Quan Môn

Chương 405: Chương 405: Cảm giác như đang tuyển hoa hậu




Sự thật, phần lớn học sinh thi vào học viện âm nhạc đều có điều kiện gia đình khá tốt, nếu không làm sao có điều kiện tiếp xúc với những nhạc cụ đó. Còn có thể tiếp xúc với âm nhạc từ nhỏ, hơn nữa lại còn duy trì trong bao nhiêu năm như thế?

Nhất là những học sinh diễn nhạc, một nhạc cụ nhỏ cũng đã mấy nghìn tới mấy chục nghìn tệ rồi, còn chưa nghĩ tới cây đàn quý như piano, còn nói tới đàn violin đúng là có tiền mà không mua được, nhất cầm khó cầu, lại đừng nói tới chuyện phí tổn mời giáo viên phụ đạo, cũng không phải là con số nhỏ. Những học sinh con nhà bình thường thật đúng là không học nổi.

Điều kiện như thế, chắc không đến mức sau khi vào đại học còn cần bán thân để tiếp tục đi học?

Nhưng mà Diệp Khai cũng cẩn thận để ý tới đám bạn học của Ninh Sương, liền thấy những cô nàng này có ngoại hình không phải là xinh xắn lắm, nhưng dáng dấp lại khá hợp mỹ quan của mình.

- Anh đang nhìn gì thế?

Ninh Sương chú ý thấy ánh mắt Diệp Khai luôn nhìn lên nhìn xuống người đám bạn học, cũng có chút giận dỗi hỏi.

Đúng thế, bây giờ thật sự là mùa hè, mọi người cũng thật sự ăn mặc mát mẻ hơn, nhưng anh đã ngồi bên cạnh bạn gái rồi, cũng đừng có dán mắt vào người nữ sinh khác chứ?

- Những bạn học của em có khả năng ra sao về nhạc cụ dân gian? Có thể thành lập một ba nhạc được không?

Diệp Khai nhớ tới chuyện này, liền dò hỏi Ninh Sương.

- Vậy thì phải xem yêu cầu cụ thể của anh là gì.

Ninh Sương nói,

- Nhưng mà em cảm thấy sinh viên năm hai mà muốn thành lập một ban nhạc mà nói, sợ là hơi khó đấy, người ta còn chưa hiểu được đúng đủ về nhạc cụ dân gian.

- Đó cũng chưa phải quan trọng, quan trọng nhất là dáng người phải thật đẹp, khuôn mặt cũng phải xinh, hơn nữa còn phải hoạt bát một chút, những chuyện khác hoàn toàn có thể dùng huấn luyện đặc biệt để đào tạo.

Diệp Khai nói.

- Dáng người còn phải thật đẹp, mặt còn phải xinh, anh định làm cái gì chứ?

Ninh Sương mang vẻ mặt hoài nghi hỏi lại.

- Chẳng có ý định làm gì, kì vô đạn song kì mà.

Diệp Khai lập tức sáng tỏ, nói:

- Anh chỉ là nghĩ muốn làm sao để thành lập một ban nhạc giúp em, lại giúp cho nhạc cụ dân gian thoát được khỏi khốn canh trước mắt mà thôi.

- Thành lập dàn nhạc cũng không cần phải nhìn mặt mà chọn chứ.

Ninh Sương tỏ vẻ không chấp nhận lời giải thích này của Diệp Khai.

- Điều này khác mà.

Diệp Khai giải thích nói:

- Anh chính là định thành lập một dàn nhạc nữ, chính là nhắm vào thị trường nước ngoài, cho nên vấn đề ngoại hình xinh xắn trẻ trung rất quan trọng, về phương diện hòa âm nhạc cụ dân gian cũng sẽ đẩy mạnh sáng tác khúc nhạc mới, để dễ dàng cho việc tiếp nhận của thính giả hải ngoại, cũng vì thế, mình cũng không thể nào tìm một số người xấu xí ra ngoài làm dại diện chứ?

Ninh Sương nghe cách nghĩ của Diệp Khai, lại cảm thấy có chút hứng thú, cô nghĩ một lát liền nói:

- Nếu là nói như thế, thật đúng là có thể tìm người để thành lập ban nhạc trong đám học sinh ở đây.

Cô nghĩ rất rõ ràng, dàn nhạc như vậy thực tế là phải phối hợp, cũng không quá khắt khe trình độ diễn tấu nhạc cụ dân gian của từng cá nhân cao thấp ra sao, cho nên tìm kiếm những thành viên tổ hợp thành một ban nhạc trong đám học sinh này cũng không phải là chuyện không tưởng được.

Chính là như lời Diệp Khai nói, xinh đẹp dáng chuẩn chính là tiêu chí chọn lựa đầu tiên của việc tuyển chọn thành viên ban nhạc, cũng cần tính cách hoạt bát, bởi vì ban nhạc như vậy tất nhiên phải làm một số hoạt động bên dưới sân khấu, chứ không phải kiểu không tạo được dấu ấn truyền thông, chỉ trầm lặng ngồi một chỗ, nghiêm trang ngồi diễn tấu nhạc khúc.

- Khả năng tiếp nhận của thị trưởng hải ngoại lớn hơn một chút, hơn nữa, âm nhạc cơ bản là không thể có biên giới, chỉ cần là thứ tốt, tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận.

Diệp Khai nói với Ninh Sương,

- Kế hoạch của anh là thành lập một ban nhạc như thế, sau đó tiến hành huấn luyện khoảng gần nửa năm rồi trực tiếp tiến công vào thị trường hải ngoại. Nếu lần đầu tiên đã thành công thì liền làm một chuyến lưu diễn toàn thế giới, sau đó mới xét đến việc quay lại thị trường âm nhạc nội địa.

Ninh Sương cũng khá đồng tình đối với cách nghĩ của Diệp Khai.

Thị trường trong nước luôn có thái độ so bì, kiêng dè lại bài xích đối với những thứ mới lạ, bởi vì những thứ mới lạ đó một khi tiến vào thị trường sẽ đánh thẳng vào trong lòng mọi người, gây lũng loạn, tạo thành ảnh hưởng trên nhiều mặt. Dựa vào những nguyên nhân như thế, ai ai cũng mong muốn duy trì hiện trạng, dùng cách đó để bảo vệ ích lợi của mình khỏi sự xâm phạm.

Đương nhiên, nhìn từ bề ngoài, lý do của ai ai cũng đều vô cùng khẳng khái chính trực, nào là phải bảo vệ sự thuần túy của nhạc cụ dân gian, không thể bị hòa âm xâm nhập, mất đi địa vị độc tôn của chính mình.

- Kỳ thật, trong nước cũng còn rất nhiều ngành nghề đều ở trong tình trạng tương đương như thế, ai ai cũng đều không có tinh thần tiến thủ, chỉ ra sức cố gắng bảo vệ hiện trạng, cho nên nhìn khắp nơi đều thấy được sự bảo thủ vô cùng trầm trọng. Không chỉ mỗi nhạc cụ dân gian là như thế, phương diện khác cũng thế.

Diệp Khai nói với Ninh Sương:

- Sản nghiệp văn hóa xem như mũi tên dẫn đường chỉ lối, nếu như có thể tạo thành một lỗ hổng từ đó, thì đó cũng là một chuyện tối đối với những quốc gia đang thăm dò cải cách.

Ninh Sương nghe xong lại hỏi:

- Đám nam sinh các anh có phải là chuyện gì cũng có thể gắn liền với quốc gia đại sự không thế?

- Ha ha, lần trước em cũng nói như thế rồi.

Diệp Khai cười nói.

Nhưng mà Ninh Sương nói cũng có lý, hình như nam sinh vốn có thói quen thiên bẩm luôn thoải mái nói chuyện thiên hạ đại sự.

- Hai người này đang nói gì thế chứ? Nhìn dáng vẻ tâm đầu ý hợp quá?

Đột nhiên có một nữ sinh tóc ngắn quay lại, một tay ôm lấy eo Ninh Sương, rồi ghé mặt vào bả vai cô, nhìn Diệp Khai hỏi:

- Ninh Sương, cậu còn chưa giới thiệu bạn trai cậu với chúng mình đấy.

Ninh Sương không thèm để ý tới cô nàng ẩm ương nói lung tung này, chỉ nói với Diệp Khai:

- Diệp Khai, đây là chị em trong cùng ký túc xá bọn em, tên là Tôn Lộ, anh có thể bảo cô ấy thổi tiêu cho nghe đấy.

- Thổi tiêu á?

Diệp Khai nghe xong liền giật mình, hai mắt không tự chủ được liền nhìn về phía cái miệng của Tôn Lộ.

Quả nhiên viền môi hơi hơi dày, lại hơi vểnh lên, trông ra lại có chút gợi cảm, giống như là cố ý làm thế vậy.

Lại nhìn kỹ một thoáng nữa, thấy được trán Tôn Lộ hơi rộng, ánh mắt khá thâm thúy, xem chừng là thuộc dạng người khôn khéo biết dùng đầu óc, lại hay thích tính toán thiệt hơn đây.

- Xin chào Diệp Khai, em là Tôn Lộ.

Tôn Lộ nghe xong câu nói của Ninh Sương cảm thấy có chút ngại ngùng.

Ninh Sương tương đối ngây thơ, chỉ là lại không biết hai chữ “thổi tiêu” này, người ta vẫn hay nói theo một hàm nghĩa khác...

- Chào cô, Tôn Lộ, thật sự là giỏi thổi tiêu sao?

Diệp Khai cười hỏi.

- Anh đừng có nghe Ninh Sương nói mò, thực ra em còn biết cả đàn dương cầm với Hồ lô tơ nữa đấy.

Tôn Lộ đỏ mặt nói.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, cảm giác ngoại hình của Tôn Lộ cũng khá tốt, chỉ là tóc hơi ngắn, vì vậy mới nói:

- Chúng tôi đang bàn bạc thành lập một ban nhạc nữ, chuẩn bị cải tạo dùng những nhạc cụ dân gian truyền thống diễn tấu nhạc giao hưởng, sau đó tiến quân sang thị trường hải ngoại, nếu cô có hứng thú, cũng có thể cân nhắc xem sao?

- Thành lập ban nhạc sao? Điều này tốn rất nhiều tiền đó, hơn nữa phải có người chuyên môn sáng tác mới được, tốt nhất là phải có công ty đỡ đầu thì mới có thể thành công.

Tôn Lộ nghe xong lập tức mắt lấp lánh nói.

Diệp Khai nghe xong lập tức thấy hơi kinh ngạc, hắn nhìn Tôn Lộ, ngược lại lại thấy bất ngờ rằng cô nàng này lại hiểu rõ chuyện này tới thế. Xem chừng Tôn Lộ cũng là biết tính toán trong chuyện này đấy, không giống như Ninh Sương, chỉ vì yêu thích mới học nhạc cụ dân gian.

- Bình thường tôi cũng tham gia một số hoạt động diễn xuất bên ngoài, biết rõ rằng tiến cảnh phát triển cho nhạc cụ dân gian không tốt, cho nên có đôi khi cũng sẽ ngẫm nghĩ. Chỉ lấy tình hình hiện tại mà xem, nếu không sáng tạo ra cái gì mới thì trong tương lai, nhạc cụ dân gian không còn chỗ đứng nữa.

Tôn Lộ thấy được ánh mắt kinh ngạc của Diệp Khai liền tự giải thích nói.

Ninh Sương ngồi cạnh cũng tỏ vẻ nói:

- Trước kia vẫn luôn là âm nhạc Âu Mỹ đánh vào trong thị trường âm nhạc nước ta, hiện tại còn không chỉ có Âu Mỹ, lại có cả âm nhạc Hồng Kông, nhạc Hàn đánh vào thị trường trong nước nữa, sự phát triển của nhạc cụ dân gian trong nước càng trở nên gian nan.

- Đây là chuyện tất nhiên rồi.

Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ đồng ý nói:

- Cho dù thị trường âm nhạc trong nước lớn như thế, sau khi bị những dòng âm nhạc ngoại lai chiếm mất thị trường, sau này không gian phát triển dành cho nhạc cụ dân gian đúng là ít đến mức đáng thương, cho nên chúng ta tìm kiếm nơi phát triển trong nước, còn không bằng đi ra khỏi biên giới, đi hải ngoại chiếm lĩnh địa bàn của người khác. Dù sao, ở bên đó thì chúng ta là điều mới lạ, là cơn gió mới tươi mát, càng dễ dàng có được sự đột phá.

- Đúng thế, đám người bảo thủ trong nước rất nhiều.

Tôn Lộ cũng đồng ý với điều này:

- Những người trong giới nghệ thuật âm nhạc dân gian có rất nhiều người, vừa nhắc tới nhạc giao hưởng lại giống như nhắc tới kẻ thù, chỉ sợ âm nhạc dân tộc bị nó đồng hóa. Cũng bởi vì vậy hoàn toàn không tán thành việc một cây dàn nhị hồ lại đi diễn tấu nhạc khúc của một cây dàn violin, lúc sáng tác và biển diễn nhạc khúc của nhạc cụ dân gian cũng không hề dùng chút soạn kỹ của âm nhạc nước ngoài! Thậm chí có một số quan điểm, cho rằng Lưu Thiên Hoa tham khảo kỹ năng soạn nhạc của nền âm nhạc nước ngoài để sáng tác danh khúc Thập đại nhị hồ, chính là hủy hoại âm nhạc dân tộc.

- Bọn họ cũng chẳng phải là đang cố gắng bảo tồn những thứ của dân tộc, mà xuất phát tự sự sợ hãi không giữ được địa vị của bản thân.

Diệp Khai nói:

- Nhạc cụ dân gian của chúng ta hiện giờ, cũng là trải qua quãng thời gian phát triển tận mấy nghìn năm, người cổ đại cũng biết cải tạo, sáng tạo cái mới, làm sao bây giờ lại muốn bảo thủ giữ lấy cái cũ chứ! Chỉ điều này vốn nó cũng là một điều sai trái rồi. Nhìn lại xem mỗi một người đều là một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc, thực tế lại là thế lực cản trở sự phát triển của đất nước.

- Giáo sư của chúng em mà nghe được hai người đánh giá bọn họ như vậy, xem chừng sẽ tức chết cho mà xem.

Ninh Sương cười nói.

- Nhưng mà muốn chuyện này thành công cũng không đơn giản.

Tôn Lộ lại nhắc tới chuyện này.

Diệp Khai lại là không nói thêm gì nữa, bởi vì hiện tại hắn cũng đã có một chiến lược sơ bộ rồi, về phần muốn thao tác, làm việc ra sao, còn cần phải làm ra dự án chi tiết hơn nữa mới được, hơn nữa nhân tài về sáng tác cũng cần chuẩn bị sớm. Trừ những thứ đó ra, biên khúc cùng đạo diễn cùng là không thể thiếu được, trạng phục và đạo cụ lại càng là thứ quan trọng nhất.

Vừa mới nghĩ như vậy, Diệp Khai đã cảm thấy phải thành lập một công ty mới được, nếu không thì không thể nào cân đối được những yêu cầu như thế, chứ đừng nói là muốn mở rộng ra thị trường nước ngoài.

Diệp Khai xác định sợ bồ về những nhạc cụ sẽ biểu diễn, chủ yếu lựa chọn các loại nhạc cụ dân tộc như đàn tranh cổ, đàn dương cầm, tỳ bà, đàn nhị hồ, sáo trúc, tiêu, hồ lô tơ, độc huyền cầm, cũng không bài xích những thứ nhạc cụ tây dương khác.

Sự thật, Diệp Khai cũng không cho rằng trong đội nhạc cụ dân gian lại không thể có nhạc cụ tây phương. Nếu nghĩ như thế thì có chút thiển cận quá rồi, những loại nhạc cụ như violin gì đó vẫn cần dùng tới.

Diệp Khai tiện tay lấy ra một tờ giấy, đại khái phân giải qua việc cấu thành ban nhạc dân gian này. Trong đó bao gồm cả yêu cầu đối với thành viên, yêu cầu đối với chủng loại nhạc khí, còn có phác tháo những tiết mục sẽ diễn tấu… mà điều quan trọng nhất chính là yêu cầu đối với thành viên của ban nhạc, trong vòng ba năm không thể nói tới những vấn đề cá nhân.

- Cái điều khoản này có phải hà khác quá không?

Tôn Lọ nhìn sang tỏ vẻ không bằng lòng nói:

- Không hề có một chút nhân tính nào mà.

- Đây cũng đều là những yêu cầu bất đắc dĩ.

Diệp Khai giải thích nói:

- Công ty muốn bồi dưỡng nhân tài, cái vốn bỏ ra quá lớn, cho nên hợp đồng làm việc ba năm thật ra cũng là rất hợp lý rồi. Đây cũng được coi như là vì cam đoan cho lợi ích của cả dàn nhạc. Nhất là sau khi dàn nhạc được thành lập, muốn phát triển mạnh ở thị trường hải ngoại, diễn xuất lưu động có khả năng cả nguyên một năm cũng không thể về nước, sẽ không có điều kiện cho các cô lơ là, cũng chưa chắc có cơ hội yêu đương hẹn hò đâu.

- Là như thế sao.

Tôn Lộ nghe xong những điều này, nhẹ gật đầu, lại không nói thêm gì nữa.

- Mười hai thành viên, không phải tuyển dễ như thế đâu.

Sau khi nghe xong những yêu cầu của Diệp Khai, liền cau mày nói ra.

Muốn thỏa mãn toàn bộ những yêu cầu này đúng là không phải chuyện dễ dàng gì. Dáng người phải chuẩn, khuôn mặt cũng phải khá, kỹ nghệ diễn tấu nhạc khí còn phải tinh tế, còn phải chịu được những điều khoản khác, tuổi tác cũng có giới hạn. Bao nhiêu yêu cầu như thế, đúng là không dễ tuyển chút nào đâu.

- Nếu đại học Giang Trung không tìm được nhiều như thế, thì có thể đi nơi khác tìm cũng được.

Diệp Khai cười trả lời:

- Cả nước có nhiều trường học, học viện âm nhạc như thế, thứ có nhiều nhất chính là nhân tài rồi, cái gì viện nghệ thuật quân đội, học viên âm nhạc trung ương gì đó cũng được mà.

Ninh Sương nghe xong, lập tức nhíu mày lại, mà Tôn Lộ lại càng thẳng thắn hơn, trực tiếp nói:

- Tôi thấy anh đây không phải là đang tuyển thành viên để thành lập ban nhạc, mà giống như đang tuyển hoa hậu của học viện âm nhạc trên cả nước rồi.

Diệp Khai nghe xong, lập tức nở nụ cười, nghe cô ta nói như thế, dường như cũng có chút thú vị đấy chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.