Quân Môn Sủng Hôn

Chương 110: Chương 110: Dũng cảm đối mặt




Đứng bên cửa, Đường Minh Lân nhìn người đứng bên cửa, cười nhẹ, gương mặt không che dấu được sự hài lòng, “Dịch thiếu, làm sao anh lại biết tới nơi này?”

Chậm rãi bừng tỉnh, Dịch Khiêm thu hồi ánh mắt trên người Úc Tử Ân, hơi liếc nhìn người trước mặt, quan sát tinh tế vài giây, xác định hắn sáng sớm mới xuất hiện ở nơi này cũng không phải là ở chỗ này qua đêm, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, “Tôi tại sao lại ở chỗ này không quan trọng, ngược lại là anh…anh tại sao lại ở nơi này? Không phải nói bị ốm hả? Bị bệnh nên ở nhà dưỡng bệnh cho tốt mới đúng.”

“Không phải bệnh nặng gì, tốt hơn nhiều, ra ngoài hóng mát một chút.” Khẽ cười một tiếng, hắn liếc nhìn chiếc túi xách trong tay Dịch Khiêm, “Dịch thiếu hôm nay tại sao lại nhàn rỗi đến nơi này đây?”

“Mỗi ngày tôi đều rãnh rỗi, coi tình huống mà định thôi.” Hình như không muốn nói nhiều, anh nhấc chân bước vào cửa, ngước mắt nhìn Úc Tử Ân đứng sau lưng Đường Minh Lân, “Anh đưa bữa sáng tới cho em.” Khi nói cũng không quản saqsc mặt của Đường Minh Lân, đổi giày đi thẳng tới phòng ăn, quen việc dễ làm khiến Đường Minh Lân chau lông mày.

Hắn chính là lần đầu tiên bước vào căn phòng này, lại không ngờ Dịch Khiêm so với hắn còn quen thuộc hơn, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.

Vừa nghĩ tới đó, khuôn mặt vốn hả hả liền có chút lo lắng, hắn ngước mắt nhìn Úc Tử Ân, đang muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ cô đã lên tiếng trước, “Anh không phải nói là muốn đi làm sao? Đi thôi!”

Vừa mở miệng chính là đuổi khách không khách khí, Đường Minh Lân sa sầm nét mặt, khẽ hừ một tiếng, “Ân Ân, em có phải có chút bên nặng bên nhẹ hay không hả? Dịch thiếu vừa tới liền đuổi tôi đi?”

“Anh đã để anh ấy hiểu lầm, còn muốn như thế nào?!” nhớ tới ánh mắt lạnh bạc vừa rồi của Dịch Khiêm, đột nhiên cô cảm thấy có chút đau nhói.

“Tôi muốn như thế nào chẳng lẽ em không biết? Tôi muốn em trở lại bên cạnh tôi lại khó khăn như vậy sao?” Cô làm vậy, khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn không hiểu tại sao cô và Dịch Khiêm lại có thể lần nữa bắt đầu, đi với hắn chỉ mong nhanh chóng trốn thoát đi.

Đều nói, con hư biết nghĩ quý hơn vàng, hắn quay đầu lại, cũng không đổi được chút nào chăm sóc và lưu luyến của cô.

“Không thể nào! Đường Minh Lân, tôi và anh đã ly hôn, anh chính là quá khứ của tôi, nhưng anh ấy chính là hiện tại và tương lai. Đừng để một chút tình cảm còn sót lại của tôi đối với anh cũng bị chính anh tiêu diệt sạch. Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi, vậy thì bỏ qua cho tôi đi.”

Nếu như không nghĩ đến mục đích ban đầu khi kết hôn với hắn, cô cũng không dễ dàng tha thứ với hành động nhiều lần xâm lấn vào cuộc sống chính cô của hắn.

Nếu đã ly hôn, như vậy cần cắt đứt sạch sẽ, mặc dù làm bạn bè bình thường cũng tốt, không cần dính dáng tới một chút tình cảm nào, nếu không đến lúc đó ai cũng không có thể quay đầu lại được.

Mà bây giờ, giữa bọn họ còn có một sk, anh đối với cô rất tốt, vì cô mà phục vụ quên mình, ngoài việc khiến cô xúc động và khuynh tâm, còn khiến cho cô cảm thấy tự ti và sợ hãi.

Cô luôn cho rằng, thế giới của anh và cô chính là trời và vực, Nhược Nhiên cũng không đủ dũng khí, cô cơ bản không dám bước vào.

Hôm nay thật khó khăn lấy được dũng khí đối mặt, Đường Minh Lân lại thò một chân vào, khiến cho tinh thần của cô bị làm khó.

“Bỏ qua cho em?” Nhìn dung nhan quyết tuyệt của cô, Đường Minh Lân hít một hơi thật sâu, hút vào trong phổi ngập tràn đau đớn, khẽ cắn răng, nắm chặt tay, “Không thể nào! Trừ khi tôi chết tâm, nếu không tôi sẽ không buông tay!”

Nói xong, hắn lạnh lùng đạp cửa rời đi---- ---

Cửa phòng phanh một tiếng đóng lại, Úc Tử Ân khẽ thở dài tựa vào cửa trước, sự kiên trì của Đường Minh Lân làm cho cô rối rắm càng không biết phải làm gì.

Nhớ tới trong phòng còn có một người, cô vội đứng lên đi thẳng vào phòng ăn, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng xa xa, giống như anh đã đứng ở đó rất lâu, ánh mắt canh chừng cô, vẫn như vậy có chút dịu dàng, lưu luyến.

“Anh…” sợ sệt, cô gọi thật thấp, trong hơi thở len vào một mùi thơm nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bóng dáng đang đến gần, nhịp tim bỗng lỗi nhịp.

Cô không xác định những lời vừa rồi cô nói cùng Đường Minh Lân anh nghe được mấy phần, chỉ cảm thấy có chút lúng túng.

“Ân Ân…” đưa tay qua, Dịch Khiêm ôm chặt cô vào ngực, thật chặt, giống như nếu buông tay ra cô sẽ biến mất không thấy nữa, “Những lời em vừa nói, là thật sao?”

Mặc dù biết cô sẽ không nói dối, nhưng anh vẫn muốn từ miệng cô nghe được đáp án chân thật nhất, trấn an tinh thần không xác định của anh.

“A…” nàng tựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, trong hơi thở quanh quẩn mùi vị quen thuộc, “câu nào?”

“Em nói, anh chính là hiện tại và tương lai của em.”

“Ừ, chẳng lẽ không đúng sao?” cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đơn thuần sáng rỡ nhìn anh, “Chẳng lẽ anh muốn trở thành quá khứ của em ngay lúc này?”

“Đứa ngốc, làm sao em lại nghĩ như vậy chứ!” khẽ cười, anh ngheieng đầu hôn lên mặt cô một cái, ánh mắt thâm thúy khó nén được sự vui vẻ. “Anh rất vui mừng.”

“Vui mừng cái gì?” cô không hiểu nhìn anh, đột nhiên phát hiện, lớn mật đối diện với tình cảm của mình, thật ra cũng không quá khó khăn như tưởng tượng.

“Anh rất vui vì em cuối cùng cũng có thể dũng cảm đối mặt với tình cảm của chúng ta, không hề trốn tránh nữa, cũng không vì bất cứ ai mà do dự tránh né.” Có lẽ, câu này so với câu nói đồng ý lời cầu hôn của anh khiến anh càng thêm vui mừng, giống như lấy được tất cả vậy, thật sự rất thỏa mãn.

Đồng thời, cungx mang ý nghĩa, cô đã chịu để xuống quá khứ, dũng cảm đối mặt với tất cả trong tương lai của hai người.

Cô cũng không biết rằng, khi đứng ở hành lang, khi anh nghe được cô nói hai chữ tương lai, trong lòng anh vui sướng cỡ nào, hai chữ này có ý nghĩa như thế nào, Có thể không có ai hiểu hơn so với anh.

“nói như vậy cũng không sai, nhưng Tiểu Uyển làm thế nào? Em làm như vậy có thể là quá ích kỉ hay không?”

Tối hôm qua suy nghĩ một đêm liền hiểu rõ rất nhiều chuyện, nhưng cũng khiến cô khó chịu thật lậu. phật gia có câu, có bỏ mới có được, nhưng khi cô hành quân ra ngoài, kết quả lại không khiến cho người vừa lòng như trong suy nghĩ.

“Đứa ngốc, trong tình yêu không có ích kỉ hay không, anh cùng với cô ta đã là quá khứ, giống như em và Đường Minh Lân vậy, không có cơ hội để quay về quá khứ nữa. Thay vì bốn người quấn lấy nhau, không bằng hai chúng ta ở bên nhau thật tốt, tiện thể chặt đút ý niệm dây dưa của những người còn lại. Đau dài không bằng đau ngắn, có đôi lời vẫn nên nói thật, bỏ lỡ chính là cả đời, em và anh đều giống nhau.”

“Nhưng…”

“không có nhưng nhị gì hết, cũng không cần tự trách.” Buông tay, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, “Anh chỉ muốn em đối mặt thật tốt với tình cảm của chúng ta, không trốn tránh là tốt rồi, nhưng khứu giác giao cho anh, hả?”

“Được.” gật đầu, lúc này không có lựa chọn nào nữa, cô chỉ có thể lệ thuộc vào anh.

Có anh bên cạnh, cô cảm thấy rất an toàn, có lẽ đây chính là thiên tính của phụ nữ, có lẽ đây chính là sự bảo vệ tốt nhất anh giành cho cô.

….

Cuộc thi thiết kế chuẩn bị trong tiếng trống của sự căng thẳng, bởi vì Diệp Tư Mẫn tham gia, khiến cho Úc Tử Ân them mấy phần áp lực, cũng thêm vài phần động lực khiến cô muốn giành chiến thắng.

Cùng lúc đó, tuần lễ thời trang paris cũng phát thư mời đến với cô, muốn mời mấy nhà thiết kế Trung Quốc đến tham gia trình diễn, vốn muốn từ chối, Tiểu Mễ và Tiểu Toa lại nói đây là cơ hội rất tốt, dù sao lần này cũng mời rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng là một cơ hội để học tập.

Nhớ tới linh cảm xuất hiện mấy ngày trước, Úc Tử Ân do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, dành cho hai buổi tối để chuẩn bị xong tác phẩm dự triển lãm, còn chuyển toàn bộ tài liệu thiết kế còn dư lại cho Tiểu Mễ và Tiểu Toa, thời gian còn lại, cô làm xong những công tác chuẩn bị cuối cùng cho cuộc thi đấu.

“Lão đại, tác phẩm lần này của chị là dùng nút áo làm chủ đề, nhưng nhiều nút như vậy, chúng ta đi đâu tìm đây?” Nhìn các loại hình nút áo được biên soạn trên bản thiết kế, Tiểu Mễ khổ sở nhìn Úc Tử Ân, mấy bộ quần áo tiếp theo đều cần tới cả ngàn chiếc nút, hơn nữa kiểu dáng đều không giồng nhau, tìm được cũng thật không dễ dàng.

“Chuyện nút áo giao cho chị là được rồi, bọn em chỉ cần đi tìm các loại vải mà chị ghi chút, từng cái đều phải kiểm tra, không thể có bất kỳ sai lầm nào, hiểu không?”

“Dạ. bọn em phải đến cửa hàng vải vóc ngay.” Tạm ngưng, Tiểu Mễ đem bản đồ vẻ trang sức chuẩn bị cho cuộc thi đưa tới, “Em đã kêu bọn họ đem đồ đưa tới, có chút chi tiết cần tự mình làm, chị nhìn lại một chút.”

“Cũng tốt, cực khổ bọn em, ăn trưa xong bọn em hãy đi lựa vải, cũng không quá nóng vội.” đang nói , bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Úc Tử Ân nhìn đồng hồ trên máy tính, mỗi ngày Thập Tâm Lâu đều đưa bữa trưa đến rất đúng giờ.

Ăn xong bữa trưa, Úc Tử Ân lái xe án theo địa chỉ trên máy tính mà tìm tới, tìm qua vài cửa hàng, cuối cùng đem toàn bộ các loại hình dáng cần tìm, số lượng rất lớn, ôm vài túi nút từ trong chờ ra ngoài, vừa ra cửa liền đụng thẳng vào một người.

“thật xin lỗi, thật xin lỗi…” cúi đầu nhìn mặt đất rời đầy nút áo, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn người mình đụng phải, hơi sững sờ, sao cũng không ngờ lại gặp phải cô ta.

“Ân Ân? Làm sao cô biết chỗ này?” Thấy cô, Diệp Tư Mẫn cũng có chút ngoài ý muốn.

“A, tôi đến tìm vật liệu, không ngờ lại trùng hợp như thế, ở chỗ này gặp Diệp phó tổng.” Ngồi xuống, cô cẩn thận nhặt lên từng chiếc nút trên mặt đất.

Diệp Tư Mẫn nhìn cô một chút, ngồi xuống giúp một tay. “Tôi tới mua chút vật liệu, còn cô thì sao?”

“A, tôi cũng vậy!” nhanh chóng nhặt nút áo lên, Úc Tử Ân đứng lên cười với cô ta, “không có chuyện gì tôi đi trước, không quấy rầy cô bận rộn nữa.”

“Được.” Gật đầu, Diệp Tư Mẫn nhìn cô xách theo hai túi lớn, khẽ nheo mắt, một ý niệm loáng thoáng lóe lên trong đầu, mà cô ta chợt bình tĩnh, nhanh chóng bắt được.

Cười nhẹ, cô ta chậm rãi xoay người, hơi quét mắt qua đám tài liệu trong các cửa hang, tự tin đi vào.

Ngồi trên xe, Úc Tử Ân nhìn hai túi lớn nút cài để ở bên ghế bên cạnh, mơ hồ có mấy phần dự cảm xấu.

Lại ở chỗ này gặp Diệp Tư Mẫn, cô nhanh chóng nhớ tới chuyện năm đó Diệp Tư Mẫn đã làm với mình, chợt giật mình thon thót.

Có một số việc, bị tính kế một lần là đủ rồi, bị ngã một lần còn không không ngoan nhìn xa trông rộng, vậy thật sự là kẻ ngu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.