- Nhưng vẫn còn một chuyện, anh dự định thành lập dây chuyền sản xuất nhôm nhựa kia ở đâu đây?
Diệp Khai bỗng nhiên hỏi Diệp Kiến Hoan.
Diệp Kiến Hoan thoáng sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng, vừa cười vừa nói:
- Chuyện này còn cần chú hỏi sao? Đương nhiên là xây dựng trong địa bàn
của chú, tốt xấu cũng có thể làm gia tăng một chút chiến tích cho lão
nhị nhà ta thôi.
Kỳ thật không riêng gì Diệp Kiến Hoan có suy nghĩ như vậy, ngay cả Bùi
Quân Thu đã sớm có chỗ dừng chân yên ổn cũng từng đề cập qua chuyện này
với Diệp Khai, muốn xây dựng thêm một nhà xưởng trong tân khu Thánh
Vương, mà Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư cũng tỏ vẻ muốn đem nơi sản xuất đầu máy đĩa xây dựng ở tân khu Thánh Vương của hắn.
Hơn nữa Chu Ly Dư cũng muốn đem căn cứ Hoa Đông Thần Vận quy hoạch vào
tân khu Thánh Vương, cho dù Diệp Khai không làm chuyện gì nơi này thì
cũng đã có bốn xí nghiệp lớn chuẩn bị nhập trú, khó trách hắn không chút hoang mang, không thấy đề cập tới việc mời thương nhân bên ngoài tới
đầu tư, bởi vì chỉ cần dựa vào bốn xí nghiệp lớn chèo chống, kinh tế tân khu Thánh Vương sẽ tăng trưởng thật nhanh, những hạng mục khác xem như
tùy duyên mà thôi.
Mà loại chuyện này kỳ thật xem như đôi bên cùng có lợi, bởi vì bản thân
tân khu Thánh Vương ở trong phương diện chính sách đã có được ưu đãi,
đối với xí nghiệp nhập trú cực kỳ có lợi, vì vậy đương nhiên sẽ được các xí nghiệp hoan nghênh.
Trên thực tế, xí nghiệp tiến vào khu nghiên cứu kỹ thuật cao nhất định
phải thông qua xét duyệt phương diện tương quan, bình thường có xí
nghiệp muốn đi vào còn không tìm được phương pháp, ít nhất cánh cửa phê
duyệt trong tỉnh bị đóng lại, không phải dễ dàng thông qua như tưởng
tượng.
Ngay trong thời điểm Diệp Khai chuẩn bị đi Nga, Diệp Kiến Hoan đã bắt tay tiếp xúc cùng ngân hàng Trung Hành.
Tiếp xúc sơ bộ cùng ngân hàng Trung Hành, song phương đều có hảo cảm lẫn nhau, Diệp Khai cung cấp mạch suy nghĩ cho Diệp Kiến Hoan, cùng ý tưởng bên Trung Hành không hẹn mà thích hợp. Vừa kết giao sơ bộ, bằng vào
nhân khí của công ty Diệp Kiến Hoan tích lũy nhiều năm, cùng biển chữ
vàng cháu đích tôn của Diệp gia, cộng thêm bên Trung Hành xác thực đã có ý định thiết kế CI tiêu chuẩn, cho nên chỉ mới tiếp xúc thì Trung Hành
đã đáp ứng yêu cầu của Diệp Kiến Hoan.
Nhưng đối với thực lực của Diệp Kiến Hoan, bên trong Trung Hành vẫn còn
nghi kỵ, dù sao hiện tại Trung Hành đã có tới một vạn năm ngàn võng
điếm, quy mô tương đối lớn. Mà Diệp Kiến Hoan có năng lực nắm bắt được
nghiệp vụ về phương diện này hay không, cũng làm Trung Hành cảm thấy
thật băn khoăn.
Mặt mũi của Diệp gia đương nhiên cần phải cấp, chuyện này cũng cần làm,
chỉ là Diệp Kiến Hoan có thể làm nổi hay không xác thực cũng làm cho bọn họ lo lắng.
Nhưng Diệp Kiến Hoan cũng đã tự mình có chuẩn bị, không chỉ lấy ra
phương án thiết kế của chính mình, đem tiêu chí của Trung Hành đổi thành bảng đỏ chữ đen, bên dưới lại màu trắng, thiết kế hình tượng chuẩn hóa
cho xí nghiệp, hình tượng thị giác chuẩn hóa trong võng điểm bán lẻ cùng thẻ tín dụng chuẩn hóa, đồng thời còn vô cùng tin tưởng hướng Trung
Hành cam đoan, mình đã đầu tư nhà xưởng, từ phương diện nguyên vật liệu
đến thiết kế gia công, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nói là do
chính nhà xưởng của mình sản xuất đương nhiên là không quá sự thật, bởi
vì việc này cũng cần có thời gian để làm, vì vậy nhóm hạng mục đầu tiên, Diệp Kiến Hoan sẽ nhập khẩu nguyên vật liệu từ bên Mỹ, kể cả nhôm nhựa, hoàn toàn là hàng nhập khẩu.
Nhưng ở phương diện gia công, sẽ không được dễ dàng, công ty quảng cáo
của Diệp Kiến Hoan có được bao nhiêu người? Cho dù những người này đều
bắt tay gia công, cũng không cách nào thừa nhận nổi lượng công việc lớn
đến như vậy, cho nên hắn chỉ đành đưa mắt tìm kiếm nhà máy gia công có
sẵn mà hắn có thể sử dụng.
Muốn ở trong thời gian ngắn để cho Trung Hành chứng kiến thực lực phần
mềm cùng phần cứng của chính mình, chỉ có thể mượn lực. Vì vậy Diệp Kiến Hoan vội vàng tìm kiếm công ty tài liệu phù hợp, để tiện cho việc gia
công cùng vận chuyển, hắn tìm một nhà xưởng phía nam cùng một nhà xưởng
phía bắc, kỳ thật hai nhà xưởng không có quan hệ gì với công ty quảng
cáo của hắn.
Vì muốn tranh thủ bọn họ gia nhập liên minh, Diệp Kiến Hoan thật trực
tiếp đi tìm lão bản của nhà xưởng, nói ra thân phận cùng ý định của
chính mình, nói cho bọn họ có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác, điều kiện
là bọn họ phải đồng ý trở thành phân công ty phía nam cùng phía bắc của
công ty quảng cáo.
Lúc ở ban đầu hai lão bản đều có chút do dự.
Bởi vì Diệp Kiến Hoan thật sự là quá cường thế, cháu trai của Diệp gia,
nhân vật lớn như vậy làm sao lại thu nhận nhà xưởng của bọn họ?
Tuy không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng hai lão bản đều
biết chuyện này nhất định là không tránh thoát, người ta là chân chính
thái tử gia!
Nhưng Diệp Kiến Hoan cũng không khi dễ người, lập tức hỏi bọn họ hiện tại nhà xưởng có thể lợi nhuận được bao nhiêu tiền?
Hai lão bản nói một năm lợi nhuận hơn một triệu, Diệp Kiến Hoan trực tiếp nói tôi cho hai người một năm lợi nhuận mười triệu.
Bởi như vậy sự tình xem như thu xếp xong, dù sao đi theo cháu trai của
Diệp gia lăn lộn, hiển nhiên so với bản thân mình kinh doanh mạnh hơn
nhiều, có chuyện gì cũng không sợ không sao giải quyết.
Nhưng tin tức không tốt cũng có, là từ bên tình báo quân đội của Lê thúc truyền tới.
Vào cuối tháng năm, đội hình mua sắm tàu ngầm từ Nga xuất phát trở về đã đi được hơn phân nửa hành trình, sắp sửa tiến vào Nam Hải, Diệp Khai
cũng đang chuẩn bị khởi hành đi Nga, sau đó sẽ đi dò xét căn cứ bí mật
dưới đáy biển.
Khi Lê thúc đi gặp mặt Diệp Khai, không hẹn ở tình báo quân đội mà đi tới một nhà hàng nổi trên sông.
Gần đây người kinh doanh nhà hàng nổi trên sông càng ngày càng nhiều,
thứ nhất là có thể kiếm tiền, một nguyên nhân khác là vì thời tiết càng
ngày càng nóng, ở trên mặt nước ăn cơm cũng mát mẻ, khách hàng đến tương đối nhiều.
Nhưng Diệp Khai thoáng đánh giá lướt qua một chút, cảm thấy tuy làm nhà
hàng nổi trên sông thời gian muộn một ít, nhưng thiết kế xếp đặt đều có
đặc điểm riêng của mình, nhất là hương vị đồ ăn thắng một bậc, đủ nói rõ khả năng bắt chước của mọi người thật mạnh mẽ, thực sự hiểu rõ nên làm
sao kinh doanh quán ăn, đó chính là phải đem chất lượng món ăn tăng cao
mới có thể thu hút càng nhiều khách hàng quen.
- Người Hàn Quốc nhúng tay vào mẫu hạm Minsk ở Nga!
Lê thúc nói với Diệp Khai.
- Nhanh như vậy?
Diệp Khai nghe tin tức này xác thực cảm thấy có chút kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của hắn, người Hàn Quốc ít nhất phải hai năm sau mới
sinh ra hứng thú với Minsk, không nghĩ tới hiện tại bọn họ đã đánh chủ ý với mẫu hạm này, điều này làm Diệp Khai có cảm giác vội vàng không kịp
chuẩn bị.
Cũng thôi, kế hoạch đã sắp sẵn đột nhiên sản sinh ra chuyện ngoài ý
muốn, đây là kinh nghiệm chưa từng xảy ra, Diệp Khai không khỏi đối với
hậu quả này tiến hành ước định, cảm thấy tựa hồ cũng không có chuyện gì
quá nghiêm trọng.
Nhưng vô duyên vô cớ lại xảy ra biến hóa như thế, không thể không làm cho Diệp Khai đề cao cảnh giác.
- Rốt cục là nguyên nhân gì khiến cho bên Hàn Quốc lại động ý nghĩ như vậy?
- Nói tới thật bực mình, bên Quân ủy có người tiến hành tiếp xúc với
Nga, hơn nữa còn có vẻ cố ý đem tin tức tiết lộ đi ra, cho nên người Hàn Quốc sản sinh hứng thú với Minsk rất lớn, cũng đã gặp bên Nga đưa ra
lời đề nghị thu mua chiếc mẫu hạm này.
Lê thúc nói với Diệp Khai:
- Theo phán đoán sơ bộ, là Lưu Bỉnh Chính phái người làm, sau lưng hẳn là do Trần gia Trần Chiêu Vũ động tay chân.
- Lão già này…
Diệp Khai nghe xong, trong lòng tức giận.
Trần gia đúng thật là không biết phân biệt, bản thân Diệp Khai không
muốn đánh chó rơi xuống nước thêm thì thôi, đó là vì nể tình hai anh em
nhà họ đã từng là người lãnh đạo cao tầng trung ương nên mới cấp mặt
mũi, không muốn đuổi tận giết tuyệt, hiện tại Trần Lập Phương đã qua
đời, chỉ còn lại Trần Chiêu Vũ, còn muốn đi theo gây đối nghịch với
mình, việc này làm sao không làm Diệp Khai cảm thấy tức giận?
- Chuyện này cũng không biết làm sao nói, Lưu Bỉnh Chính còn dám lẽ
thẳng khí hùng tỏ vẻ, bọn hắn cũng vì suy nghĩ cho việc kiến thiết lực
lượng hải quân, mới cùng người Nga tiếp xúc, về phần bị lộ bí mật, cũng
có thể bên Nga tạo thành, dù sao hiện tại bên Nga đang phi thường hỗn
loạn, sự tình gì cũng có thể làm ra được!
Lê thúc nói ra.
Nhưng hiện tại còn muốn thảo luận là trách nhiệm của ai đã không có ý
nghĩa gì lớn, dù sao tiếng gió đã thả ra ngoài, điều này đối với kế
hoạch thu mua của Diệp Khai sẽ mang tới hậu quả không thể dự đoán.
Nhưng Diệp Khai cũng không cảm thấy sầu não, bởi vì hắn biết rõ ràng,
tuy người Hàn Quốc hiện tại có thể xưng là rồng nhỏ nhưng không qua thêm được bao lâu sẽ bị biến thành rồng bệnh mất rồi.
Một khi cơn khủng hoảng tài chính Châu Á càn quét, có rất nhiều cơ hội từ trên người đám Hàn Quốc kia tính sổ sách.
Kỳ thật người Hàn Quốc luôn có cảm tình sâu sắc với mẫu hạm, nếu như
lịch sử không biến hóa, khi chiếc Minsk rơi vào trong tay Hàn Quốc, kinh nghiệm của nó càng thêm buồn cười.
Minsk là do xưởng đóng tàu Niculaie kiến tạo, khởi công kiến thiết năm
1972, tới năm 1975 xuống nước. Vào năm 1978 đi lính tại hạm đội Thái
Bình Dương.
Sau khi Xô Viết giải thể, hải quân Nga khuyết thiếu tài chính nghiêm
trọng đã đem Minsk cùng một chiếc mẫu hạm khác là Sith đóng gói bán cho
tập đoàn Đại Vũ Trọng Công của Hàn Quốc với giá mười ba triệu đô la,
nhưng điều kiện tiên quyết trong vụ giao dịch này là Hàn Quốc phải đem
hai chiếc mẫu hạm Nga dỡ bỏ thép tấm chừng 2m2, hơn nữa không được dùng
trong mục đích quân sự.
Vào năm 1995, Minsk cùng Sith được đưa tới xưởng đóng tàu tập đoàn Đại
Vũ Hàn Quốc. Sau đó không lâu, Sith được dỡ thép tấm, mà hải quân Hàn
Quốc thì đánh chủ ý với Minsk, hi vọng mượn cơ hội muốn thực hiện mộng
sử dụng mẫu hạm của mình.
Nhưng vào năm 1997, tài chính Châu Á khủng hoảng càn quét đã hoàn toàn
đánh nát tính toán của hải quân Hàn Quốc, Minsk được Đại Vũ tập đoàn bán trao tay cho một công ty đại lục với giá năm triệu ba trăm ngàn đô la,
sau đó được cải tạo thành công viên chủ đề quân sự cỡ lớn đầu tiên được
cải tạo từ mẫu hạm.
Căn cứ vào nhận thức như vậy, Diệp Khai cũng không quá lo lắng chuyện
người Hàn Quốc nhúng tay, bởi vì hắn hiểu được người Hàn Quốc không đủ
khả năng nuôi dưỡng chiếc mẫu hạm kia, hiện tại nuốt vào tương lai vẫn
phải nhổ ra.
Chỉ là Trần gia nhúng tay vào trong chuyện này, ý đồ kéo chân sau của
hắn, điều này khiến Diệp Khai phi thường phẫn nộ, lão hổ không phát uy,
các người nghĩ là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, đường đường
thiếu tướng nước cộng hòa, chủ nhiệm quản ủy hội cấp phó sảnh chỉ là tấm bảng bài trí thôi sao?
Diệp Khai cơ hồ lập tức làm ra quyết định, nhất định phải cho Trần gia một giáo huấn thê thảm đau đớn!