứng dậy, khẩn trương nhìn cô, “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái ? Để cha gọi bác sỹ tới đây?”

“Không cần, con không sao.” Quay đầu, lúc này cô mới thấy trong phòng bệnh còn có một người khác đang ngồi.

Nhìn thấy anh, Úc Tử Ân hơi kinh ngạc, nhìn về phía cha mình, “Cha, tại sao Dịch thiếu lại ở chỗ này?”

“Lúc cha nhận được điện thoại của Tiểu Toa là đnag thị sát bên phía tây thành, Dịch tổng sợ con có chuyện gì, cho nên cùng nhau tới đây! Bảo bối à, con thật sự hù chết cha! Về sau không cho phép con lái xe, muốn đi đâu để Tiểu Mễ Tiểu Toa mang con đi, bằng không cha sẽ mời tài xế cho con,nói gì con cũng không thể lại dọa tới cha nữa!”

“Cha…thật xin lỗi!” nghe Úc Bảo Sơn thầm nói về sự lo lắng của mình, Úc Tử Ân chua xót một hồi, không nhịn được mà trấn an, “Con không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, cha đừng lo lắng! Con rất nhanh sẽ khỏe hơn!”

Nhìn cha lo lắng và khẩn trương, cô chắc chắn hiểu, đối với người ngay cả bị bệnh cũng không muốn đến bệnh viện, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình nằm trên giường bệnh khẳng định sẽ rất lo lắng.

“Ừ, được, cha đã làm thủ tục nhập viện, đợi vết thương khỏi hẳn có thể trở về, Cha sẽ gắc lại công việc, mấy ngày nay sẽ ở bệnh viện chăm sóc con.”

“Vết thương của con không nghiêm trọng chứ? Con cũng có thể về nhà nghỉ dưỡng mà!” Nói thật, cô không thích bệnh viện, không có chuyện gì thật sự không muốn tới, cả mũi toàn mùi thuốc sát trùng, hít thở một hơi cũng cảm thấy không thoải mái.

“Vậy không được! Nếu để lại di chứng gì thì làm sao? Cha mặc kệ, mấy ngày này con phải ngoan ngoãn ngây ngô trong bệnh viện cho cha! Khỏe hẳn mới có thể về nhà!”

“Biết…” gật đầu một cái, cô nhìn bóng dáng đnag ngồi trên chiếc ghế đối diện, “Cha, con có chút đói bụng, cha đi hỏi bác sỹ xem con có thể ăn được gì, thuận tiện mua cho con một ít.”

“Được, cha sẽ đi! Con phải ngoan ngoãn cho cha!” Úc Bảo Sơn không yên tâm nhìn cô, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm, trong lòng hiểu rõ con gái muốn hắn ra ngoài, cũng không nói thêm gì, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

“Dịch thiếu, hình như tôi lại gây phiền toái cho anh rồi.” giống như mỗi lần cô ở bên cạnh anh đều không tránh được có chút vấn đề xảy ra.

“Không can hệ.” Đứng lên, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía Văn Khâm vừa vặn đúng lúc gõ cửa, gật đầu một cái, đi tới cửa mới đưa tay tiếp nhận túi giấy mà hắn đưa tới.

“Dịch thiếu, anh đi làm việc của mình đi! Tôi có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Sau khi Văn Khâm rời đi, cô quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm, có chút xấu hổ.

Hình như chính cô luôn gây thêm phiền toái cho anh, vào lúc này bị thương còn làm trễ nãi thời gian của người ta, thật sự là băn khoăn.

“Tôi cũng không vội!” Kéo ghế qua một bên ngồi xuống, anh lấy tài liệu trong túi giấy cùng với một cái thẻ căn cước, không nhanh không chậm an ủi cô, “Làm người quản lý, nếu như mọi chuyện đều phải tự mình xử lý, như vậy không khác nào phủ nhận tôi đây thật sự không có đủ tư cách làm quản lý sao.”

Cười khẽ một tiếng, anh nhìn về phía cô, “Tôi đã cho người đem đồ về, công tác bồi thường cũng đã xử lý tốt, cô cũng không phải là người gây họa, tiền thuốc thang cho thiên kim nhà họ Lâm cô cũng không cần chịu.”

“Cám ơn…” cô cảm kích nhìn anh, cám ơn nới quá nhiều rồi, lại nói thì thật sự có vẻ xa lạ.

“Chúng ta là bạn bè, nên giúp đỡ nhau, về sau khong cần khách khí như vậy, nếu không tôi lại nghĩ cô không xem tôi là bạn bè đấy!”

“Ừ, được!”

“Mấy ngày này cố gắng nghỉ ngơi, bên công ty tôi đã cho người xin phép cho cô rồi, không cần lo lắng.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Ngừng một chút, giống như nhớ tới điều gì, “Dịch thiếu, có thể giúp tôi tìm hai vị luật sư không?”

“Luật sư? Cô mời luật sư làm gì?” Anh khó hiểu nhìn cô, hình như chưa từng thấy cô nghiêm tức như vậy.

“Tôi muốn ly hôn, tìm luật sự thảo một phần thỏa thuận ly hôn.” Nhưng nếu Đường Minh Lân chịu cứ như vậy cùng cô ly hôn, cô cũng không cần chịu hành hạ như vậy, phải viết cái thỏa thuận ly hôn thật khó nhai đây.

“Tôi đem luật sư công ty cho cô muộn mấy ngầy nhé! Mấy ngày nay hắn cũng không có gì vội, cô có yêu cầu gì cứ nói với hắn.”

“Được, cám ơn!” gật đầu, cô nhìn anh, “Chuyện ly hôn, trước tiên anh giúp tôi giấu, bên phía cha tôi sợ rằng không dễ gì trong thời gian ngắn có thể nói chuyện.”

“Tôi hiểu.” Đây là chuyện riêng của cô, anh chỉ là người ngoài, không tiện tham dự quá nhiều, cũng không nên xen vào chuyện của người khác.

“Nghe tôi nói ly hôn, anh hình như cũng không kinh ngạc?” nếu là hai người bạn thân của cô, sợ rằng lúc này đã níu lấy cô thực hiện chính sách “thẳng thắng được khoan hồng” rồi, người đàn ông này giống như đã biết trước, một chút cũng không hỏi tới.

“Đây là chuyện riêng của cô, cô là người có chủ kiến, biết cần phải làm gì, cho nên mặc kệ cô muốn làm gì tôi cũng sẽ không ngăn cản, mặc dù tôi với Đường Tam là bạn bè, cũng đều sẽ làm như vậy.”

Nghe anh nói như vậy thật khiến cho lòng cô bình thường lại rất nhiều, có lẽ ly hôn đối với cô mà nói là một quyết định chính xác.

________________

Trong phòng làm việc, Úc Tử Ân liếc nhìn đống tài liệu được chất như núi, trưởng đoàn luật sự Phương Chính ôm tài liệu gõ cửa đi vào.

“Boss!” đứng trước bàn, Phương Chính cung kính nhìn về phía người đan ông đối diện, đợi xong việc mới mở miệng.

Thấy là hắn, Dịch Khiêm chậm rãi bỏ xuống tài liệu trên tay, “Chuyện làm xong rồi?”

“Đã làm xong, tôi mới từ bệnh viện quay lại, tình huống bên phía Úc tiểu thư cũng không có khó lắm, cô ấy không có yêu cầu gì đối với việc ly hôn, chỉ là muốn từ trong tay Đường Tam thiếu lấy về 20% số cổ phần thuộc tập đoàn Bảo Úc.”

“Thì ra là vậy…” gật đầu, anh giống như hiểu ra cái gì, nhíu mày hòi, “Bên kia đã tìm ra Đường tam thiếu chưa?”

“Vẫn chưa, Úc tiểu thư nói cho anh ta thời gian ba ngày, nếu như sau ba ngày anh ta vẫn không đưa qua thỏa thuận ly hôn, cô ấy sẽ đưa đơn hiệp nghị qua cho anh ta.”

“Được, tôi biết rồi, trong khoảng thời gian này, anh giúp cô ấy một chút đi.”

“Được, tôi hiểu! Chỉ là…”

“Việc gì?”

“ 20% cổ phẩn trong tay Đường Tam thiếu, nếu bản thân anh ta không đồng ý, Úc tiểu thư muốn lấy về sợ rằng không dễ dàng, nếu những cổ phần này trở thành tài sản chung của vợ chồng, Úc tiểu thư sẽ không thể lấy về được toàn bộ.”

“ 20% cổ phần, án chừng thực lực của tập đoàn Bảo Úc lúc này, cô ấy muốn mua về 20% cổ phần ít nhất cũng cần 700-800 văn.” Theo tình hình của cô, nếu Đường Tam không chịu trả cổ phần cho mình, cô ấy tất nhiên sẽ dùng tiền mua lại.

“Đúng, điểm này tôi đã nhắc nhở với Úc tiểu thư, cô ấy nói sẽ xem xét.”

“Được, tôi biết rồi, anh đi làm việc đi! Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi!”

“Đây là trách nhiệm của tôi!” Gật đầu một cái, Phương Chính xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Chuyển động chiếc ghế, Dịch Khiêm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bóng dáng kiêu ngạo như quân vương, quan sát đường phố tấp nập, trên cao không tránh được rét lạnh, anh đột nhiên sinh ra một chút cảm giác cô đơn nhàn nhạt.

Quay đầu lại, anh nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, nghĩ thầm, vị trí này, có phải nên có người cùng anh đứng sánh vai, cùng anh chính chiến, cùng nhau trong coi vương quốc của anh, cùng nhau chia sẽ tất cả những gì thuộc về anh.

Ngay lúc anh đang mất hồn, điện thọi lại vang lên, anh chậm rãi phục hồi, xoay người đi đến cầm lên điện thoại, nhìn dãy số trên máy, nhấn phím nghe, “Noãn Noãn?”

“ Tiểu Ngũ à! Thứ bảy là sinh nhật người đó, cháu đây đã tổ chức party cho người rồi! Người không thể cự tuyệt đâu…cháu sẽ rất đau lòng !” Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Noãn Noãn, giống như không thể chờ đợi muốn vọt tới trước mặt anh.

“Có thể, nhưng tiền đâu mà cháu tổ chức party cho ta chứ? Từ tiền tiêu vặt hàng tháng của cháu sao?” Người này nửa cười nhạo nửa đùa chọc cô, vừa mở miệng đã đâm vào chỗ đau của cô rồi, khiến cho cô nhóc bên kia kêu la oai oái.

“Ai nha, Tiểu Ngũ, sao người có thể vậy chứ! Đây chính là sinh nhất người mà, tại sao lại biến thành người bóc lột vậy! Qủa nhiên lời của các cụ đều là chân lý, giai cấp tư sản cùng nhân dân lao động luôn đối lập!”

“Nếu giai cấp tư sản như ta đây đối lập với cháu, vậy tiền tiêu vặt mỗi tháng của cháu có cần thiết phải phát đúng hạn không?”

“Có có có, cái này có thể có!” liên quan đến vấn đề tiền tiêu vặt của mình, quyết không thể mơ hồ, cô nhóc vội vàng mở miệng, “Nếu cháu không có tiền alfm sao tổ chức tiệc mừng cho người chứ!”

“Sinh nhật ta là chuyện nhỏ, tùy tiện tổ chức một chút là được rồi, không cần nhọc công tốn kém, nếu như cháu muốn tới đây chúc mừng cùng ta, cháu tới là tốt rồi.”

“Vậy cũng tốt, Cháu muốn xin nghỉ để tới , người đừng ngăn cản cháu nha!”

“Tùy cháu, nếu thành tích thi không tốt, trừ 2 tháng tiền tiêu.” Giọng nói lành lạnh bên này điện thoại giống như đnag dội trực tiếp một gàu nước lạnh vào cô nhóc bên kia.

“Nhà tư bản đúng là hung ác, mọi lúc đều nghĩ đến bóc lột nhân dân lao động! Cháu biết rồi, cháu sẽ nỗ lực! Cứ như vậy, bb!” đầu bên kia có người không bình tĩnh cúp điện thoại.

Bỏ xuống điện thoại, anh chợt nhớ tới ngày đó nhìn trên thẻ căn cước, theo bản năng nhìn vào ngày tháng trên điện thoại, không ngờ phát hiện, cô ấy lại cùng anh có chung ngày sinh nhật.

Sự phát hiện này khiến anh sửng sốt chốc lát, bừng tỉnh, anh không chút do dự cầm lấy áo khoát trên ghế dựa, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

“Boss!?” Văn Khâm đứng bên ngoài đang định gõ cửa, nhìn bóng dáng từ bên trong đi ra, hơi sững sờ, “ Ngài đây là muốn đi ra ngoài?”

“Ừ, tôi ra ngoài một chuyến! Có chuyện gì anh gọi điện thoại cho tôi!”

“Nhưng lát nữa Ngài phải chủ trì hội nghị ra mắt nhãn hiệu của Thụy Nhĩ…”

Dừng một chút, Dịch Khiêm chợt nhớ tới bản thân còn có một hội nghị muốn tham dự, nhưng lại không thể khống chế được bước chân của mình, “Đem hội nghị hoãn đến xế chiều, những việc khác đợi tôi trở lại rồi nói!”

“Vâng…” Nhìn bóng dáng vội vã rời đi, Văn Khâm thở dài có chút không biết làm sao, quay người đến phòng thư ký truyền đạt mệnh lệnh.

Hắn dường như đã rất lâu không thấy boss khẩn trương như vậy rồi, đây là chuyện gì vậy nhỉ, lại có thể khiến boss đem hội nghị quan trọng như vậy hoãn lại, thật sự khiến hắn cảm thấy không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.