Quan Môn

Chương 1073: Chương 1073: Câu thông giữa đại nhân vật




Tuy rằng đã sớm biết, nếu như Diệp Khai không đủ thân phận bối cảnh thì căn bản là không có khả năng làm chủ tịch thành phố ở tầm tuổi này nhưng lúc Lăng Tiếu nhìn đến Diệp lão gia tử vẫn có cảm giác choáng ngợp.

Vị đại nhân vật này thật sự là rất ngưu, cho dù là Lăng Tiếu sớm có chuẩn bị tâm lý vẫn không trách được phản ứng như thế.

“Cháu gái nhỏ này tên là gì?” Diệp lão gia bình tĩnh, có chút tò mò nhìn Lăng Tiếu, sau đó liền hướng Diệp Khai hỏi.

“Nga, đây là bạn gái cháu, Lăng Tiếu, trước kia ở hàng không Long thành, vừa chuyển san hàng không quốc gia.” Diệp Khai hồi đáp.

“Nguyên lai là tiếp viên hàng không, không trách xinh đẹp như vậy.” Diệp lão gia tử gật gật đầu, mỉm cười, cũng không biểu lộ thái độ gì quá rõ.

Trên thực tế Diệp lão gia tử cũng rõ ràng, những cô gái mà Diệp Khai dẫn theo thì đều có cách nói .

Đối với việc này, Diệp lão gia tử cũng không để ý, chỉ cần là Diệp Khai có thể kế thừa y bát lão Diệp gia, hoàn thành hôn nhân hai nhà Diệp Sở vậy không có vấn đề gì, những chuyện này đều là tiểu tiết.

Lăng Tiếu đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, có chút chân tay luống cuống.

Diệp Khai nhìn liền cười nói,“Anh có chuyện muốn nói với ông, em tới chụp bức ảnh rồi sang bên phòng ngồi nghỉ một chút.”

“Được rồi.” Lăng Tiếu nghe Diệp Khai nói vậy , trong lòng mới hơi thoải mái một chút.

Nói thực ra, đứng cùng với Diệp lão gia tử có áp lực tâm lý rất lớn.

Diệp Khai liền lấy một chiếc máy ảnh từ giá sách rồi bảo Lăng Tiếu đứng ở bên cạnh Diệp lão gia tử.

“Tới gần một chút, tay đặt lên ghế, ân, hảo, cười một chút, hảo.” Diệp Khai ấn nút chụp, sau đó cười nói,“Được rồi.”

Diệp lão mưu tử ngồi ở trên ghế, chỉ vào Diệp Khai nói,“Thằng ranh, lại lấy ông làm quà.”

Người chụp ảnh với Diệp lão gia tử rất nhiều, nhưng cũng không phải tất cả mọi người có thể có cơ hội chụp chung trong văn phòng riêng, cho nên bức ảnh này của Lăng Tiếu cùng Diệp lão gia tử có giá trị phi thường lớn .

Quan hệ bình thường căn bản là không có khả năng tiến vào đến thư phòng Diệp lão gia tử, càng không muốn nói đến chụp ảnh chung. Nếu tấm ảnh chụp này đem ra ngoài thì khẳng định sẽ tạo ra ảnh hưởng khá lớn, mà địa vị Lăng Tiếu sẽ được tăng lên thật lớn, ít nhất là tổng giám đốc hàng không quốc gia cũng cũng không có cơ hội như vậy.

Sau khi chụp ảnh chung, Diệp Khai bảo Lăng Tiếu sang phòng bên cạnh rồi mới ngồi xuống nói chuyện với Diệp lão gia tử.

“Cũng là thật không ngờ, hành trình lần này vất vả, thật có điểm phiền toái......” Diệp Khai kể lại với Diệp lão gia tử về toàn bộ hành trình, bao gồm chuyện gặp ở Paris, nội đấu trong Nam Cung thế gia, lẫn chuyện bị bắt cóc ở Minh Châu.

“Cũng coi như kinh nghiệm trong cuộc đời.” Phản ứng của Diệp lão gia tử đối với chuyện này cũng không phải rất mãnh liệt.

Trên thực tế, với thế hệ như Diệp lão gia tử , chuyện mà Diệp Khai gặp phải cũng không thể đủ làm cho ông cảm thấy phi thường kinh ngạc.

Chẳng qua, ở thời kì hòa bình mà gặp phải phiền toái nhiều như vậy, Diệp lão gia tử cũng nhìn nhận vấn đề, cho rằng có liên quan đến các ngành ở đối ngoại cần đẩy mạnh công tác, nếu không tương lai càng gặp thêm trường hợp phức tạp sẽ không thể xử lý.

“Về chuyện Lý Kiều Ba, lão Trần tự mình tới cửa tìm ông, vẫn phải nể mặt.” Diệp lão gia tử liền nhắc tới chuyện Lý Kiều Ba.

Lúc ấy Diệp Khai không có trước mặt nên Diệp lão gia tử cảm thấy có một số việc phải giải thích, nếu không để ở trong lòng cũng không tốt .

“Lão Trần gia cuối cùng cấp ra điều kiện trao đổi gì?” Diệp Khai quan tâm không phải vấn đề sống chết của Lý Kiều Ba mà là lão Trần gia trả giá như thế nào để chuộc Lý Kiều Ba?

“Thành ý vẫn phải có.” Diệp lão gia tử nói,“ Đình chỉ chuyện Trần Kiến Hào tái nhậm chức, còn có mười vị trí mấu chốt, tối trọng yếu là một quân cờ trọng yếu mà lão Trần gia cất dấu trong quân cũng bị bại lộ ra, giảm cho chúng ta không ít chuyện tình.”

Hai ông cháu đang nói chuyện thì điện thoại màu đỏ của Diệp lão gia tử liền vang lên.

Ông cầm điện thoại lên nghe, nguyên lai là đồng chí Giang Thành gọi tới, không khỏi có chút kinh ngạc,“ Đồng chí Giang Thành, có chuyện gì sao?”

“Hỏi xem anh đã nghỉ ngơi chưa, tôi lại đó có tiện không?” Đồng chí Giang Thành hỏi.

“Tốt.” Diệp lão gia tử gật đầu đáp ứng.

Buông điện thoại xuống, Diệp Khai lại hỏi,“Đồng chí Giang Thành đêm khuya đến thăm, chuyện này không bình thường, chẳng lẽ nói gần đây có đại sự phát sinh?”

“Đại khái vẫn là vì một số chuyện về phương hướng.” Diệp lão gia tử suy nghĩ một chút rồi nói,“Gần đây cháu không ở trong nước nên không nghe qua một số chuyện, có một số người nhằm vào vấn đề cải cách xí nghiệp làm khó dễ, đưa ra một số ý kiến gay gắt về chuyện có tiếp tục cải cách hay không. Đồng chí Giang Thành thấy vậy nên đang cùng trao đổi với cao tầng để thống nhất ý kiến.”

Diệp Khai nghe xong, nhất thời hiểu được .

Tuy rằng nói đại cục đã định, phương hướng chung đã muốn minh xác , nhưng trong nước thường thường chính là như thế, có một số người ở thời điểm phi thường mẫn cảm, đột nhiên nhảy ra tạo một chút phiền toái.

Đồng chí Giang Thành tuy rằng nóng lòng nắm quyền nhưng đây là chuyện tình bình thường, dù sao ông là người đứng đầu. Nhưng thái độ của ông với vấn đề cải cách khiến người ta không quá rõ ràng.

Diệp Khai làm người từng trải, tự nhiên biết một ít tình huống, nhất là đối với đồng chí Giang Thành. Mặc dù ở ngay từ đầu, mọi người cho rằng ông là phái bảo thủ, nhưng đến hành động sau này lại càng có thể nhìn ra được, kỳ thật ông là động lực mấu chốt thôi động cải cách.

Nhất là ở đồng chí Giang Thành thượng vị sau vài năm thì càng ngày càng nhiều pháp luật pháp quy bắt đầu đẩy dời. Chẳng những quy phạm hoạt động kinh tế cùng chính trị cuộc sống mà còn có rất nhiều quy phạm thị trường, bảo đảm thành quả cải cách.

Theo phương diện này, đồng chí Giang Thành quả thật là đại nhân vật rất mưu lược, làm cho Diệp Khai không thể không tự đáy lòng cảm thấy bội phục.

“Diệp Khai cũng tới đây à.” Không bao lâu, đồng chí Giang Thành đã tới.

Thấy được Diệp Khai, ông cũng không cảm thấy rất kỳ quái, mỉm cười chào hỏi.

Diệp Khai không dám sơ suất, đứng dậy nghênh đón cùng với thư ký, sau đó mời ông ngồi xuống, bên kia có thư ký của Diệp lão pha trà đãi khách.

“Diệp Khai lúc này vất vả, chuyện làm thật tốt, phát huy được ý chí của chúng ta.” Đồng chí Giang Thành nói một hai câu với Diệp Khai, sau đó mới quay sang Diệp lão gia tử nói,“Diệp lão, tôi đến đây là muốn nói đến chuyện hôm nay.”

Diệp Khai vừa mới ngồi xuống, nghe vậy lập tức liền đứng lên,“Vậy cháu xin phép ra ngoài.”

Ai ngờ đồng chí Giang Thành liền khoát tay nói,“ Cũng không sao, không phải cơ mật đại sự gì, cháu ngồi xuống nghe một chút cũng tốt, hoặc là chúng ta cũng cần nghe ý kiến của cháu.”

Diệp Khai nhìn thoáng qua Diệp lão gia tử, thấy ông gật đầu mới một lần nữa ngồi xuống, trong lòng rất tò mò, đồng chí Giang Thành chuẩn bị nói chuyện gì?

Hai vị đương kim đại lão ngồi cùng nhau, rất nhanh liền nói tới một số vấn đề mẫn cảm trước mắt.

“Diễn biến hòa bình?” Diệp Khai nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Cái gọi là “Diễn biến hòa bình,” là chiến lược trường kỳ mà Tây phương muốn đánh ngã quốc gia chủ nghĩa xã hội khoa học.

Đại chiến thế giới lần hai chấm dứt, cùng với sự xuất hiện của phe xã hội chủ nghĩa thì địa vị siêu cường số 1 của Mĩ quốc bị đánh vỡ, hai liên minh quân sự Nato và Wasava sinh ra, bắt đầu thời kỳ chiến tranh lạnh chưa từng có.

Các chính trị gia Tây phương ý thức được, thông qua một hồi “Chiến tranh nóng” súng thật đạn thật chẳng những khó có thể đánh tan chủ nghĩa xã hội khoa học mà bản thân cũng khó tiếp nhận loại hình chiến tranh này, vì thế quốc gia, hơn nữa loại này chiến tranh đại giới là tây phương quốc gia chính mình cũng khó lấy thừa nhận , vì thế mà hai nhà ngoại giap Dulles, Kennan đưa ra chiến lược “Diễn biến hòa bình” để tiêu diệt quốc gia chủ nghĩa xã hội.

Bọn họ ý đồ thông qua sự tiếp xúc giữa hai phe, dùng giá trị Tây phương để ảnh hưởng đến hình thái ý thức cùng cách sống nhân dân các quốc gia chủ nghĩa xã hội khoa học, đặc biệt là tư tưởng của tầng lớp thanh niên, từng bước khiến cho chủ nghĩa xã hội khoa học vô hại với tư bản chủ nghĩa, diễn biến thành “Thế giới tự do” giống như Tây phương.

“Tôi thủy chung cho rằng, phản diễn biến hòa bình phải kiên trì không ngừng khai triển phản đấu tranh. Đảng theo tổng thể đi lên nói là tốt, hiện tượng chính là tồn tại ở số ít đảng viên nhưng quyết không thể khinh thị. Bởi vì nó tổn hại uy tín của đảng, phá vỡ quan hệ giữa đảng và quần chúng, thành cái cớ để thế lực thù địch trong và ngoài nước lấy cớ tiến công chúng ta. Cho nên, phản đối là phi thường trọng yếu .” Đồng chí Giang Thành nói, thuận tiện lại nhìn Diệp Khai một cái.

Diệp Khai không thoải mái, ông nói như vậy lại nhìn tôi, chẳng lẽ nói tôi chính là phần tử ?

Diệp lão gia tử gật gật đầu,“Tôi đồng ý chuyện này.”

“Dưới sự cải cách của quốc gia, không thể tránh né tư tưởng, quan niệm giá trị của tư bản chủ nghĩa nhân cơ hội mà vào, ăn mòn cơ thể của đảng. Diễn biến hòa bình thật sự uy hiếp đến chủ quyền quốc gia và sự nghiệp cải cách.” Đồng chí Giang Thành nói,“Dưới tình huống như vậy, xác thực có một số tổ chức đảng tan rã, một bộ phân đảng viên cùng cán bộ không qua nổi khảo nghiệm, ý nghĩ không rõ ràng, lập trường không kiên định, thậm chí hành động trái pháp luật. Gần đây, ý kiến và lý luận về phương diện này rất cao.”

“Cháu có thể nói một hai câu được không?” Diệp Khai bỗng nhiên nhấc tay xin chỉ thị.

“Nga?” Mọi người không khỏi nhìn sang Diệp Khai, hiển nhiên có chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.