Quân Môn Sủng Hôn

Chương 47: Chương 47: Không để ai vào trong mắt




Nói đến yêu là một chuyện rất xa xôi.

Tuy nói xa xôi, nhưng tưởng tượng lại thời điểm đó, cảm thấy thời gian 5 năm cũng không có mang đi cái gì, rất nhiều thứ vẫn ở chỗ cũ gần trong gang tấc.

"Có lẽ. . . . . . Đã từng có một đoạn thời gian yêu trôi qua như vậy! Chỉ tiếc, bây giờ đã tăng thêm hai chữ gì đó, là tiếc nuối kết thúc." Cười nhạt một tiếng, ở trước mặt anh nhắc lại chuyện cũ đã qua, đột nhiên khiến cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm như vậy.

"Đứng ở góc độ thương nhân mà nói, thời điểm có một con đường đi không thông thì phải lập tức thay đổi một con đường khác, có lẽ sẽ đi được tốt hơn."

"Ừ, đạo lý này tôi hiểu." Gật đầu một cái, cô buông cái nĩa trong tay, nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi!"

"Được." Gọi nhân viên phục vụ đem giấy tính tiền, anh cùng cô bước vào thang máy.

Cửa Hoa Đình màu xanh lá, sau khi Úc Tử Ân cảm ơn rồi bước xuống xe, cô nghe được tiếng đóng cửa ở chỗ tài xế ngồi, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, thì nghe được anh cất tiếng gọi khẽ: "Ân Ân."

"Hả?" Dừng bước chân, cô ngước mắt nhìn anh, khẽ cười một tiếng, "Chuyện gì?"

"Không có gì." Lời ra đến khóe miệng mà vẫn không thể nói ra, khẽ lắc đầu, anh nhàn nhạt giương môi: "Trở về đi thôi! Ngủ ngon!"

"Ừ, ngủ ngon! Lúc trở về lái xe cẩn thận một chút!"

"Được." Đáp nhẹ một tiếng, anh khoát khoát tay với cô, đứng lặng người nhìn cô từ từ rời xa tầm mắt của mình.

——《 quân môn sủng hôn》——

Úc Bảo Sơn cho người tiến hành soạn thảo mấy hợp đồng hợp tác với các công ty, bản thân cũng không hỏi quá nhiều những tài liệu này là từ đâu tới, ông rất nghe lời tìm mấy quản lý cùng Tổng giám đốc mấy công ty cùng nhau bàn bạc, quyết định chia nhau hành động.

Chỉ tiếc, một nhóm người bận rộn cả một ngày, vẫn không có bất kỳ công ty nào nguyện ý cùng công ty Úc Bảo Sơn hợp tác, khâu tiền bạc dự định đầu tư cho dự án quá lớn, hơn nữa công ty của Úc Bảo Sơn ở trên tài chính còn bị túng quẫn, tất cả mọi người lo lắng sẽ thành công dã tràng, bị công ty này kéo chân, nên không có một công ty nào nguyện ý chìa tay giúp đỡ hợp tác.

Không được lợi cùng lui, Úc Bảo Sơn ủ rũ cúi đầu gọi điện thoại cho Úc Tử Ân, không có đạt tới hiệu quả dự trù, Úc Tử Ân cũng cảm thấy tiếc nuối, cô đang chuẩn bị đi khuyên nhủ Úc Bảo Sơn buông tha thì trong đầu đột nhiên thoáng qua một bóng dáng.

"Cha, cha đừng vội, con còn có một người bạn cũng làm trong giới kinh doanh, không biết có thể giúp được cho chúng ta hay không, bây giờ cha hãy đem mấy phần tài liệu fax cho con...con đi tìm anh ấy nói chuyện một chút, nếu như có thể hợp tác, con lại điện thoại cho cha?"

"Ai, tình thế bây giờ là một mất một còn, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, con hãy đi thử một chút đi! Nếu mệnh trời đã định cha không thể lấy mảnh đất kia, thì cha đành chịu!" Bên đầu kia điện thoại, Úc Bảo Sơn than thở, trừ tiếc nuối ra hơn nữa là rối rắm.

Lúc này dường như có thể tưởng tượng bộ dáng ủ rũ cúi đầu của Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân bất đắc dĩ lắc đầu, "Chờ xem, con đi giúp cha nói chuyện một chút, nếu như anh ấy chịu giúp cha, vậy hẳn là sẽ không có vấn đề."

Một người đàn ông giống như Dịch Khiêm, có thể quản lý rất tốt Thập Tam Lâu, còn khiến cho Đường Minh Lân cùng cả đám người tôn kính, như vậy thân phận tất nhiên không đơn giản, hôm nay cô cũng chỉ có thể đi tìm anh ta nhờ hỗ trợ!

Nhận được mấy phần tài liệu, cô sắp xếp chuẩn bị đi tìm Tổng giám bàn bạc, nhưng vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Tư Mẫn đang đi về phía mình.

"Phó tổng Diệp!" Dừng bước chân, cô chậm rãi đứng thẳng người, mặt không đổi sắc mở miệng.

Hơi liếc Úc Tử Ân một cái, Diệp Tư Mẫn chau mày, vẻ mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: "Thế nào, muốn đi ra ngoài? Hiện tại hình như là đang trong giờ làm việc?"

"Tôi biết rõ bây giờ là giờ làm việc, nhưng có việc gấp, xin lỗi không tiếp được rồi !" Không muốn cùng cô ta nói nhảm nhiều, Úc Tử Ân xoay người bước nhanh tới phòng làm việc của Tổng giám.

Diệp Tư Mẫn không nghĩ mình lại bị thái độ lạnh lùng của Úc Tử Ân kích thích, đột nhiên cô ta kêu tên Úc Tử Ân một cách bén nhọn: "Cô đứng lại đó cho tôi!"

Giọng nói bén nhọn của cô ta nhất thời gây sự chú ý cho các đồng nghiệp trong khu vực lân cận——

Dừng bước chân, Úc Tử Ân quét mắt bốn phía nhìn những con người đang chờ xem kịch vui, đồng thời bày ra vẻ mặt lành lạnh: "Phó tổng Diệp còn có việc sao?"

"Úc tiểu thư, dầu gì bây giờ tôi cũng là cấp trên của cô, nhưng thái độ này xem ra cô cũng không thèm để tôi vào trong mắt cô đi? !"

"Ưm, tôi đối với việc công không sai, chỉ là tôi đối đãi với bất luận kẻ nào đều giữ thái độ như vậy, nếu như phó tổng Diệp cảm giác trong mắt tôi không có cô, vậy thật xấu hổ, bình thường thói quen của tôi cũng không chú ý tất cả mọi người những cũng không thấy bọn họ có ý kiến gì. Nếu như phó tổng Diệp cảm giác về sau đối với cô tôi cần phải a dua nịnh hót thì tôi cũng có thể, tối thiểu mặc kệ như thế nào, trong công việc cô vẫn là chủ, còn tôi là nhân viên, không phải sao?"

"Cô. . . . . . Úc Tử Ân, cô đây là có ý gì? Cô đang nói tôi nhỏ mọn sao?"

"Tôi cũng không có nói như vậy, phó tổng Diệp nghĩ hơi nhiều rồi. Nếu như không có việc gì lớn, vậy tôi tới xin nghỉ với Tổng giám!" Lạnh nhạt trừng mắt nhìn, cô xoay người, liếc nhìn cửa phòng làm việc của Tổng giám, Hạ Khương Tuyết đứng đó hơi sững sờ.

"Tổng giám." Tiếng gọi khẽ, cô khẽ cắn môi, thầm mắng mình mới vừa ham vui nhất thời.

"Bây giờ là giờ làm việc, ai làm việc nấy!" Quay đầu, Hạ Khương Tuyết quét mắt nhìn đám người xung quanh đang đứng xem kịch vui, ánh mắt lạnh bạc rơi vào trên mặt Diệp Tư Mẫn, "Phó tổng Diệp cũng đi mau lên! Ân Ân, cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến!"

"Được, tôi biết rồi!" Gật đầu một cái, Úc Tử Ân đuổi theo sau nên không nhìn thấy sắc mặt Diệp Tư Mẫn ở sau lưng đang vô cùng vặn vẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.