- Bùi tiểu thư, cô đã nhận ra nàng sao không nói với tôi một tiếng?
Diệp Khai cười khổ nói:
- Xem ra tôi để cho nàng hoàn toàn lấy được tội trạng rồi.
Diệp Khai vò đầu, chuyện hôm nay quá xui xẻo, ai nghĩ lại đụng phải nha đầu Sở gia.
Nếu chỉ là bản thân uống coffe với Bùi Quân Thu thì cũng không sao, dù là Diệp Sở hai nhà muốn quan hệ thông gia cũng không thể hạn chế đối phương kết giao bằng hữu? Nhưng hôm nay lại sinh ra mâu thuẫn với nha đầu Sở gia, còn đánh nhau với bạn bè của nàng, chuyện này coi như thiếu nợ rồi.
Diệp Khai liếc sang bên cạnh liền thấy lối đi rất rộng, dù nói con voi đi qua nhất định sẽ chạm nhưng một con trâu đi qua vẫn thoải mái, nha đầu Sở gia đâu phải bà mập, sao có thể dễ dàng đụng phải ghế của mình vậy?
Chắc là nàng cố tình? Diệp Khai vỗ đầu, đột nhiên nghĩ tới khả năng này.
Từ lần ra mắt, Diệp Khai có thể cảm nhận được ngạo khí của nha đầu Sở gia. Người cả nhà đều xuống gặp, chỉ riêng nàng là không thấy, tuy nhiên xem chuyện hôm nay thì nha đầu này nhất định là ngầm theo dõi mình, sở dĩ vẫn do dự chuyện thông gia là vì trong lòng còn chưa quyết định chủ ý.
Chướng ngại lớn giữa hai người có hai thứ, một là vấn đề tuổi tác, vấn đề còn lại là thanh danh trước kia của Diệp Khai kỳ thật không được tốt lắm, ít nhất là hình tượng phản diện nhiều hơn một chút.
Hôm nay xảo ngộ, Sở gia nha đầu nhẹ nhàng va chạm, rốt cục nắm lại quyền chủ động.
Đối với nàng mà nói, trong chuyện quan hệ thông gia quả thật là tiến có thể công mà lui có thể thủ.
- Trúng kế, trúng kế! Không nghĩ tới nha đầu kia lại có tâm cơ thâm trầm như vậy...... Diệp Khai nghĩ thông suốt điểm này, ảo não vỗ đầu.
Hắn vốn tự phụ tính toán vô song, xoay chuyển được cả cục diện chính trị, giành được vị trí bí thư thành ủy thành phố Minh Châu cho cha mình nhưng vì bỏ qua nha đầu Sở gia mà bị nàng cho vào tròng, thật khiến người buồn bực.
Đại khái từ khi Diệp Khai thức tỉnh đến nay còn chưa chịu qua ủy khuất như vậy. Vốn hắn vẫn chỉ tính toán người khác, nào có kinh nghiệm bị người tính toán?
Bùi Quân Thu thấy Diệp Khai ảo não rồi lại nghiến răng nghiến lợi trông rất buồn cười thì suýt nữa cũng cười ra tiếng, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm.
- Bùi tiểu thư, cô không có ý tốt, thấy phía trước là hố sâu còn bảo tôi nhảy vào.
Diệp Khai hậm hực.
Hắn đã nhìn ra chuyện hôm nay là do trong lòng Bùi Quân Thu buồn bực nên muốn kéo mình vào cùng, chứng kiến Diệp Khai bị nha đầu nắm được thóp, nàng sẽ rất vui vẻ.
Chỉ là Bùi Quân Thu vì vậy lại khiến Diệp Khai rước lấy một thân phiền toái.
- Ô hay, tôi có quen với cô ta, với cậu cũng không quá quen, sao phải xen vào chuyện giữa hai nhà chứ?
Bùi Quân Thu nhẩn nha.
Diệp Khai vẫn ấm ức:
- Đã không quen sao cứ kéo tôi đi uống rượu giải sầu?
- Ai bảo cậu cướp đi lần đầu tiên của tôi? Bùi Quân Thu hùng hồn đáp.
- Cái này...
Diệp Khai nghẹn cứng rồi đùng đùng nổi giận:
- Đừng có hồ đồ?! Cô không phải không biết tình huống khi đó, món nợ này sao tính lên đầu tôi được? Đó là dưa leo! Hơn nữa, sao tôi biết được đó có phải là lần đầu của cô hay không chứ?!
- Đó là lần đầu tiên của tôi, ai cần cậu lo?! Bùi Quân Thu cả giận nói:
- Cậu dám thề khi đó cậu không tại trường sao? Cậu có ôm tôi hay không?! Cậu không thừa cơ mân mê “núi đôi” của tôi! Không chỉ là 『 sờ 』, mà là “mân mê”!
Hiệu quả giữa “sờ” và “mân mê” giống nhau? Nhất định là khác biệt.
Nếu như chỉ là “sờ” một cái mà nói thì có thể dùng chữ ngẫu nhiên để lý giải, nhưng nếu anh “mân mê” thì chẳng phải là cố ý sao? Bùi Quân Thu khi đó chóng mặt hoa mắt nhưng trong lòng biết rất rõ Diệp Khai giở trò gì, ngay cả “sờ” hay “mân mê” cũng nói toạc ra.
-......
Diệp Khai lập tức bại trận, không nghĩ tới Bùi Quân Thu cái gì cũng dám nói, đụng với nàng thật sự là bất lợi cực độ.
Bởi vì chuyện của Bùi Quân Thu không chỉ kích phát mâu thuẫn với lão Trần gia khiến khả năng Diệp Tử Bình tiến vào cục chính trị gặp khó khăn lớn, đồng thời chỉ đi uống coffe với nàng mà bị nha đầu Sở gia nắm thóp. Tuy tạm thời chưa bị ảnh hưởng gì nhưng có khả năng khiến cho quan hệ giữa lão Diệp gia cùng lão Sở gia sinh ra chuyển biến.
Nếu là thật sự bởi vậy mà đàm phán với lão Sở gia không thành vậy thì vấn đề lớn rồi.
Nghĩ tới đây, Diệp Khai bật thốt:
- Tôi cảm thấy chắc tôi và Đế Hào là oan gia trời sinh, mỗi lần qua đó là có chuyện! Trước kia tôi còn không chắc chắn nhưng hôm nay coi như khẳng định tôi và Bùi đại tiểu thư là hai đường thẳng song song!
- Cái màng mỏng của tôi là do cậu phá, món nợ này dù cậu trốn đi đâu cũng không thoát.
Bùi Quân Thu hừ hừ.
Diệp Khai khó thở hỏi ngược lại:
- Như vậy cũng có thể tính đến trên đầu tôi à? Sớm biết như vậy như vậy thì tôi cần gì phải phiền toái dưa leo? Tự mình xung trận chẳng phải được sao!
- Cậu dám!
Bùi Quân Thu hừ một tiếng:
- Nếu cậu thật sự như vậy thì dù lão Trần gia chịu nén giận, không truy cứu chuyện này, tôi cũng không để yên cho cậu! Lão Diệp gia nhà cậu đúng là người đông thế mạnh nhưng Bùi gia chúng cũng không phải mặc người khi dễ!
Diệp Khai im bặt, không nói thêm câu gì.
Tuy chỉ tiếp xúc với Bùi Quân Thu một thời gian ngắn nhưng Diệp Khai có thể cảm nhận nàng bình thường cười cười nói nói thản nhiên, giống như rất dễ nói chuyện nhưng ở phương diện khác thật ra khá thủ cựu. Nếu không vậy thì dù là con dâu góa của lão Trần gia cũng chưa chắc có thể chịu được tịch mịch.
Đáng tiếc vì chuyện dưa leo mà Diệp Khai dây dưa với Bùi Quân Thu một chỗ, quan hệ hai người trở nên phức tạp.
Nếu như nói trước kia Bùi Quân Thu chỉ coi hắn như một cậu em thú vị, thích nói chuyện với hắn thì sau khi trải qua chuyện lần này thì nàng với quan niệm trung trinh từ trong máu dường như trong tiềm thức đã coi hắn là nam nhân duy nhất có thể dựa vào.
Bị nữ nhân xinh đẹp dựa vào cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là Diệp Khai cảm giác mình chưa xơ múi được gì nên bảo cáng đáng chuyện Bùi Quân Thu thì quá bất công, dù gì cũng phải nếm một chút ngon ngọt đúng không?
Đáng tiếc trong ánh mắt Bùi Quân Thu không trộn lẫn cát, thậm chí ngay cả hắn thừa cơ “mân mê” ngực nàng cũng nhớ rất rõ ràng, không khỏi có chút quá mức so đo, cũng khiến Diệp Khai xuống đài không được.
- Cô biết nha đầu của Sở gia vậy nàng biết cô không?
Diệp Khai đột nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
- Cậu nói sao?
Bùi Quân Thu cười một tiếng:
- Kinh Thành lớn như vậy.
Diệp Khai vỗ vỗ đầu, khỏi cần nói, nhất định là nha đầu Sở gia cố ý.
Đáng hận chính là Bùi Quân Thu cũng giả vờ ngây ngốc, cố ý để mình lọt vào bẫy, chuyện này thật đúng là căm tức.
- Đã như vậy thì dù sao cô cũng phải giúp tôi giải thích một chút chứ?
Diệp Khai cảm thấy mở đột phá khẩu bên Bùi Quân Thu vẫn khả năng có hiệu quả hơn là trực tiếp tìm nha đầu Sở gia, khi đó e rằng chưa kịp nói gì đã bị nàng tống cổ ra ngoài.
Chuyện này lớn rồi, lúc sáng cha hắn còn bảo nên chủ động tìm nha đầu Sở gia tiếp xúc. Giờ thì hay rồi, coi như xong hết.
- Dựa vào cái gì? Giao tình giữa tôi và cậu còn chưa đến mức đó, hay là dựa vào chuyện cậu dùng dưa leo giày vò tôi?
Bùi Quân Thu lườm Diệp Khai.
- Chúng ta đừng đề cập đến chuyện vặt vãnh như dưa leo nhé... Diệp Khai đề nghị:
- Mọi người phải nhìn về phía trước chứ.
- Phải đề cập.
Bùi Quân Thu gằn giọng:
- Không quên chuyện cũ, làm gương cho chuyện mới vốn là truyền thống tốt đẹp.
- Vậy trái dưa leo làm sao rồi hả?
Bùi Quân Thu đã không quên chuyện chuyện lúc trước, vậy thì Diệp Khai cũng dày mặt.
- Ném đi rồi.
Bùi Quân Thu nhớ tới trái dưa leo, cảm giác trong lòng rất phức tạp, không rõ là cảm giác gì, hoặc là có chút may mắn, có chút phẫn nộ, hoặc là lại có một chút nhàn nhạt thất lạc.
- Đáng tiếc.
Diệp Khai buông thõng.
- Gì mà đáng tiếc, chẳng lẽ cậu lại còn muốn ăn?
Bùi Quân Thu phì một tiếng.
Diệp Khai phát lạnh, lập tức liền nghĩ đến quả dưa leo máu chảy đầm đìa nhưng thua người không thua trận, vẫn gân cổ:
- Chứ sao, chẳng phải cô nói là lần đầu tiên nha. Tôi nghe nói sưu tầm mấy thứ này rất có tác dụng. Hơn nữa, dưa leo này được tẩm nguyên âm của cô, cực kỳ có giá trị, là vật đại bổ ah!
- Lăn đi! Coi như tôi nhìn lầm người, tuy Diệp Khai người ta là “lãng tử” nhưng vẫn theo chính đạo, cậu chỉ là tiểu đạo thôi! Bùi Quân Thu nghe xong cũng cảm giác nhột nhạt, yếu ớt cầm cái khăn lau trên bàn ném vào người Diệp Khai.
Diệp Khai cười hì hì, tiếp lấy cái khăn lau mềm nhũn bỏ vào hộp.
Diệp Khai theo như lời của Bùi Quân Thu là nhân vật chính trong các tác phẩm Cửu nguyệt ưng phi và Biên thành lãng tử của Cổ Long. Tính cách hắn lạc quan, nhạy bén cơ trí, tự do tiêu sái không bị trói buộc, hài hước kín đáo, tự mình hiểu mình, rất giàu lòng bác ái, giỏi dùng khoan dung đối đãi.
Bất quá theo như Bùi Quân Thu quan sát thì thấy Diệp Khai này ngoại trừ đúng là có ngoại hình tươi sáng, tính cách lạc quan, nhạy bén cơ trí, tự do tiêu sái, không bị trói buộc, hài hước kín đáo, cũng tự mình hiểu mình, còn thì cái gì khoan dung nhân ái chưa hề thấy. Đối địch với hắn là trực tiếp tìm chết!
Về phần tinh thần trọng nghĩa, Bùi Quân Thu cũng không cách nào xác định. Tuy đêm đó hắn cứu mình nhưng lại quái ác dùng dưa leo, hơn nữa còn ăn qua đậu hũ của mình, người như vậy có thể xem như tinh thần trọng nghĩa đầy đủ sao? Bùi Quân Thu cảm thấy không phải.
Hai người nói chuyện tào lao một hồi rồi ai về nhà nấy.
Diệp Khai nhìn thời gian thấy đã đến lúc tới chỗ cha. Chiều nay còn phải đi gặp đồng chí Hồng Chính nói chuyện cụ thể về đóng tàu. Đây là đại sự không thể chậm trễ, hơn nữa còn liên quan đến phương hướng công tác của cha.