Lúc Hầu lão gia tử cùng Nhị lão gia tử trò chuyện thì Diệp Khai đã trên máy bay bay tới Kiev.
Lần này cùng đi với Diệp Khai có Chung Ly Dư, Lê Nhị cùng Lê Ngũ, còn có hai đặc công thông thạo Soviet mà Nhị lão gia tử tìm cho hắn.
Hai vị này chừng ba mươi tuổi, được Nhị lão gia tử giới thiệu là Trương Tam cùng Lý Tứ.
Mặc dù biết đây nhất định là hai cái tên giả, nhưng Diệp Khai cũng không hỏi thêm, bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng Nhị lão gia tử, ông không thể nào sắp xếp người không đáng tin giúp việc cho hắn. Về phần lai lịch người ta ra sao thì thật sự không cần phải tìm hiểu, dù sao trong quân đội có rất nhiều cấm kị.
Sở dĩ dẫn theo Lê Nhị cùng Lê Ngũ tới, chủ yếu là bởi vì Lê Ngũ là nữ, trên đường sẽ tiện hơn cho Chung Ly Dư.
Tuy không rõ ràng thời tiết bên Kiev thế nào nhưng chắc ở bên này mùa hè thì bên kia chắc không quá cao, đi phương bắc coi như là nghỉ phép rồi.
Chung Ly Dư tương đối hào hứng, cười cười nói nói cùng Lê Ngũ trên máy bay, không hề thấy được mỏi mệt.
Diệp Khai nói với Lê Nhị một hai câu rồi quay sang hỏi Trương Tam cùng Lý Tứ về tình huống ở Ukraine, cũng không thấy đi đường đến nỗi rất nhàm chán rồi.
Trương Tam cùng Lý Tứ tương đối quen thuộc đối với tình huống bên Soviet, Diệp Khai phỏng đoán bọn họ từng ở qua đại sứ quán bên đó, chắc là tùy viên quân sự, vậy coi như rất thuận tiện cho chuyện buôn bán vũ khí.
Bất quá Diệp Khai lần này tới đây là để tìm người, tên là Victor Bout.
Hắn đã sớm giao nhiệm vụ này cho Chung Ly Dư, thông qua hối lộ người biết rõ tình hình, cuối cùng tìm được hành tung của Victor Bout.
Người này giờ ở ngay Kiev, chỉ là gần đây có chút chỗ sơ suất, cho nên Diệp Khai phải tự mình chạy tới xử lý việc này, thuận tiện chiêu nạp.
Tiếp viên hàng không không ngừng đi lại trong khoang hành khách để phục vụ đồ ăn.
Diệp Khai chợt nhớ tới một việc, liền hỏi Lê Ngũ:
- Cô còn nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi thật sự rất khó tin tưởng cô từng làm bên tình báo quân đội? Hơn nữa tư lịch thậm chí còn hơn cả đám Lê Nhị.
- Đây là sự thật.
Lê Ngũ xụ mặt đáp.
Diệp Khai sờ mũi, cảm thấy chuyện này thật là rất kỳ quái, chẳng lẽ Lê Ngũ là yêu quái phản lão hoàn đồng?
Hắn bất giác nhìn kỹ Lê Ngũ, thấy cô ăn mặc rất tiêu chuẩn, áo sơ mi trắng phối với váy đen, dép xăng-̣đan biểu lộ như hình tượng một nữ trí thức.
Diệp Khai đồng thời cũng chú ý tới, ngực của Lê Ngũ còn nở hơn cả Chung Ly Dư, eo nhỏ thắt đáy, thật sự ngạc nhiên, nha đầu này phát dục hay sao?
Chung Ly Dư cũng hâm mộ dánh người của Lê Ngũ, phụ nữ luôn khao khát không giới hạn về phương diện này. Về phần tỷ lệ to nhỏ cũng rất quan trọng.
- Chẳng lẽ là chú Lê thuê lao động trẻ em?
Diệp Khai đột nhiên muốn nói.
Kỳ thật chuyện này cũng không kỳ quái, không ít người mười mấy tuổi đã tòng quân như văn công hay kịch quân đội. Đây là đặc thù quy tắc ngầm của quân đội, chắc Lê Ngũ cũng vậy.
- Không cho phép chửi bới chú Lê.
Lê Ngũ phản ứng mãnh liệt, sắc mặt hầm hầm.
- Tôi không chửi bới chú ấy, tôi chỉ nói sự thật, cô lại không nói rõ tình huống nên tôi coi chú ấy thuê lao động trẻ em rồi.
Diệp Khai cố tình muốn đùa giỡn một chút.
- Chuyện này không có chuyện gì để nói đấy.
Lê Ngũ nhướng mí mắt nói.
- Tôi hiểu rồi, là khai gian tuổi.
Diệp Khai chợt nói.
- Anh mới thế.
Lê Ngũ phẫn nộ nói.
- Đám Lê Nhị tòng quân ít nhất hơn mười năm, tôi không tin cô 17 tuổi mà có tuổi quân hơn bọn họ, chẳng phải khai gian thì là gì?
Diệp Khai phản bác.
Loại chuyện này cũng thông thường ở địa phương, thậm chí có đứa trẻ vừa sinh ra đã ăn lương. Có người đã chết vài chục năm vẫn nhận lương.
Quốc gia lớn nên các chuyện kỳ quái nhiều không kể xiết.
- Được rồi, Tiểu Ngũ, em nói cho Nhị thiếu gia đi, đừng để cậu ấy đoán loạn, hiểu lầm em nhận lương khống.
Lê Nhị vừa cười vừa nói.
- Hừ.
Lê Ngũ lườm Diệp Khai, sau đó trầm giọng kể.
- Cái này cũng được?
Diệp Khai sau khi nghe xong tròn mắt, không nghĩ tới chân tướng lại thế.
Nguyên lai, cha mẹ Lê Ngũ đều thuộc nghành tình báo quân đội, hy sinh trong khi làm nhiệm vụ nên được cục tình báo nhận nuôi từ nhỏ.
Sở dĩ quân tịch cô có sớm như vậy là vì từng hành động qua vô số lần với tư cách đạo cụ, ví dụ như được ai đó ôm đi mua hàng.
Bởi như vậy, thời gian Lê Ngũ tòng quân coi như rất sớm mà không ai dị nghị, ngược lại rất cảm thông.
Diệp Khai sau khi biết được sự thật thì cũng hơi có chút áy náy.
- Thực xin lỗi ah, sớm biết như vậy sẽ không đùa cô.
Diệp Khai rất thành tâm xin lỗi Lê Ngũ.
- Cũng không có gì, kỳ thật người bên trong cũng biết, chỉ là tôi cảm thấy chuyện không nên kể mà thôi. Lê Ngũ đáp.
Dĩ nhiên thân thủ Lê Ngũ không kém. Từ nhỏ cô đã được chú Lê chăm sóc, lại ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên bảo tuổi quân cao cũng không có gì lạ. Thuần túy thân thủ thì đám Lê Nhị cũng chưa chắc là có thể thắng được qua Lê Ngũ.
Diệp Khai nhìn xem Lê Ngũ, lại nhìn xem Chung Ly Dư, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Ngũ, hay cô nhân Dư tổng làm chị đi, dù sao cô chỉ một mình, nàng cũng không em gái, tôi thấy rất phù hợp đấy.
Nghe hắn vừa nói như vậy, Chung Ly Dư cùng Lê Ngũ đều có chút động tâm.
Trên chuyến bay, hai người trò chuyện rất hợp ý, chỉ là không nghĩ tới phương diện này mà thôi. Giờ Diệp Khai bỗng nhiên nói ra đều khiến Chung Ly Dư cùng Lê Ngũ cảm thấy chủ ý không tệ.
- Chủ ý của Nhị thiếu gia không tệ ah, Tiểu Ngũ, em cảm thấy chị có thể làm chị em không?
Chung Ly Dư hỏi vấn đề giống như không để cho người cự tuyệt.
Vì vậy Diệp Khai rất mừng rỡ chứng kiến Lê Ngũ biến thành em gái Chung Ly Dư.
Diệp Khai vẫn luôn quan tâm vấn đề an toàn của Chung Ly Dư. Nàng cực kỳ quan trọng với hắn vì là người phụ nữ đầu tiên trong đời, hơn nữa còn quản lý tài chính cho hắn, triển khai các tư tưởng chỉ đạo về kinh tế, thường xuyên đi lại. Nếu như không có một cận vệ như Lê Ngũ bên cạnh bảo vệ thì đúng là không an lòng.
Tuy nhiên làm như vậy có chút tính toán Lê Ngũ, bất quá Diệp Khai nghĩ lại, cảm thấy một lần nữa cho Lê Ngũ tìm được cảm giác một gia đình cũng rất tốt. Nhất là cha mẹ Chung Ly Dư đều tốt bụng, chắc sẽ mang đến ảnh hưởng tốt cho Lê Ngũ.
Con gáitheo nghiệp binh đao dù sao cũng không phải kế lâu dài, Diệp Khai chỉ hi vọng Lê Ngũ có thể bảo hộ Chung Ly Dư an toàn là được rồi, ngược lại cũng không có yêu cầu hơn. Với người xinh đẹp trẻ tuổi như cô, Diệp Khai cũng hi vọng cô có thể sống được vui vẻ hơn.
Cha mẹ người ta đều hy sinh vì nước, nếu như mình không bù đắp một chút thật sự là có chút không thể nào nói nổi.
Bất quá Diệp Khai cũng có thể hiểu an bài của chú Lê. Lúc trước chú Lê đem Lê Ngũ giao cho Diệp Khai, trên thực tế cũng có ý chiếu cố. Một mặt là cận vệ của Diệp Khai cũng cần có thêm nữ, mặt khác là làm cận vệ cho hắn an toàn hơn làm tình báo.
Mặc dù nói Diệp Khai cũng tao ngộ qua chuyện bị ám sát nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên, không phải ngày nào cũng thế. Lê Ngũ đi theo Diệp Khai kỳ thật thật không có quá nhiều chuyện có thể làm, lại có nhiều chỗ tốt. Diệp Khai từ trước đến nay sẽ không bạc đãi người bên cạnh mình.
Đám Lê Đại sau khi rời khỏi quân ngũ đều nhận lương một năm trăm vạn.
Hai vị Trương Tam cùng Lý Tứ dường như không cùng một hệ thống với Lê Đại, cũng không có giao tiếp gì mà phong cách cũng bất đồng, không biết Nhị lão gia tử lấy từ đâu ra?
Lực lượng quân đội trải rộng, có nhiều thứ chỉ có tầng cao nhất mới hiểu được, cho nên đối với Trương Tam cùng Lý Tứ thì cho dù Diệp Khai trong nội tâm cũng có chút hiếu kỳ, nhưng hai vị này chỉ là Nhị lão gia tử cấp cho mà không phải giao hẳn nên cũng không có khả năng đối đãi như đám Lê Ngũ, có cái gì cũng hỏi.
Căn cứ theo như giao ước giữa Nhị lão gia tử cùng hắn Trương Tam cùng Lý Tứ chỉ làm cho Diệp Khai ba năm. Sau ba năm sẽ tiếp tục thảo luận, bất quá Diệp Khai đánh giá khả năng hai vị này tiếp tục theo mình cũng không lớn. Nởi vì theo sự biến hóa của Soviet, mối quan tâm của nước cộng hòa cũng sẽ càng nhiều. Chuyên gia như Trương Tam cùng Lý Tứ chắc chắn rất cần cho quân đội.
Nhị lão gia tử sở dĩ chịu đem bọn họ cấp cho Diệp Khai, trên thực tế cũng là đi trước Soviet tìm hiểu một chút nội tình. Hoặc là ngoài hai người bọn họ còn có những người khác cũng đang tiến vào Soviet.
Diệp Khai đúng là cháu của Nhị lão gia tử nhưng lúc liên quan đến lợi ích quốc gia thì Nhị lão gia tử cũng tuyệt đối sẽ không bị cảm tình chi phối.