Thật không biết cấp chính sảnh của hắn từ nơi nào lấy đến, chẳng lẽ là nhặt về hay sao?
Nhưng Tôn Kế Nhân cũng không thể không thừa nhận một điểm, Diệp Khai
đúng là có lực lượng chống đối hắn, người ta đồng cấp với hắn thôi!
Chính mình nhịn nhiều năm như vậy, thậm chí cũng đã năm mươi tuổi mới
lên tới chính sảnh, thế nhưng Diệp Khai chỉ mới mười chín tuổi!
Sau khi để điện thoại xuống, Tôn Kế Nhân nhìn người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh nói ra:
- Em dâu cũng đã nghe được rồi, người ta căn bản không thèm nhìn tới tôi.
Đôi mắt người phụ nữ trung niên sưng đỏ, chính là vợ của bí thư Ủy ban
tư pháp Quách Sĩ Tuyền, nghe xong lời nói của Tôn Kế Nhân, có chút khó
thể tin mà hỏi thăm:
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn không phải là thuộc hạ của anh sao, như thế nào cả anh ra mặt cũng không dùng được?
Theo bà xem ra, thành phố quản huyện, tỉnh quản thành phố, đây là việc
thiên kinh địa nghĩa, Ban kỷ luật thanh tra tỉnh nắm tay cầm của Ban kỷ
luật thanh tra thành phố cũng là chuyện tất nhiên, ai biết Tôn Kế Nhân
lại đi nói với bà, đối phương không thèm lưu mặt mũi, việc này không thể làm bà không hoài nghi, hoài nghi Tôn Kế Nhân chỉ muốn bo bo giữ mình,
không muốn lẫn vào trong chuyện này.
Dù sao bản án của Quách Sĩ Tuyền là do cao tầng trực tiếp nhúng tay, bên Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cũng không tiện tham dự, bằng không rất dễ
dàng đắc tội với ngươi, nhưng bà cảm thấy Tôn Kế Nhân dù sao cũng là phó bí thư, chào hỏi một tiếng với dưới thành phố hẳn là có tác dụng.
Hiện tại Tôn Kế Nhân bị người đẩy ngược trở về, bà đã cảm thấy hồi nãy
khi nói chuyện trong điện thoại Tôn Kế Nhân dùng lời lẽ cũng quá gay gắt với người, chọc giận đối phương cho nên người ta mới quả quyết cự
tuyệt, hơn nữa còn châm chọc khiêu khích.
- Người ta tuy làm việc dưới thành phố, nhưng cấp bậc chính sảnh, lực
lượng nói chuyện đương nhiên mạnh mẽ, tuy tôi làm việc trên tỉnh, nhưng
chỉ là phó chức, không phân biệt chức vị cao thấp mà chỉ phân biệt cấp
bậc chính phó mới là trọng yếu phi thường, cấp bậc chính đi nơi nào cũng được người xem trọng, phó chức chỉ là người qua đường mà thôi.
Tôn Kế Nhân nhẫn nại giải thích:
- Hơn nữa em dâu có chỗ không biết, người ta cùng cấp bậc với tôi, cho
nên người ta không thèm nhìn tới tôi tôi cũng không có biện pháp, dù sao chuyện này lại không thể gióng trống khua chiêng, nếu không chẳng những vô bổ mà còn biến thành bùa đòi mạng của lão Quách đó thôi.
Hắn giải thích như vậy vợ của Quách Sĩ Tuyền cũng tin vài phần, nhưng tâm tình càng thêm trầm trọng, ô ô bật khóc:
- Mạng tôi thật khổ! Nếu như lão Quách xảy ra sự tình, bảo mẹ con tôi sống như thế nào ah!
Tôn Kế Nhân vừa an ủi vừa thầm nghĩ trong lòng, hai mẹ con bà còn lo
lắng sống thế nào sao? Lão Quách tích lũy tài phú đầy đủ cho mẹ con bà
trải qua mấy cuộc đời rồi! Mọi người đều nói làm quan cao hứng nhất là
ba chuyện, thăng quan phát tài cùng vợ chết sớm, thế nhưng nếu như trái
lại người làm quan chết trước, có lẽ làm vợ càng thật cao hứng, trực
tiếp biến thành phú bà ở góa, muốn kiếm bao nhiêu “mặt trắng nhỏ” thì cứ kiếm đó thôi!
Nhưng loại lời nói này nhất định không thể nói ra, Tôn Kế Nhân chỉ có
thể an ủi bà ta, đây là chuyện không có cách nào, hắn có quan hệ họ hàng với Tôn Lộ vợ của Quách Sĩ Tuyền, trước kia cũng bởi tầng quan hệ này
mà đi lại tương đối gần, không nghĩ tới Diệp Khai vừa đến Long Thành
đừng nói là kịp dừng chân ổn định, còn chưa đứng vững đã lập tức đem
Quách Sĩ Tuyền kéo xuống tế cờ, thật sự làm người trở tay không kịp.
Lúc này người trong Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cũng đang nghị luận không thôi, cảm thấy hành động lần này của Diệp Khai thật sự quá mức không
tưởng nổi.
Thế nhưng về sau truyền tới tin tức, còn nói là Diệp Khai phụng lệnh làm việc, mệnh lệnh đến từ cao tầng, điều này làm cho thái độ của bọn họ
đại nghịch chuyển, ngược lại còn có khuynh hướng kiên quyết ủng hộ quyết định của Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành.
Điều này cũng là chuyện tất nhiên, dù sao cho dù Ban kỷ luật thanh tra
tỉnh có lợi hại ra sao, cũng phải nhìn theo chỉ thị của bí thư Lâm Viễn
Hành mà làm việc đó thôi.
Đừng nói là Tôn Kế Nhân, cho dù là đại lão bản Tần Phương Trần cũng phải minh xác tỏ rõ lập trường của chính mình.
Trong công tác, toàn bộ hệ thống phải luôn bảo trì nhất trí, điểm này phi thường trọng yếu.
Tôn Lộ khóc lóc kể lể ở chỗ của Tôn Kế Nhân hơn nửa ngày, cũng không lấy được kết quả gì, vì vậy rời đi, nghĩ tới một ít quan viên mà nhà mình
thường lui tới, lúc này chẳng khác gì gặp ôn dịch, tránh còn không kịp,
thật làm cho bà nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, nhân tâm ấm lạnh.
Nhưng điều này cũng làm cho bà thêm kiên định tín niệm, nhất định phải
cứu được lão Quách đi ra, bằng không bản thân mình thật sự không còn
chút hi vọng, mặc dù nói trong nhà còn tiền không ít, nhưng cho dù có
núi vàng núi bạc cũng sẽ có một ngày miệng ăn núi lở, chỉ có trong nhà
duy trì trụ cột mới có thể giữ được cả đời thái bình.
Bên trong đại viện thành ủy nơi nhà của Quách Sĩ Tuyền, lúc này tuy hắn
bị người mang đi, nhưng bởi vì sự tình còn chưa xử lý xong, cho nên tòa
nhà của Quách gia trong đại viện thành ủy còn chưa bị thu hồi, chỉ là
khi nào Quách Sĩ Tuyền không được thả ra hoặc không được xác định vô
tội, như vậy tòa nhà này mới bị thu hồi trở lại.
Tôn Lộ vội vàng quay về nhà, bên này đã có cảnh sát vào xem qua, người
của Ban kỷ luật thanh tra cũng đi cùng cảnh sát tiến hành điều tra theo
thông lệ, cầm đi thật nhiều vật chứng, căn nhà nhìn qua chẳng khác gì
vừa bị mất trộm.
Sau khi vào nhà, Tôn Lộ tháo ra một con thú nhồi bông lớn, lấy ra vài
chi phiếu không ký tên cất vào túi xách, lại vội vàng rời đi.
Gọi một chiếc taxi, đi dạo ngoài đường hơn một giờ, thấy không bị người
theo dõi Tôn Lộ mới đi xuống, đi vào trong một đại thương trường, sau đó lách qua đám người rời khỏi cửa hông, lên một chiếc taxi khác.
Lại thêm một giờ, xe taxi đã đi tới một tòa nhà ở ngoại ô thành phố, ngừng lại.
Tôn Lộ lấy ra một chìa khóa, mở cửa, sau đó lặng lẽ đi vào.
Sân viện khá u tĩnh, có chừng khoảng hai mẫu, là kiến trúc giả cổ, từ
bên ngoài nhìn vào giống như một tầng nhưng từ trong là hai tầng, khí
thế rộng rãi, rất có khí phái hoàng gia.
Đi qua cửa chính, chứng kiến trong phòng có một bể bơi chừng trăm thước vuông, không khỏi làm người có chút ngạc nhiên.
Tôn Lộ không dừng lại, trực tiếp đi lên thang gỗ, lên lầu hai.
Đi xuyên qua cửa chống trộm của lầu hai, lại dùng vân tay đóng cửa lại,
loại cửa này trong nước tương đối hiếm thấy, trừ một ít ngành đặc thù ra thì ít khi nhìn thấy loại cửa này.
Tôn Lộ đưa ngón tay ấn lên một thiết bị nhận dạng, dừng lại một chút thời gian và cánh cửa mở ra.
Nàng đi vào, chỉ thấy bên trong có nhiều gian phòng, trong đó một gian
lớn hơn khác được sử dụng với tư cách là phòng vũ đạo, trong này đang
phát nhạc cổ điển, theo nhạc khúc thì âm thanh nhẹ nhàng, một vị nữ tử
trẻ tuổi mặc quần áo cổ trang đang nhảy múa nhẹ nhàng.