Thấy Chu Hiểu Thạch khẳng định như vậy, mấy người lập tức chăm chú.
Bởi vì sắp tới chuẩn bị làm công tác bảo an nên Chu Hiểu Thạch nên lưu ý rất kỹ những công tác mấy ngày gần đây, hắn đã nói gặp qua người này ý
chính là đã gặp qua ở gần khách sạn. Bằng không mà nói, Chu Hiểu Thạch
cũng không có cơ hội nhìn thấy người này.
Bởi như vậy không thể nghi ngờ đã thu gọn được phạm vi vây bắt.
Chỉ cần thuận lợi có thể bắt được người này thì tin tưởng có thể tìm đến nơi ẩn náu của đồng bọn. Bởi vì theo như tin tình báo thì những người
này đều được phái ra từ một tổ chức, mục đích là để ngăn cản Nam Cung
Kinh Hồng về nước.
Thủ đoạn mà bọn họ lựa chọn cũng tương đối cực đoan, kể cả ám sát hoặc
tạo ra tai nạn khác khiến Nam Cung Kinh Hồng không thể nói ra điều gì
bất lợi cho Đài đảo, giảm thiểu nhỏ nhất ảnh hưởng chuyện trở về của ông ta, hoặc sẽ khiến ông ta vừa về đã chết ngay khiến đại lục mất mặt.
- Tiểu Chu không nên gấp, chúng ta trước tiên xác định khu vực có khả năng xuất hiện người này.
Hà Thiên Lâm mặc dù chưa làm qua công tác hình sự nhưng cũng không thiếu sức tưởng tượng với chuyện này.
Hắn lập tức tìm một tờ bản đồ nội thành trải ra, sau đó lấy bút máy đưa cho Chu Hiểu Thạch để khoanh lại khu vực hoạt động mấy ngày gần đây.
Chu Hiểu Thạch xuất thân dân hình sự nên rất nhanh đã đánh dấu khu vực
hoạt động, sau đó ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với mọi người:
- Gần đây tôi đều ngồi xe nên có thể bài trừ khu vực ven đường.
- Ân, vậy thì thu hẹp phạm vi một chút, chủ yếu tập trung ở ba khu vực
gần khách sạn, dù sai người đi điều tra cũng không quá một ngày.
Hà Thiên Lâm gật đầu nói.
Chỉ là dựa vào lực lượng cảnh sát tự nhiên làm không được. Nhưng ở
thời điểm này, cơ sở quần chúng có tác dụng rất lớn. Đám các bà các
cô hoàn toàn nắm được tin tức trong khu vực của mình, biết rõ ai khả
nghi.
Chu Hiểu Thạch xoa đầu một hồi, trầm tư suy nghĩ rồi nói vẻ không chắc chắn:
- Tôi cảm giác là đã gặp qua người này trong Hotel nhưng không dám khẳng định.
Diệp Khai sau khi nghe liền phân tích:
- Vẫn tồn tại loại khả năng này, dù sao khách sạn có nghiệp vụ tiếp đãi ngoại giao cũng không tính rất nhiều, mà sau khi chúng ta chọn khu vực này thì cũng dễ dàng xác định khách sạn được lựa chọn. Nếu như đối
phương lẻn vào trước thì có thể giả mạo khách trọn hay nhân viên phục
vụ, thậm chí lại càng dễ đắc thủ.
Diệp Tử Bình cũng tỏ vẻ:
- Tôi thấy tướng mạo người này bình thường, không có chỗ gì đặc biệt,
nhưng Tiểu Chu nói có ấn tượng vậy thì tần số đối phương xuất hiện trước mặt Tiểu Chu không chỉ một lần, hiển nhiên khả năng không lớn là khách
trọ rồi.
- Đoán chừng là xuất hiện với tư cách nhân viên phục vụ khách sạn ......
Mấy người đều đưa ra kết luận đồng dạng.
Chu Hiểu Thạch cũng gật đầu nói:
- Thoạt nhìn tình huống rất rõ ràng, trong nhân viên phục vụ khách sạn
chắc có dấu người của đối phương. Tuy chúng ta không rõ ràng lắm đối
phương là sát thủ, hoặc là chỉ là nhân viên bên ngoài, nhưng phải bắt
được manh mối này.
Mọi người đều nhanh chóng điều động nhân thủ, dù sao đã có manh mối của tổng tục tình báo, hơn nữa Chu Hiểu Thạch hoàn toàn khẳng định vậy thì
rất có khả năng đối phương cài người vào trong khách sạn. Nếu như vậy
thì chỉ cần qua mấy giờ sẽ có thể thuận lợi giải quyết chuyện này.
- Nhớ là đừng đánh rắn động cỏ, tranh thủ bắt gọn một lưới.
Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai:
- Hiện tại con chạy về khách sạn đi, trước dàn xếp tốt người của Nam
Cung thế gia, chú ý bảo đảm đừng để Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử tiếp
xúc với bên ngoài, tốt nhất là đổi phòng của ông ta.
Diệp Khai gật đầu đáp ứng, ý kiến của Diệp Tử Bình vẫn tương đối đúng
trọng tâm. Hắn muốn làm được chuyện này cũng rất dễ dàng, dù sao với mối quan hệ của hắn cùng Nam Cung thế gia, lại là người có vai trò quan
trọng đối với bọn họ thì thuyết phục không có gì khó.
Diệp Tử Bình lại nói với Hà Thiên Lâm cùng Chu Hiểu Thạch:
- Thiên Lâm, anh theo dõi chặt chẽ chuyện này, bên chỗ cục cảnh sát
thành phố có gì tiến triển thì báo cáo trực tiếp với anh rồi chuyển cho
tôi. Tiểu Chu an bài tốt hành động, tận lực sạch sẽ triệt để nhanh chóng giải quyết những người này, đừng để ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của những người dân chung quanh.
Lúc này, Diệp Khai đã đem tư liệu sao chép mấy phần, rồi cầm một tới thẳng khách sạn.
******************
- Phổ Giang chảy về đông, sóng lớn cuồn cuộn, từ biệt ra đi thoáng chốc đã nửa thế kỷ, nhớ tới thật khiến người cảm thấy có chút thổn thức.
Nam Cung Kinh Hồng đứng trước cửa sổ, nhìn hết phong cảnh, có chút cảm khái nói.
Năm đó tiền triều thua chạy, Nam Cung Kinh Hồng xem thời cơ rất nhanh,
đã sớm trải tốt đường lui cho mình, chuyển cả nhà đi Châu Âu, xem như
điển hình toàn thân trở ra, lúc ấy rất nhiều người xem thường ông ta.
Nhưng bây giờ thoạt nhìn, Nam Cung Kinh Hồng không thể nghi ngờ là
người thông minh nhất. Điểm lại những người còn lưu lại trong vòng mười
năm trên cơ bản đều chôn vùi, dù số chạy tới bên Đài đảo thì sau này
cũng không có mấy người thoải mái, rất nhiều người đã thành quỷ dưới
đao.
Đám chư hầu một phương như Nam Cung Kinh Hồng khó có thể chịu kiếp ăn
nhờ ở đậu, nhưng một khi có động tác, cũng rất dễ dàng bị thượng cấp
nghi kỵ, đưa tới mầm tai vạ.
Ngược lại Nam Cung Kinh Hồng cuốn tài sản đi Châu Âu về sau trôi qua
phong sinh thủy khởi, chẳng những đánh ra một mảnh cơ nghiệp, phương
diện kinh tế cũng có được thành tựu rất lớn, cái này cũng đủ thấy ánh
mắt nhạy cảm, kinh nghiệm chu đáo của Nam Cung Kinh Hồng, nhìn thấu tình thế, hơn nữa làm ra quyết định hợp lý nhất.
Nam Cung Kinh Hồng đứng ở chỗ này, ngóng về chân trời xa xăm trước
biển, không khỏi nhớ tới đám bằng hữu cũ, sinh ra vô hạn cảm khái, khó tránh khỏi trầm mê.
- Năm đó lúc rời đi thì con đại khái vừa lên trung học...
Nam Cung Thủ Chuyết ở một bên nghe xong, cũng cảm thấy hoài niệm. Chỉ
là đối với ông ta mà nói, những đồng học của ông ta đa số vẫn còn sống,
lần này trở về chắc sẽ tới trường học cũ một lần, biết đâu lại tìm được.
Chẳng qua là những đồng học năm đó lúc này có thể thế nào thì khó mà nói, đoán chừng thấy cũng chưa chắc nhận ra.
Đúng lúc này, điện thoại Nam Cung Thủ Chuyết vang lên nên ông ta đi sang một bên để nghe.
Đức thúc đã đi tới, đưa cho Nam Cung Kinh Hồng một cái ống nhòm để ông ta có thể nhìn kỹ sơn thủy đã xa cách nhiều năm.
Nam Cung Kinh Hồng một tay giơ ống nhòm, vừa nói với Đức thúc:
- Mấy ngày nữa chúng ta đi kinh thành đã có thể nhìn xem Hồng Diệp, lại có thể leo lên Trường Thành, được mấy ngày thoải mái.
- Tôi còn tưởng rằng đầu tiên là ngài đi bái yết lăng mộ thủ tướng.....
Đức thúc nói.
- Ha ha, Nam Cung thế gia cho tới bây giờ đều là làm theo ý mình, dù
làm tay sai cho tiền triều cũng là tự bảo vệ mình mà thôi, cho tới bây
giờ chưa hề xem là người trong đảng, tự nhiên không cần phải làm trò.
Nam Cung Kinh Hồng cười cười nói.
Nam Cung thế gia hơn một ngàn năm truyền thừa, vẫn là chấp pháp giả ẩn náu trong bóng tối dưới mặt đất, thế lực của bọn họ đã từng phi thường
khổng lồ, chỉ thiếu chút nữa kiến quốc, đương nhiên sẽ không giống những người khác cần phải có niềm tin nào đó, cho nên Nam Cung Kinh Hồng cũng chưa từng thực sự xem mình là người trong đảng.
Đức thúc gật gật đầu, mấy năm nay lão binh bên Đài đảo về nước thì rất
nhiều người muốn đi bên Kim Lăng bái yết lăng mộ thủ tướng đời trước, ở
đó giờ cũng coi như một di tích.
Nhưng Nam Cung Kinh Hồng là nhân vật bậc nào, đương nhiên khinh thường hòa đồng với những người này.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đức thúc nghe xong liền ra mở.
Chỉ thấy bên ngoài có một nam nhân viên phục vụ chừng ba mươi tuổi, đẩy xe ăn vào, tươi cười nói:
- Tiên sinh, đây là món ăn của khách sạn.
- Còn chưa tới thời gian ăn cơm a? Hơn nữa chúng tôi cũng không có thói quen ăn cơm trong phòng....
Đức thúc nhíu mày nói.
Phòng của Nam Cung Kinh Hồng là 'phòng cho tổng thống', diện tích vượt
qua 400 mét vuông, đương nhiên cũng có thể ăn cơm ở đây, chỉ là ông ta
yêu cầu nghiêm khắc, thích ăn chỗ riêng biệt, không muốn trong phòng ở
có mùi đồ ăn nên chưa bao giờ ăn cơm trong phòng của mình.
- Chỉ là một chút hoa quả cùng đồ uống khai vị mà thôi, còn có mấy món ăn nguội điểm tâm đặc sản của Minh Châu, mời quý khách nếm thử.
Nhân viên phục vụ cười giải thích.
- Đã như vậy, ân, đẩy vào đi.
Đức thúc nghe xong, do dự một chút rồi nói.
Nhân viên phục vụ đảy xe ăn vào, nhìn lướt qua Nam Cung Thủ Chuyết đang cau mày nghe điện thoại, lại nhìn thoáng qua Nam Cung Kinh Hồng đang
đứng quay lưng, tựa hồ đang phán đoán cái gì.
Hắn đứng ở đầu xe ăn, khéo léo để xe chắn ngang bản thân và Đức thúc
rồi đột nhiên rút từ trong xe ra một con dao găm sáng lóe, nhào tới đâm
về phía Nam Cung Kinh Hồng.
- À?! ở vào đằng sau
Đức thúc đằng sau thấy vậy, không khỏi chấn động, tròn mắt tận liệt.
Chỉ là ông bị ngăn với nhân viên phục vụ một toa xe nên dù muốn phi
thân tới cứu cũng đã không kịp, mắt thấy Nam Cung Kinh Hồng sẽ chết tại
đây dưới đao của sát thủ vô danh.
Giờ phút này Nam Cung Kinh Hồng tựa hồ cũng có chỗ phát giác, quay mặt lại nhìn về con dao ăn bằng đôi mắt tinh nhanh không hề giống của người già.